Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Phản Diện, Cầu Buông Tha

Chương 25


trước sau

Advertisement

"Ân hừ.." Cảm giác đau đơn rất nhỏ, một cảm giác xa lạ mà kì dị làm Mộ Vân Ca cầm lòng không được phát ra âm thanh.

Nghiêm Thù vẫn luôn căng chặt thần kinh chú ý cảm thụ của cô, nghe được Mộ Vân Ca hừ nhẹ, cả người hắn giống như bị ấn xuống chốt mở, hóa thân thành tiểu động cơ bắt đầu có tiếu tấu động thân.

Mà hương vị tiêu hồn thực cốt này càng làm Nghiêm Thù cả người đều giống như đang bay trên thiên đường, vì Mộ Vân Ca, hắn nguyện ý làm bất cứ sự tình gì.

* * *

"Đinh, giá trị tình yêu +1, thành công hoàn thành nhiệm vụ che giấu, đạt được toàn bộ giá trị tình yêu của vai ác Nghiêm Thù!"

Nghe được Tiểu Hắc báo cáo, Mộ Vân Ca còn không kịp nói cái gì, đã bị Nghiêm Thù mang theo lên đến đỉnh cao, trong đầu căn bản không quan tâm việc khác.

Bởi vì trước đó Nghiêm Thù đã làm đủ bước dạo đầu, cho nên mặc dù hắn còn chưa thõa mãn, nhưng hai giờ sau vẫn là dừng lại.

Hắn không thể vì nhất thời tham hoan, mà không màn đến thân thể bảo bối.

* * *

Nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Mộ Vân Ca, Nghiêm Thù ôn nhu đến cực điểm nói: "Bảo bối, em trước nằm nghỉ ngơi trong chốc lát."

Mộ Vân Ca lúc này đã mệt đến mức có chút không mở được mắt, ưm một tiếng, liền nhắm mắt lại nằm xuống.

Mà Nghiêm Thù còn ở lại ôm cô nằm trong chốc lát, lúc sau đã vào phòng tắm xả nước.

Mười phút sau, Nghiêm Thù nhẹ tay nhẹ chân ôm Mộ Vân Ca đã ngủ, bước chân trầm ổn đi vào bên trong phòng tắm, đem thân thể cô đặt bên trong bồn tắm nhẹ nhàng rửa sạch.

Mà trong quá trình rửa sạch, Nghiêm Thù liền giống như cuồng hôn môi, thường thường ở trên người Mộ Vân Ca hôn một cái lại một cái.

* * *

Thẳng đến khi nhiệt độ nước hạ xuống một chút, Nghiêm Thù sợ Mộ Vân Ca sẽ bị cảm lạnh, lúc này mới ôm thân thể của cô rời đi bồn tắm.

Xốc chăn đem Mộ Vân Ca đặt lên giường, Nghiêm Thù vẻ mặt mỹ mãn ôm lấy Mộ Vân Ca đi ngủ.

Cùng lúc đó, trong phòng cách vách.

Tuy rằng là động tác ôm cái gối đầu, nhưng Bạc Tình không giống Nghiêm Thù thương hoa tiếc ngọc.

Ở trong ảo cảnh Mộ Vân Ca chế tạo ra, Bạc Tình đem gối đầu trở thành Mộ Vân Ca xỏ xuyên qua, cả người đều giống như biến thành dã thú động dục, một khắc cũng không ngừng nghỉ.

Mà làm nhiệm vụ vai chính, Bạc Tình ở phương diện nào đó năng lực tự nhiên là một đêm n lần, cho nên thẳng đến khi chân trời nổi lên ánh sáng, Bạc Tình mới ôm gối đầu dính ướt đi ngủ.

* * *

Ngày hôm sau giữa trưa.

Thời điểm Mộ Vân Ca tỉnh lại, thân thể còn bị Nghiêm Thù gắt gao ôm trong ngực.

Bởi vì thân thể cô được hệ thống điều chỉnh đến trạng thái hoàn mỹ nhất, mà Nghiêm Thù tối hôm qua cũng không có lăn qua lăn lại, cho nên khi tỉnh lại, trên người cô cũng không có xuất hiện cảm giác cái gì tổng tài bá đạo trong thế giới bị xe lăn cán qua, ngược lại là thần thanh khí sảng.

Mà Mộ Vân Ca vừa tỉnh, Nghiêm Thù liền phát hiện.

Cúi đầu mở to mắt nhìn Mộ Vân Ca, tiếng nói Nghiêm Thù mang theo một tia khàn khàn nói: "Bảo bối, tỉnh? Trên người có chỗ nào đau hay không?"

* * *

Nghe được Nghiêm Thù nói, Mộ Vân Ca lúc này mới nhớ đến chính mình cùng Nghiêm Thù hôm qua đã làm ra sự tình gì.

Không có giống như cô tưởng tượng thống khổ như vậy, cũng không có bị cưỡng bách cảm thấy khuất nhục, thậm chí lần đầu tiên hưởng thụ đến hương vị làm vô số thế giới nam chính, nữ chính ở các thế giới si mê.

Cô rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là: "Đau cũng vui sướng."

Khóe môi hơi cong lên một chút, Mộ Vân Ca lắc đầu nói: "Còn tốt.."

Dứt lời, Mộ Vân Ca lại bồi thêm một câu, "Cảm giác thật tốt, em rất thích."

* * *

Nghe được Mộ Vân Ca nói, ánh mắt Nghiêm Thù lập tức liền sâu thẳm, dựa gần thân thể Mộ Vân Ca, nháy mắt rõ ràng liền có biến hóa.

Mộ Vân Ca tự nhiên rõ ràng ánh mắt Nghiêm Thù có ý nghĩa gì, cô cũng không ngại cùng Nghiêm Thù làm một hồi, nhưng mà, hiện tại cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Vì thế, Mộ Vân Ca nhẹ nhàng đẩy Nghiêm Thù ra nói: "Muốn buổi tối lại làm, hiện tại em phải xử lí một chút chuyện của Bạc Tình."

Nghe được lời này, Nghiêm Thù một lần nữa giam cầm cô trong ngực mình, sau đó ghé vào bên tai cô nói: "Bảo bối yên tâm, về phần Bạc Tình, có anh giúp em xử lí."

* * *

Mộ Vân Ca nghe được Nghiêm Thù nói, không khỏi ngước mắt nhìn về phía hắn, "Anh đã làm cái gì rồi?"

Nghiêm Thù nghe xong chỉ cười thần bí, "Thật nhanh em sẽ biết, đói bụng chưa? Trước ăn cơm một chút."

Tuy rằng hắn cũng muốn cùng bảo bối làm thêm một lần, nhưng thân thể của cô quan trọng hơn.

Hơn nữa, ăn cơm xong, bảo bối mới có sức lực đi xem diễn.

Nhìn thấy biểu hiện của Nghiêm Thù, Mộ Vân Ca híp híp mắt, vẫn là gật đầu.

Mà cô tò mò, cũng không hỏi hệ thống Nghiêm Thù rốt cuộc đã làm cái gì.

* * *

Vì thế, sau khi ăn cơm trưa xong, Mộ Vân Ca đã bị Nghiêm Thù ôm ngồi ở trên đùi của hắn xem video trong phòng Bạc Tình.

"Tối hôm qua Bạc Tình ở khách sạn này, hơn nữa, Tần Lam cũng ở đây." Nghiêm Thù nói với Mộ Vân Ca.

Nghe được lời này, trên mặt Mộ Vân Ca tức khắc lộ ra một tia hứng thú.

Mà lúc này, cách vách trong phòng, Bạc Tình rốc cuộc cũng từ từ tỉnh dậy.

Nhìn thấy trên giường vết máu đỏ thắm cùng với gối đầu một mảng dính ướt, Bạc Tình nhẹ nhàng nhăn mày lại, sau đó ở trong phòng quét nhìn một lượt.

* * *

Không có phát hiện thân ảnh của Tưởng Uyển, sắc mặt Bạc Tình trở nên có chút khó coi, nhưng thực nhanh, hắn lại lạnh lùng gợi lên khóe môi, bá đạo nói: "Tưởng Uyển, muốn tôi buông tha cho cô? Không có cửa đâu!"

Hắn hối hận.

Nếu hắn sớm biết tư vị Tưởng Uyển như thế làm người điên cuồng, hắn không nên đem cô ném ở nhà chẳng quan tâm nhiều năm!

Muốn ly hôn, kia cũng phải chờ đến khi cô hầu hạ hắn, đem mấy năm nay bù đắp trở về mới được.

Theo sau, ánh mắt Bạc Tình liền dừng ở trên khăn trải giường.

Nhìn thấy trên đó có vết máu, hắn liền lộ ra một tia đắc ý, "Nghiêm Thù, mày có lợi hại thế nào, lần đầu tiên của Tưởng Uyển còn không phải là của tao sao?"

* * *

Nghe được lời Bạc Tình nói, biểu tình Nghiêm Thù nháy mắt âm trầm như nước, vẻ mặt tựa như mưa rền gió dữ sắp xãy ra.

Thấy thế, Mộ Vân Ca lập tức trấn an, vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, "Tức giận cái gì? Hắn mới là người mơ mộng hão huyền, người đáng thương là hắn mới phải."

Mộ Vân Ca vừa nói xong, trên mặt Nghiêm Thù nháy mắt tan thành mây khói, sau đó hung hăn ở trên môi Mộ Vân Ca hôn một ngụm, "Bảo bối nói đúng!"

Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: Bạc Tình nói những lời như vậy, hắn (Nghiêm Thù) cũng muốn làm cho hắn (Bạc Tình) hối hận khi sinh ra trên đời này!

* * *

Mà đúng lúc này, một cái màn hình khác sáng lên.

Cùng lúc đó, một hình ảnh vô cùng kiều diễm lập tức xuất hiện trước mắt Mộ Vân Ca.

Bất quá trên mặt cô cũng không có gì ngoài ý muốn, bởi vì người trên giường là Tần Lam cùng một đạo diễn nổi danh tai to mặt lớn người nước ngoài.

Nguyên bản đối phương chỉ vừa lúc đến quốc nội để tuyển diễn viên, nhưng lại đụng phải Tần Lam, sau đó đối phương lại uy hiếp buộc Tần Lam phải hồi hắn cả đêm, bằng không liền đem việc hai người bọn họ đã từng ngủ qua nói cho Bạc Tình.

Tần Lam đương nhiên không dám nói cho Bạc Tình biết sự tình trước kia, chỉ đành khuất nhục đáp ứng.

Bất quá trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Mộ Vân Ca biết, Tần Lam bị đạo diễn này dây dưa, không thoát khỏi quan hệ với Nghiêm Thù.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện