Mẫu Đơn Truyện

Khởi Đầu Của Đau Thương


trước sau

Advertisement
Tôi là Trương Mẫu Đơn,từng có một gia đình êm ấm,cho đến năm 6 tuổi,tôi mất tất cả.Phụ thân tôi là một phú hào nổi tiếng,mẫu thân tôi là kiều nữ xinh đẹp nhất kinh thành.Tôi là con gái duy nhất của họ nên được chiều chuộng thương yêu hết mực,tôi cảm thấy bản thân là nữ nhi hạnh phúc nhất thế giới.Có lẽ là thừa hưởng nhan sắc từ mẫu mà khi sinh ra bà mụ đã phản tôi sẽ có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương,người người mê mẩn.Tôi tất nhiên không hiểu,chỉ biết bản thân đi đến đâu cũng được quý mến cho kẹo,vậy là đủ rồi.Cuộc sống tưởng chừng như yên bình của tôi bỗng chốc hoá địa ngục chỉ trong một đêm.

Đêm hôm đó,mẫu thân mới dỗ tôi ngủ rồi về phòng với phụ thân.Hai người chuẩn bị ngủ thì đột nhiên một tiếng đập cửa lớn vang lên,theo đó là tiếng la hét của hạ nhân trong nhà.Phụ thân rút kiếm xông ra,mẫu vội chạy qua phòng tôi cùng người hạ nhân tin cậy,Hoa bà bà,dặn dò bà ấy bảo vệ tôi.Tôi tỉnh giấc trong mơ màng khi bị bế đi chui vào tủ.Bà cố an ủi tôi để tôi không khóc.

Một đám người đạp cửa xông vào nhà,mà kẻ chủ mưu không ai khác chính là...hoàng đế!Hắn một thân hoàng bào hiên ngang dẫm đạp lên các thi thể,thanh gươm trên tay hắn đẫm máu tươi từ người vô tội,hắn không hề bận lòng.Hắn và đám binh sĩ đạp tung cửa phòng tôi,chỉ nhìn thấy mẫu tôi ngồi trên giường cơ thể khẽ run rẩy,đôi mắt căm giận nhìn hắn.

“Phượng Nhi…”

Hắn tiến tới dùng đôi tay tanh mùi máu sờ lên gương mặt mẫu tôi.Bà càng hoảng sợ lùi lại,hắn càng tiến tới.Hoa bà bà cố bịt chặt miệng tôi để tôi không phát ra âm thanh,tôi cũng sợ hãi không dám lên tiếng.

“Tr...tránh xa ta ra…!!”

Mặt hắn lạnh như băng nhìn mẫu thân tôi khẽ cười rồi sai đám thuộc hạ lôi phụ thân tôi vào.Người ông máu me bê bết bị đánh đập dã man không thể lết nổi một bước.Mẫu thântôi hét lên chạy về phía ông,liền bị hắn kéo mạnh lại vứt lên giường.

“Trương Khổng Dược!Ngươi điên rồi!Mau thả tướng công ta ra!!”

Hai chữ”tướng công”dường như đã chọc giận hắn.Đáy mắt hắn hiện từng tia giận giữ,tay ghì chặt bà mà mạnh bạo hôn lên.

“Tr...Trương Khổ...ng Dược...không được...động..vào nàng...ấy...”Phụ thân tôi cất lên giọng yếu ớt,cố vươn tay về phía hắn.Nhưng dường như điều đó đang kích thích hắn thêm. Giọng nói lạnh lẽo đó lại vang lên,kèm tiếng y phục của mẫu tôi bị xé rách.

“Banh mắt hắn ra,để hắn chứng kiến tất cả.”

Tay hắn mơn trớn trên người mẫu thân tôi,mạnh bạo vấy bẩn cơ thể bà,mặc bà gào thét cầu xin,mặc tiếng la hét khóc than của phụ thân tôi,hắn vẫn dây dưa triền miên...thật kinh tởm!Hoa bà bà cố gắng bị chặt miệng và mắt tôi.Quá uất ức,tủi nhục,bà rơi lệ nhìn về phía phụ thân,ông dường như hiểu ý gật đầu.

Phụ mẫu tôi ngã xuống,miệng chảy ra rất nhiều máu,rất nhiều...

Tôi sợ hãi chảy nước mắt,muốn hét toáng lên nhưng thanh âm lại không thể cất lên khi Hoa bà bà đang bịt miệng.

Trương Khổng Dược dường như cảm nhận được người dưới hạ thân hắn đã không còn cử động liền nhìn xuống.Mặt hắn tái mét lại vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn mẫu thân tôi.Nước mắt chảy ra,hắn đã khóc...là hắn sợ mất đi bà?

“Phượng nhi…?Phượng nhi!!!”

“Thưa điện hạ...Trương Thiên Bình cũng đã...cắn lưỡi tự sát rồi…”

Mặt hắn đen lại,nước mắt mới chảy ra cũng không chảy tiếp.Hắn nở một nụ cười điên loạn khiến đám binh lính phát sợ.

“Trương Thiên Bình...Lương Bích Phượng...phu thê hai người quả là nghĩa nặng tình sâu…Phượng nhi,trẫm yêu nàng thật lòng,nàng lại từ chối trẫm,chết cũng không muốn làm người của trẫm...Trương Khổng Dược ta...thua rồi…”

Hắn lấy lại vẻ mặt lạnh lùng mà tàn nhẫn như trước,cất lên giọng lạnh lẽo.

“Đem xác Trương Thiên Bình vứt vào rừng.”Nói xong hắn ôm xác mẫu thân tôi bước đi.Trương Khổng Dược hắn cả đời học cách làm vua,học cách dẫm đạp lên sinh mạng để nắm quyền lực,để bảo vệ người hắn yêu.

Phải,hắn thực sự yêu người con gái tên Lương Bích Phượng,yêu từ ngày đầu tiên gặp một nô tỳ vì hắn mà chịu roi,chỉ để bao che cho hắn tội trốn học trước mặt mẫu hậu.Hai người thân thiết,người coi hắn đệ đệ của mình mà bảo vệ,hắn coi đó là tình yêu mà níu giữ.

Nhưng yêu của hắn là chiếm hữu,càng lớn quan điểm đó càng thấm sâu vào hắn,điều đó càng làm người cách xa hắn.

Hắn hận bản thân muốn người làm hoàng hậu người lại từ chối.

Hắn hận người hắn yêu lại yêu ca ca hắn,Trương Thiên Bình.

Hắn hận hắn chẳng cần giao chiến cũng nắm được hoàng vị,nhưng hai người đó lại có thể cùng nhau bỏ trốn,hắn hận bản thân có quyền lực nhưng lại không có gì…

Giờ đây,ngay lúc này,người nữ nhân hắn ngày nhớ đêm mong đang ở trong tay hắn,dù chỉ còn là thân xác,hắn cũng phải đem người đó chôn nơi hoàng cung,ngày ngày hắn có thể nhìn thấy,vĩnh viễn không để bà và phụ thân tôi vùng đất chôn.Hắn là vậy,một vị hoàng đế tàn nhẫn,đáng ghê tởm,cuồng loạn.Tôi hoảng loạn khi thấy hắn đưa mẫu tôi đi,không do dự cắn tay Hoa bà bà rồi chạy ra ngoài.

“Nương...nương...người mau tỉnh lại đi nương…”

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi,cô bé đang nắm chặt lấy góc y phục của bà,hắn nghe tôi gọi bà là nương,tức là tôi là con của Trương Thiên Bình và Lương Bích Phượng.

“Quả thật rất giống…”

Hắn chạm vào tôi,quan sát kĩ,tôi rất giống mẫu thân,trừ đôi mắt màu hổ phách thừa hưởng từ phụ thân,mọi thứ trên người tôi đều giống bà.Số phận trêu người thật nhỉ?Đó lại chính là nguyên nhân khiến tôi rơi vào địa ngục.

Hắn sai người lôi tôi đi,Hoa bà bà chạy lại ngăn cản liền bị đánh chết không thương tiếc...trước mắt tôi…

“Thả ra...ngươi là kẻ xấu...thả ta ra!!”

Tôi của lúc đó chỉ biết run mình sợ hãi,đó là điều hối hận nhất tôi từng làm,là vì còn nhỏ,còn hồ đồ,mà hại chết bà bà,hại bản thân bị bắt đi.

Truyện convert hay : Cực Phẩm Con Rể Tần Hạo

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện