Mặt Trăng Đến Bên Em

Chương 03


trước sau

Chu Cường không ngờ Lâm Khâm Hòa sẽ từ chối dứt khoát như thế nên rất lúng túng, quay đầu nhìn lại thấy Đào Khê bị từ chối tại chỗ mà cụp mắt xuống, dáng vẻ như thể bị đả kích đến hồn bay phách lạc.

Ông không thể nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn này chịu ấm ức được, tư tưởng quyết đoán, nghiêm mặt nói với Lâm Khâm Hòa: “Sao mà không được? Phòng học rộng như thế cơ mà!”

Thật ra trong lớp vẫn còn một chỗ trống, là của một học sinh bị bệnh nên xin nghỉ.

Đứa trẻ ngoan Đào Khê oán thầm, mẹ nó, nếu đây mà là ở Nhất Trung Thanh Thủy, cậu đã sớm cau mặt bỏ đi, thích thì ngồi, không ngồi thì cút con mẹ mày đi.

Nhưng đối phương là Lâm Khâm Hòa, hai chuyện này không giống nhau.

Cậu hơi cúi đầu xuống nhưng ánh mắt vẫn ngước lên nhìn về phía Lâm Khâm Hòa, môi mím lại, lông mi lơ đãng khẽ rung.

Đây là thứ cậu am hiểu nhất, biểu cảm sau khi gây họa lớn thì cầu xin giáo viên tha thứ, thi thoảng lúc bịa chuyện cho các nhiếp ảnh gia cũng hay cần dùng đến, thù lao cũng được nhiều hơn một chút.

Chu Cường bên cạnh lại bắt đầu hòa nhã dỗ dành: “Ngồi thử một tuần trước thôi, dù sao sau này chúng ta vẫn còn phải đổi chỗ. Nếu không hợp thì đổi lại, được không?” Vừa nói ông vừa nháy mắt với Lâm Khâm Hòa.

Lâm Khâm Hòa cau mày, ánh mắt cay độc đang nhìn Chu Cường nhanh chóng rời đi rồi nhìn sang Đào Khê bên cạnh, sau một hồi im lặng thì xoay người đi thẳng về hàng cuối cùng.

Chu Cường thở phào, ông cảm thấy đây là sự ngầm cho phép, vội vàng đẩy Đào Khê, nhỏ giọng nói: “Mau chuẩn bị vào học đi.”

Đào Khê dõi theo bóng lưng của Lâm Khâm Hòa, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó phát hiện, trước ánh mắt của nhiều học sinh trong lớp đi về chỗ trống ngay bên cạnh Lâm Khâm Hòa.

Lâm Khâm Hòa lấy tai nghe không dây ra đeo vào tai, sau đó lấy một quyển sách từ trong ngăn bàn ra, hình như là sách Toán, từ đầu tới cuối ánh mắt không chú ý tới bất kỳ sự vật nào xung quanh. Chai nước suối đặt bừa ở một góc bàn, hơi nước lạnh lẽo ngưng tụ thành giọt lăn xuống mặt bàn.

Đào Khê nhét balo vào trong ngăn bàn, ngồi xuống.

Chu Cường vừa ra khỏi lớp, trong phòng học lại ồn ào, có lẽ màn đọc diễn cảm tiếng Anh khi trước chỉ là diễn kịch mà thôi. Có không ít người lặng lẽ nhìn xuống hàng cuối hoặc vừa quan sát vừa bàn tán.

Một nam sinh ngồi trước Đào Khê quay người xuống như con quay, khi cười lộ ra hai hàm răng trắng: “Bạn học Đào, tôi tên Tất Thành Phi, là lớp phó thể dục lớp 1, cậu có thể gọi tôi là anh Đại Phi.”

Nữ sinh ngồi bên cạnh mắng một câu không biết xấu hổ, Tất Thành Phi cũng không thấy ngại gì cả, còn cười tươi quan sát bạn cùng lớp mới, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.

Đào Khê ngớ ra, mắt cong lên, nói: “Tôi biết cậu.”

Lần này đến lượt Tất Thành Phi ngây ngẩn, cậu ta phát hiện ra bạn học sinh mới này lúc cười lên trông rất đẹp, có hơi ngại ngùng gãi đầu một phát, nói: “Chẳng lẽ tôi nổi tiếng ở Nhất Trung Thanh Thủy các cậu thế ư? Sao không ai viết thư cho tôi nhỉ?” Cậu ta liếc sang bên Lâm Khâm Hòa, nhỏ giọng nói: “Học thần Lâm nhận được rất nhiều thư của con gái trường cậu đó.”

Nhờ có lớp học phát sóng trực tiếp từ xa, những học sinh ngoại hình đẹp thành tích tốt của Nhất Trung Văn Hoa rất nổi tiếng ở Nhất Trung Thanh Thủy. Có rất nhiều nữ sinh Thanh Thủy âm thầm viết thư bày tỏ với nam sinh mình thích, đối tượng phổ biến nhất chính là Lâm Khâm Hòa.

Sắc mặt Đào Khê nhanh chóng trở nên mất tự nhiên.

Bởi vì cậu chính là một trong số các “nữ sinh” viết thư cho Lâm Khâm Hòa, còn viết rất nhiều là đằng khác.

Chỉ là cậu không viết để bày tỏ mà muốn bản thân đóng vai trò là một người “bạn tri kỷ” từ phương xa kể mọi chuyện về mình, mà dường như Lâm Khâm Hòa là một hòm thư tri âm ở cách đây rất xa.

Để che giấu đây là chữ viết của con trai, cậu còn cẩn thận mua cả phong bì màu hồng và bút bi màu trắng bạc, vẽ trang trí nhiều bông hoa lên giấy, kể chuyện rằng cậu là một cô gái rất ngưỡng mộ mỗi khi anh đọc tiếng Anh trong giờ học, lần thi tháng này bản thân đã tiến bộ được bao nhiêu, muốn cố gắng thi cùng trường Đại học với anh, muốn biết anh thi Thanh Hoa hay Bắc Đại…

Cuối cùng ký tên bằng một chữ “Đào“, còn vẽ thêm một đóa hoa đào nho nhỏ.

Nhưng mà tất cả các nữ sinh của Nhất Trung Thanh Thủy, bao gồm cả cậu, cho đến bây giờ chưa nhận được một bức thư hồi âm nào cả, dần dần mọi người không viết nữa, chỉ còn Đào Khê vẫn luôn kiên trì. Mãi đến sau kỳ thi cuối kỳ năm lớp 10, cậu biết được hạng nhất liên thi toàn huyện có thể được đến Nhất Trung Văn Hoa học một năm, cậu mới dằn lòng phải tập trung học hành, không viết thư nữa.

Đào Khê liếc sang Lâm Khâm Hòa, anh vẫn đang đọc sách như cũ, hoặc do đeo tai nghe nên hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ.

Không hiểu sao cậu thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Tất Thành Phi: “Tôi biết cậu là bởi vì, cậu thường xuyên lên bảng giải đề.”

Những học sinh đang âm thầm vểnh tai lắng nghe hàng cuối cùng cười bò ra ngay tức khắc.

Ai cũng biết Tất Thành Phi thường xuyên nói chuyện riêng trong giờ nên mới bị phạt lên bảng làm bài, có lúc đang giữa giờ tự dưng thầy sẽ rống to ba chữ Tất Thành Phi, toàn bộ học sinh lớp mũi nhọn ở Thanh Thủy đã quá quen thuộc với cái tên này.

Tất Thành Phi cũng ngây ngô cười, không hề thấy xấu hổ hay lúng túng gì cả.

Cũng có thể do bầu không khí rất sôi nổi, hoặc do bọn họ cảm thấy người bạn mới này tính cách dễ gần, mấy học sinh “hoạt bát nhiệt tình” cũng tò mò tiến tới bên cạnh Đào Khê, rôm rả hỏi cậu có biết mình hay không.

Không ngờ Đào Khê có thể nhận ra được hơn nửa số người.

Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên, cán sự Ngữ văn Trương Mộng Đồng, cán sự tiếng Anh Kim Tinh, lớp phó văn nghệ Giang Hinh Vân…

“Bây giờ tôi mới cảm thấy Nhất Trung Thanh Thủy học cùng chúng ta đúng là quá chân thực, nếu mà biết trước thì tôi đã để ý hình tượng của mình rồi.” Tất Thành Phi xúc động xong, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng mở khóa màn hình, thân thiết sửa lại cách xưng hô:

“Bạn học Tiểu Khê, thêm WeChat và QQ đi, dù sao tôi cũng là quản trị viên nhóm lớp với nhóm con trai bọn mình, chân thành mời cậu gia nhập, trở thành một thành viên cao quý của nhóm.”

Những bạn học khác cũng lấy điện thoại ra giả bộ phải thêm.

Đào Khê được gọi là “Tiểu Khê” mà nổi da gà cả người, lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi không có điện thoại di động.”

Những người xung quanh nghe vậy thì yên lặng mấy giây, Tất Thành Phi cũng ngẩn người, cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến việc trong thời đại ngày nay mà vẫn có người không dùng điện thoại di động. Nhưng khi nghĩ đến Đào Khê đến từ nông thôn thì cảm thấy bản thân lỡ lời, dè dặt nhìn vẻ mặt Đào Khê nhưng phát hiện cậu rất thản nhiên, không hề có chút xíu khó chịu nào, trong tay còn thành thạo xoay bút, cứ như vừa nói tôi không ăn sáng đâu vậy.

Tất Thành Phi thở phào, mau chóng xoa dịu: “Không sao cả, có gì cần thông báo tôi nói trực tiếp với cậu là được!”

Đào Khê thu bút, cười nói cảm ơn.

Tất Thành Phi còn muốn nói thêm gì đó nhưng liếc sang thấy Lâm Khâm Hòa cau mày, mặt đầy khó chịu thì đành ngậm miệng lại.

Nhưng lúc này, điện thoại di động mà Lâm Khâm Hòa để trên bàn chợt rung lên. Anh nhìn màn hình, chân mày nhíu chặt hơi giãn ra, cầm điện thoại lên đứng dậy đi ra ngoài bằng cửa sau, cứ như dù chỉ thêm một giây một phút nữa thôi cũng không muốn ở lại đây.

Tất Thành Phi như được đại xá, bò ra bàn Đào Khê che miệng nói: “Tiểu Khê, cậu đừng để ý chuyện học thần Lâm không cho cậu ngồi bên cạnh, bởi vì người anh em tốt nhất của cậu ấy vất vả lắm mới thi cuối kỳ vào được top 50, cuối cùng cũng có thể chuyển đến lớp của chúng ta. Cậu ta cứ nhắc mãi muốn ngồi bên cạnh học thần một năm.”

Chu Cường từng nói qua với Đào Khê, ở Nhất Trung Văn Hoa cứ vài tháng sẽ được đổi lớp một lần, dựa theo xếp hạng trung bình thi cuối kỳ mà phân chia lớp học lần nữa, nhưng phần lớn học sinh của lớp 1 khá ổn định, lần này chỉ đổi vài học sinh.

Lớp trưởng Lý Tiểu Nguyên đang đi lại kiểm tra kỷ luật, đỡ gọng kính tròn màu đen cũng nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, Dưỡng Lạc Đa và bạn học Lâm có quan hệ tốt lắm, cố gắng rất lâu mới thi vào từ lớp 2, hôm nay vì ốm nên mới xin nghỉ không đến.”

Cái tên Dưỡng Lạc Đa* này nghe cứ như tên nước ngoài, hóa ra vẫn là học sinh của lớp 1.

*Phiên âm của từ Yakult trong tiếng Anh.

Chậc, hóa ra là vì mình chia rẽ anh em người ta vất vả lắm mới đoàn tụ được.

Khó trách Lâm Khâm Hòa kháng cự như vậy.

Đào Khê ừ một tiếng, biểu cảm tỏ ra có phần áy náy nói: “Nếu mà biết thế, tôi đã nói với thầy Chu không ngồi đây rồi.”

Nhưng trong lòng cậu đâu có thấy áy náy cái quái gì đâu, cậu hao tổn tâm sức từ Nhất Trung Thanh Thủy để đến được đây là dùng hơn 300 ngày thức khuya dậy sớm để đổi lấy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội được ngồi gần Lâm Khâm Hòa cơ chứ?

Tất Thành Phi thấy vậy vội vàng an ủi: “Không sao đâu, mọi người đều cùng trong một lớp mà. Với lại học thần Lâm vẫn cứ luôn ngồi một mình, cho dù bọn tôi có được xếp ngồi cạnh, cậu ấy cũng không vui đâu.”

Ý là Lâm Khâm Hòa không phải nhằm vào Đào Khê.

Đào Khê gật đầu không nói gì nữa, bởi vì Lâm Khâm Hòa cầm điện thoại di động quay lại từ cửa sau.

Ngay sau đó chuông vào học vang lên, học sinh đang tán loạn trong lớp nhanh chóng chạy về chỗ ngồi, cuống cuồng rút sách giáo khoa Ngữ văn từ trong ngăn bàn ra.

Tiết đầu tiên là Ngữ văn, Đào Khê nhìn sang bên cạnh, thấy Lâm Khâm Hòa cũng lấy sách Ngữ văn ra nhưng chưa mở, chỉ đặt ở một bên cho có, còn đâu tay vẫn đang lật sách thi đấu Toán học đọc.

Đúng là phách lối.

Đào Khê không có gì để kiêu ngạo được như thế, vội vàng lấy sách giáo khoa Ngữ văn ra, tiến độ học tập của cậu vẫn theo sát với lớp 1, đương nhiên, thành quả học tập thì chưa thể bằng được.

Giáo viên dạy Văn tên Hà Văn Giảo, là một cô giáo trẻ tuổi vừa bước qua tuổi

30, vóc người mảnh mai, hiền hòa dễ gần, nhìn cận mặt có khi chỉ thấy khoảng hơn 20 tuổi thôi, học sinh đều âm thầm gọi cô là chị Giảo.

Hà Văn Giảo đi lên bục giảng, giọng dịu dàng hỏi: “Qua một kỳ nghỉ hè có nhớ cô không?”

Học sinh phía dưới vội vàng kéo dài giọng nói: “Nhớ ạ———-”

“Không sai, sĩ biệt tam nhật*, năng lực nói xạo của các em càng ngày càng điêu luyện.” Hà Văn Giảo mỉm cười khiến má lúm đồng tiền càng sâu hơn, mắt nhìn xuống hàng cuối cùng.

*Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi: ẩn dụ mang nghĩa lâu ngày không gặp nhau nên không thể nhìn thấy sự tiến bộ của người khác, phải thay đổi cái nhìn với người khác.

“Đầu tiên, cô muốn chào đón bạn học sinh mới của lớp chúng ta, em Đào Khê, chào mừng em.” Hà Văn Giảo nhìn xuống gương mặt xa lạ duy nhất trong lớp, trong mắt ánh lên niềm vui chân thành.

Đào Khê giật mình, vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn nhìn Hà Văn Giảo nói một câu em chào cô.

Hà Văn Giảo gật đầu cho cậu ngồi xuống, bất thình lình giáng thêm một cú sấm sét lên nền đất phẳng: “Mọi người hẳn còn nhớ sau khi thi cuối kỳ năm lớp 10, cô có phát cho các em một bài văn được trọn vẹn điểm từ Nhất Trung Thanh Thủy. Lúc ấy chẳng phải có rất nhiều bạn đọc xong rồi khóc sao? Đề bài là ‘Người theo đuổi vầng trăng’, chính là do bạn Đào Khê viết.”

Sau mỗi lần thi cuối kỳ xong, tổ Ngữ văn của Nhất Trung Văn Hoa sẽ chọn một vài bài luận văn xuất sắc rồi photo, phát cho học sinh cả khối. Kỳ thi cuối kỳ của Nhất Trung Thanh Thủy cũng dùng đề thi của Nhất Trung Văn Hoa, Hà Văn Giảo cũng tham gia chấm trao đổi với Nhất Trung Thanh Thủy, đọc được bài văn rất hay của Đào Khê nên photo lại rồi phát xuống.

Đào Khê cảm nhận được hàng loạt cái nhìn dày đặc bắn tới mãnh liệt, kinh ngạc, thông cảm, không thể tưởng tượng nổi, thương thân trách phận đều có cả… Chỉ trừ Lâm Khâm Hòa bên cạnh không có phản ứng gì.

Tất Thành Phi trước mặt còn đặc biệt thò tay ra sau vỗ vai cậu một cái, ánh mắt hết sức bi thương.

Đụ má!

Trong nháy mắt Đào Khê cảm giác như gai mọc trên lưng, ngón chân không được tự nhiên muốn phi ra ngoài sân bóng rổ.

Bởi vì câu chuyện được kể bằng ngôi thứ nhất đó hoàn toàn là do cậu bịa ra, nhân vật “tôi” trong bài năm tuổi chịu tang mẹ, mười tuổi mất cha, cho dù nghèo nhưng vẫn là một người kiên định với chí hướng, cố gắng theo đuổi ước mơ…

Đào Khê rất muốn hô to: “Mẹ nó đều là chém gió hết!”

Dường như nghe thấy nội tâm cậu đang kêu gào, Hà Văn Giảo tiếp tục nói: “Nhưng mà cô đã đặc biệt tìm giáo viên bên Nhất Trung Thanh Thủy nghe giải thích, biết được bài văn này chỉ là hư cấu.”

Đào Khê thở phào nhẹ nhõm, các bạn khác cũng thở phào, thu lại ánh mắt loạn lạc vừa xong.

Nếu đây là sự thật, bọn họ thật sự không biết sau này nên đối mặt với cây cải xanh nhỏ* có số phận bi thảm này thế nào nữa.

*Có rất nhiều bài thơ và tục ngữ Trung Quốc lấy hình ảnh cây cải xanh để phản ánh cái nghèo, số phận bi thảm.

“Lớp chúng ta có rất nhiều người chỉ biết viết văn nghị luận, mỗi khi viết văn tự sự là không có chút tình cảm nào, hoàn toàn không chạm được vào trái tim người đọc, bịa chuyện nhưng cũng rất nhiều sơ hở, thậm chí câu trước câu sau đã có mâu thuẫn.” Hà Văn Giảo chậm rãi nói.

Trong lòng một vài học sinh nhớ đến bài văn chém gió của mình, không gãi đầu thì xoay bút, cả người mất tự nhiên.

“Có người viết văn nghị luận tương đối xuất sắc, dẫn chứng phong phú, tính logic rất chặt chẽ nhưng nếu bảo bạn ấy viết một áng văn trữ tình tự sự thì lại trở thành một khối gỗ không có thất tình lục dục*, ví dụ như bạn Lâm Khâm Hòa đang đọc sách thi đấu Toán học ở cuối lớp.”

*Chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người. Thất tình gồm hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục; Lục dục gồm sáu loại dục vọng do mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm tạo ra.

Không ít học sinh lặng lẽ nhìn về “khối gỗ” ngồi ở hàng cuối cùng, không một ai dám cười.

Đào Khê cũng nhìn sang người ngồi bên cạnh, thấy bàn tay đang định lật trang sau của Lâm Khâm Hòa khựng lại, lông mày anh hơi cau lại khó nhận ra, sau đó nhét sách thi đấu vào trong ngăn bàn.

Đào Khê thật sự không thể nhịn được mà bật cười một tiếng, cậu thề tiếng cười của cậu còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.

Nhưng mà rõ ràng Lâm Khâm Hòa vẫn nghe thấy được, anh hơi nghiêng đầu sang một bên, mặt không thay đổi nhìn cậu một cái. Do dáng người anh cao hơn nên Đào Khê thấy anh cụp hàng mi dài xuống, che đi một nửa tia sáng trong đôi mắt đen láy, lạnh lẽo giống như chai nước lạnh trên bàn.

Nếu đổi thành người khác lạnh lùng thờ ơ nhìn cậu như vậy, Đào Khê đảm bảo sẽ trừng lại, tâm trạng mà đang khó chịu còn phải mắng thêm mấy câu.

Nhưng Đào Khê hiện tại chỉ nhìn sang với vẻ vô tội, trong hai mắt viết đầy bốn chữ “Tôi không cười cậu“.

Lâm Khâm Hòa thu hồi ánh mắt, lật bừa một trang sách Ngữ văn ra.

Hà Văn Giảo rõ ràng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho, tiếp tục cười nói: “Luận văn của bạn Đào Khê hơn ở điểm tình cảm chân thành, ngôn ngữ giản dị tinh tế. Lâm Khâm Hòa, vừa hay Đào Khê lại ngồi cạnh em, sau này em phải học bạn ấy cách viết văn trữ tình tự sự sao cho hay vào.”

Lời này vừa nói ra, rất nhiều học sinh đều hoảng sợ không nhịn được che miệng.

Đây chính là Lâm Khâm Hòa, thành tích từ trước đến nay luôn vững vàng ở vị trí nhất khối, lại còn bỏ xa hạng nhì đến một hai chục điểm. Toán học, tiếng Anh, Khoa học tự nhiên đều gần như được điểm tối đa, Ngữ văn cũng là điểm tuyệt đối.

Dù sao phần lớn đề văn không hạn chế phương thức biểu đạt, chỉ cần viết tốt văn nghị luận cũng vẫn có thể đạt điểm cao.

Mà Đào Khê chỉ là một “du học sinh” đến từ huyện nghèo, cho dù có là hạng nhất huyện Thanh Thủy thì trong lòng bọn họ cũng biết, cậu vẫn có nhiều chênh lệch so với mình.

Đào Khê không ngờ ngay ngày đầu tiên lên lớp mà Hà Văn Giảo đã tâng bốc cậu lên như thế, lại còn hạ thấp Lâm Khâm Hòa nữa.

Dù sao tuổi tác vẫn còn trẻ chưa lớn hẳn, trong lòng cậu đương nhiên dâng lên vài phần đắc ý, sáng tác và hội họa đều là thiên phú bẩm sinh của cậu. Mỗi lần thi Ngữ văn, bài văn của cậu chưa bao giờ thất bại.

Nhưng nghĩ đến Lâm Khâm Hòa không phải người được điểm tối đa, cái đuôi vừa muốn vểnh lên lại rũ xuống.

Nói thẳng ra thì Hà Văn Giảo đang kéo thù hận cho cậu.

Đào Khê mắng thầm trong lòng.

Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh không thể hiện gì cả, chắc là hoàn toàn không quan tâm lời nói của Hà Văn Giảo.

Nhưng Đào Khê phát hiện bản thân nhanh chóng không cười được nữa, bởi vì Hà Văn Giảo bắt đầu giảng về thơ cổ tự chọn, là nội dung học thuộc lòng mà phần lớn học sinh lớp 1 đều được yêu cầu học trong kỳ nghỉ hè.

Mà đây là phần cậu hoàn toàn chưa động đến gì cả.

Đào Khê bỗng nhiên cảm nhận được dự cảm không lành xuất hiện mãnh liệt, sau khi hết một tiết học như ngồi trên bàn chông, quả nhiên Tất Thành Phi thân thiết nói cho cậu một tin cực kỳ tốt:

“Lúc nghỉ hè bọn tôi học online xong Toán học với mấy môn Khoa học tự nhiên rồi, tiếng Anh thì còn phụ thuộc vào cảm hứng của bà cô, còn Ngữ văn cũng sắp xong rồi.”

“???”

Đào Khê cảm thấy nghẹt thở, đến Internet cậu còn không có thì sao có thể học trực tuyến được?!

Tất Thành Phi hơi dừng lại, sau đó tàn nhẫn bổ sung thêm một tin khác: “Cuối tuần này chúng ta phải thi khảo sát đầu năm, thi vào những nội dung tự học trong kỳ nghỉ hè đó.”

“…”

Tất Thành Phi thương hại nhìn sắc mặt Đào Khê trở nên trắng bệch, trấn an nói: “Không sao, cho dù cậu thi không tốt, bọn tôi và thầy cô vẫn hiểu cho cậu mà!”

Đào Khê chết lặng nói: “Bây giờ có quá muộn để tôi thay cái đầu của mình không?”

Cậu nhìn sang Lâm Khâm Hòa vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, trong lòng nghĩ cái đầu này không tệ.

Tất Thành Phi tưởng Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa là muốn nhờ Lâm Khâm Hòa bổ túc giúp cậu, trong lòng nghĩ Đào Khê trông ốm yếu nhưng lá gan rất lớn, vội vàng tự đề cử mình nói: “Tôi có thể giúp cậu mà! Chỉ cần cậu không ngại thành tích của tôi đang vẫy đuôi trong lớp.”

Cậu ta không muốn Đào Khê lại bị Lâm Khâm Hòa từ chối thêm lần nữa, vậy thì sự lúng túng sẽ còn x2 luôn đó.

Đúng là lá gan của Đào Khê rất lớn, nhưng cậu vẫn chưa có ý định dám nhờ Lâm Khâm Hòa, cậu cắn răng nặn ra nụ cười, nói: “Không sao, tôi tới vuốt đuôi giúp cậu.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện