Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Dị Năng Mất Khống Chế


trước sau

Advertisement
Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Trong màn đêm, không khí âm u, bầu trời không có lấy một tia sáng.

Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều không buồn ngủ.

Hàn Dực đi ta từ cửa phòng Hàn Kiều Kiều, hắn chậm rãi đi xuống, cả người như được vớt ra từ trong nước, mồ hôi thấm thành từng tảng lớn. Trong phòng khách, mấy người đàn ông đều nhìn về phía hắn.

“Hàn ca…”

Ngôn Tiếu có chút thấp thỏm: “Trần Phong không nhận điện thoại, nghe nói toà thị chính bên kia tuyển về một đám nhân viên chữa bệnh, rất có khả năng hắn ở đấy."

Tiêu Giản nhẹ mắng một câu.

Lục Trường Uyên nhìn thoáng qua Hàn Dực, hỏi hắn: "Cô ấy thế nào?"

Hàn Dực ngồi xuống, cả người âm u, hắn muốn lấy khăn giấy lau mồ hôi, Lục Trường Uyên để ý rằng tay hắn vẫn luôn run rẩy, dùng hai tay cũng không rút được khăn giấy. Tiêu Giản ở một bên lấy hai tơg giấy đưa cho Hàn Dực.

Mấy người bọn họ quen Hàn Dực đã khá lâu, lại là lần đầu tiên thấy hắn thất thố như vậy.

Ai sẽ nghĩ đến người mà cho dù trời sập cũng tỉnh bơ nhưng lại có ngày thất thố như vậy?

"Cô ấy tỉnh trong chốc lát, không có kêu đau, chỉ nói có chút choáng, liền ngủ rồi."

Lục Trường Uyên nghĩ nghĩ, nói: "Cô ấy không bị chấn thương vật lý, gọi cho Trần Phong cũng không có tác dụng. Trần Phong chỉ là một bác sĩ gia đình, nói khó nghe thì cũng chỉ là người kiểm tra sức khỏe, việc lớn không thể trông cậy vào hắn."

Ngôn Tiếu hừ lạnh một tiếng: "Một con bạch nhãn lang(*)."

(*)Bạch nhãn lang: Danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Lục Trường Uyên lại nói tiếp: "A Dực, cậu đừng nghĩ quá nhiều, đây là ngoài ý muốn, cậu cũng không biết dị năng của mình sẽ đột nhiên mất khống chế."

"Đúng vậy, Hàn ca, anh thấy đấy, lần trước em còn đốt cả đầu của mình. Hơn nữa, ai biết dị năng hệ tinh thần còn có thể dùng để tấn công."

Bọn họ đối với dị năng cái biết cái không, loại năng lực này đến tột cùng có thể làm được cái gì bọn họ không biết, chỉ là bằng cảm giác nhận thấy dị năng hệ tinh thần của Hàn Dực thuộc loại cảm ứng, ai ngờ rằng loại dị năng này lại có tính công kích.

Hàn Dực mím chặt môi, trong đầu hiện lên hình ảnh Hàn Kiều Kiều khóc lóc đau đớn như giằng xé nội tâm hắn.

Hắn nghĩ tới một lần...

Đúng vậy, bọn họ cũng không biết thật ra hắn không phải bị mất khống chế lần đầu tiên… Lúc trước hắn cũng dùng cỗ cảm xúc thô bạo kia tổn thương cô, từ đấy về sau, cô liền bắt đầu sợ hãi hắn, trốn tránh hắn, chán ghét hắn!

Hàn Dực sợ hãi. Đã nếm trải ngọt ngào một lần, làm sao có thể chấp nhận mất đi? Chính là… Chính là nếu như Hàn Kiều Kiều sau khi tỉnh lại trở về giống như trước kia bài xích hắn, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Hàn Dực không thể chấp nhận! Hắn không thể chấp nhận mất đi!

"A Dực." Lục Trường Uyên sau khi trầm mặc rất lâu, nói: "Dị năng của Ngôn Tiếu là có thể thấy được, mặc dù có nguy hiểm nhưng cũng là ở trong phạm vi tính toán của chúng ta, nhưng dị năng của cậu không thấy được, chúng ta cần phải biết rằng cực hạn của dị năng ở đâu, cậu có muốn thử dùng cơ thể sống làm thí nghiệm không?"

Ngôn Tiếu vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Lục Trường Uyên. “Trường Uyên, cậu không phải định…"

Tiêu Giản ngẩng đầu: “Có thể dùng động vật nhỏ trước, dần dần dùng đến động vật lớn hơn, nếu muốn dùng người thì dùng chút thủ đoạn, tội tử hình không phải không thể trốn."

Thân thể căng chặt của Ngôn Tiếu lúc này mới thả lỏng xuống.

Hàn Dực nhắm hai mắt, phảng phất như là vô cùng mỏi mệt, thanh âm vững vàng nói: "Cứ như vậy đi."

Hàn Kiều Kiều hôn mê một ngày một đêm, có tỉnh nhưng đứt quãng vài lần, mỗi lần tỉnh lại đều cảm thấy đầu choáng váng não trướng không cách nào tự hỏi, tựa như dùng não quá độ, căn bản không thể hoàn toàn thanh tỉnh, cứ như vậy hôn mê tới ngày thứ ba mới cảm thấy cả người đỡ chút.

Mọi người tìm mọi cách xoay xở, trong lúc đi tìm đã từng đi mời bác sĩ chủ trì Chu Ngạn, kết quả kiểm tra lại biểu hiện tất cả đều bình thường, bọn họ chỉ có thể chờ đợi. Cũng may Hàn Kiều Kiều mỗi lần tỉnh lại, thời gian đều lâu hơn lần trước một chút, có dấu hiệu hồi phục bọn họ mới cảm thấy hơi nhẹ nhàng… Bởi vì, trạng thái của Hàn Kiều Kiều trực tiếp quyết định trạng thái của Hàn Dực.

Hai ngày sau, Hàn Kiều Kiều lại thức tỉnh lần nữa, đám người Lục Trường Uyên cảm thấy mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Dực vẫn luôn canh giữ ở mép giường cô, lúc Hàn Kiều Kiều tỉnh lại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm mắt cô, đến lúc trong mắt Hàn Kiều Kiều hiện ra ý cười rõ ràng, mềm như bông kêu gọi hắn: "Anh… Anh ơi…"

Cục đá đè nặng trong tâm trí Hàn Dực cuối cùng cũng rơi xuống.

Bảo bối của hắn, vẫn không muốn xa rời hắn.

Hàn Kiều Kiều mở đôi mắt nhập nhèm, mềm mại dựa vào lòng ngực Hàn Dực. Nàng đã không khó chịu, chỉ là ngủ thời gian lâu, trên người có chút mệt mỏi, bụng cũng có chút đói.

Hàn Dực bởi vì cô không muốn xa rời, cánh tay ôm cô run nhè nhẹ.

"Kiều Kiều, em… Không giận anh sao?"

Hàn Kiều Kiều xoa xoa mắt, biểu tình có chút ngốc ngốc, đáng yêu cực kỳ: "Hả?… Anh có cố ý đâu, sao em giận được?"

"Nhưng anh làm em đau…" Hàn Dực không khỏi căng thẳng, hắn không dám tưởng tượng nếu lúc ấy mình không bị Hàn Kiều Kiều đánh thức, hậu quả sẽ là gì."

Phản ứng của Hàn Kiều Kiều nằm ngoài dự kiến của hắn. Nàng đầu tiên là ngơ ngác, sau đó giống như chậm rãi phản ứng lại, trên mặt lộ ra vui sướng cực lớn: "Trời ạ! Dị năng của anh còn có thể tấn công! Có thể tấn công! Thật là lợi hại!"

Kiếp trước cô biết Hàn Dực rất mạnh, lại không rõ ràng lắm hắn đến tột cùng mạnh đến mức nào, cũng không phải chính mắt nhìn thấy, hơn nữa cô không phải dị năng giả, cho nên rất nhiều chuyện đều là nghe nói, hiện tại cô mới chậm rãi phát hiện thì ra công kích tinh thần sẽ gây ra tổn thương kiểu này. Sẽ đau đầu, không cách nào tập trung tinh thần, không cách nào tự hỏi, trong não một mảnh hỗn độn, đó là một loại thống khổ khác với chấn thương vật lý.

Hàn Kiều Kiều lập tức kích động!

"Anh à! Anh thật lợi hại! Em nói! Anh là lợi hại nhất!"

Cô nói xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kêu một tiếng.

"A! Anh, túi của em đâu? Túi xách của em đâu?"

Hàn Dực đem túi xách đưa cho cô, Hàn Kiều Kiều vội vàng mở ra nhìn nhìn, sau đó nhẹ nhàng cười.

"Anh ơi, em có quà tặng anh."

"Hửm?"

Hàn Kiều Kiều từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn trắng thuần đưa cho Hàn Dực. Chất liệu của chiếc nhẫn rất đặc thù, nho nhỏ một vòng, lại giống như co duỗi được, đeo vào rất thuận lợi, vừa khít với ngón áp út của Hàn Dực.

"Anh, anh đừng giận em, em đi hội đấu giá chính là vì nó, anh có thấy nó đẹp không?"

Hàn Dực thần sắc phức tạp nhìn Hàn Kiều Kiều, trong lòng chỉ cảm thấy bảo bối của mình quá tốt, quá ngoan ngoãn? Rõ ràng vừa mới khôi phục một chút, đối với hắn không giận dữ cũng không bài xích, ngược lại vừa tỉnh tới liền muốn đưa quà cho hắn… Nội tâm Hàn Dực như phát điên, hắn yêu cô đến tận xương tuỷ, đau đớn không thôi.

"Anh à, anh nghe em nói này, chiếc nhẫn này là nhẫn của người ngoài hành tinh, trong mơ em thấy nó có thể tăng cường dị năng, khả năng tăng cường giao động từ 40% đến 70%, anh mau thử xem đi!" Hàn Kiều Kiều lòng tràn đầy chờ mong nhìn Hàn Dực. Cô cảm thấy anh đã rất lợi hại rồi, nếu có thêm chiếc nhẫn, đời này nhất định sẽ trôi qua rất tốt, không bao giờ sẽ giống đời trước lo lắng hãi hùng.

Hàn Dực sờ sờ nàng đầu: "Ừm, anh thử xem."

Hắn dùng tinh thần lực cảm thụ chiếc nhẫn trên tay, lập tức phát hiện một chút không đúng.

"Hừm." Hàn Dực trầm ngâm.

Hàn Kiều Kiều có thể thấy con ngươi Hàn Dực trở nên u ám thâm trầm, ở bên cạnh có chút lo lắng, nghĩ thầm chẳng lẽ chiếc nhẫn có tác dụng phụ sao?

Đang lo lắng, liền thấy Hàn Dực bỗng nhiên giơ tay ra, ở góc phòng của nàng khua tay, không gian kia tựa như có một lỗ hổng, trực tiếp nứt ra!

Edit+ Beta: Lan Anh

Truyện convert hay : Cuồng Thiếu Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện