[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Đan dược trong truyền thuyết


trước sau

Cho dù hệ thống có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra tại sao Yên Vũ lại thay đổi nhiều như thế. Có lẽ lúc này không còn mang trên mình gánh nặng bảo vệ quốc gia, cô mới vui vẻ hơn trước, tự do tự tại không bị ràng buộc bởi bất kỳ thứ gì.

Đám bọ phía sau không còn đuổi theo bọn họ nữa, Ba Mắt thả chậm tốc độ rồi cõng Yên Vũ và Hàn Vệ đi tới. Chắc là vừa rồi nó đã dùng hết vận may của mình, bây giờ đi đường nào cũng đụng trúng ngõ cụt.

Hàn Vệ nhíu mày nhìn bức tường trước mắt, thoáng suy nghĩ rồi đột nhiên nói:

"Cả hai lùi lại đi."

"Anh định làm gì?" Yên Vũ ngửi được mùi nguy hiểm, vội vàng hỏi.

Đừng bảo với cô là hắn định đánh xuyên qua mê cung đấy? Nghĩ vậy, cô không khỏi sợ run lên. Chẳng may phạm vào quy tắc không tên nào đó rồi bị trừng phạt thì thế sao?


"Lui lại." Hàn Vệ lại nói, nắm tay đã đặt bên hông tụ lực.

Yên Vũ biết mình không cản được ý tưởng ngu ngốc của hắn, đành cùng Ba Mắt lui về phía sau thật xa. Thấy dị năng dao động ngày càng mạnh, cô lo lắng nhắc nhở:

"Cẩn thận đụng trúng cơ quan!"

Yên Vũ vừa dứt lời, Hàn Vệ mới tung một cú Lôi Quyền phá bức tường đá trước mặt thành nhiều mảnh thì ở bên kia đống đổ nát truyền đến một tiếng gầm kinh thiên động địa.

Hệ thống: [...] Ký chủ, ta phục miệng quạ đen của cô rồi!

Yên Vũ khóc không ra nước mắt, vội vàng nắm chặt lông trên người Ba Mắt, ý bảo nó cẩn thận.

Hàn Vệ thì không chút sợ hãi nhào tới vật lộn với sinh vật vừa xuất hiện, điện quang lập lòe khắp nơi. Mặc dù hắn bị vị diện này hạn chế năng lực nhưng cũng không phải tồn tại mà một con thú biến dị nào đó có thể dễ dàng gây tổn thương.


Âm thanh lôi điện di chuyển trong không khí nghe mà rợn cả người, Yên Vũ nghiêm túc quan sát động tác của Hàn Vệ. Hắn ở trên không trung bẻ lái mấy lần, hoàn toàn không cho thú biến dị cơ hội nào, nó liên tục gào lên, muốn chạm vào góc áo của hắn cũng khó nói gì đến tấn công!

Đó là một con thú to khoảng một nửa của Ba Mắt, thuộc giống báo đen. Trên đầu nó mọc ra một cái sừng như thạch anh trông rất đáng tiền, Yên Vũ nhịn không được mà hỏi hệ thống:

"Thứ đó đáng giá không?"

[Từ bao giờ mà cô mê tiền vậy hả? Ký chủ, ta nghĩ trong quá trình bảo dưỡng thân thể của cô đã xảy ra trục trặc, tạo ra một nhân cách khác trên thân thể của cô rồi.]

Đây là lần đầu tiên hệ thống bóng gió mắng đầu óc cô có vấn đề, Yên Vũ không giận ngược lại nở nụ cười:

"Còn không phải học ngươi à? Lấy việc thu thập tinh hạch làm mục tiêu phấn đấu."


Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại tuy rằng thường thường sẽ gặp phải chút nguy hiểm, nhưng so với trước kia chìm trong nhiệm vụ chém gϊếŧ vẫn tốt hơn một chút.

Bên này cô vừa nói chuyện với hệ thống được mấy câu thì Hàn Vệ đã xử lý xong thú biến dị, cầm lấy sừng của nó quay trở lại. Hắn đem vết máu bên trên tẩy rửa sạch sẽ bằng thủy hệ dị năng sau đó đưa cho cô rồi nói:

"Em cầm đi."

"Cảm ơn anh." Yên Vũ không khách sáo nhận lấy, làm hệ thống khinh bỉ cô một hơi.

Mối quan hệ của họ bây giờ có chút kỳ cục, nhưng cô có thể cảm nhận được phần tâm ý của Hàn Vệ. Từ lúc vào mê cung đến giờ hắn luôn tỉ mỉ chăm sóc và giữ an toàn cho cô, cô không nói nhưng đều biết cả. Quà của bạn trai tặng, sao phải từ chối chứ?

Hàn Vệ nhìn cô cẩn thận kiểm tra sừng của báo đen, không khỏi kéo kéo khóe môi. Cô ấy... trông có sức sống hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi phát hiện ra việc phá vỡ mấy vách tường trong mê cung không phạm quy tắc gì, Yên Vũ cảm thấy biện pháp này có thể dùng được. Hai người một thú cứ thế dùng cách vô cùng bạo lực để xông thẳng tới, cuối cùng thoát khỏi mê cung. Trong quá trình đi tới đụng phải không ít thứ thú vị, từ các loại cạm bẫy, thú biến dị, pháp trận linh tinh gì đó đến ảo cảnh... Bọn họ đều dũng mãnh vượt qua!

Có lẽ người để lại truyền thừa cũng không nghĩ đến nhân loại bình thường không thuộc hàng tiên nhân lại có thể đạt đến cấp bậc này.

Bởi vì thành tích của họ không tệ nên vừa rời khỏi mê cung, trước mắt lập tức xuất hiện một quả cầu thủy tinh to khoảng một nắm tay, xung quanh nó tản ra một loại mùi hương như cỏ dại. Yên Vũ không vội chạm vào mà quay sang hỏi Hàn Vệ:
"Đây là đan dược của người tu tiên trong truyền thuyết à?"

"Hẳn là vậy." Hàn Vệ gật đầu xác nhận, có vẻ không phải lần đầu hắn nhìn thấy.

Yên Vũ chưa từng thấy viên đan dược nào lại to khủng bố như thế, cái này uống thế nào? Thật là phiền... Cô nói vậy nhưng tay thì không thành thật mà cầm lấy, sau đó ném thẳng vào túi đồ của hệ thống.

Động tác của cô dọa hệ thống nhảy dựng: [Cô không sợ người bên cạnh phát hiện ra à?]

Yên Vũ hờ hững nói:

"Người nhà. Không có việc gì."

Nếu cô sợ Hàn Vệ biết bí mật của mình thì đã không hành động như thế trước mặt hắn. Ở thế giới xa lạ này, người duy nhất khiến cô buông bỏ phòng bị chỉ có hắn và Chu Đồng mà thôi.

Nghĩ đến Chu Đồng, trên mặt cô thoáng qua một chút đau khổ. Không biết hiện tại thằng bé ở nơi nào? Sau khi cô biến mất đã xảy ra chuyện gì? Liệu... Chu Đồng vẫn ổn chứ?
Cô hơi thất thần, sau đó bị tiếng kêu khe khẽ của Ba Mắt làm giật mình. Hàn Vệ đang đứng cách cô không xa quan sát cảnh vật xung quanh.

Yên Vũ đi tới mấy bước, mùi cây cỏ càng thêm rõ ràng. Bọn họ đến một nơi khác trông giống như rừng rậm, vừa rồi cô còn nghĩ viên đan dược kia là hàng dỏm, giờ mới biết mùi hương đến từ bên ngoài mê cung.

Cô đang định đi tới trước, Hàn Vệ lại giơ tay chặn đường mà nói:

"Tạm thời ở lại nơi này, cờ sử dụng xong viên đan dược kia rồi tiếp tục đi."

Yên Vũ đưa mắt nhìn lối mòn phía trước, bản đồ của hệ thống chợt nhảy lên, sau đó xuất hiện những dấu chấm màu lục đang di chuyển lung tung.

Hệ thống reo vang: [Sóng năng lượng của ta hoạt động trở lại rồi!]

Cũng nhờ đó mà Yên Vũ mới biết, nơi này không chỉ có hai người bọn họ. Những điểm sáng xanh trên bản đồ tượng trưng cho nhân loại, màu đỏ là tang thi, màu vàng là thú biến dị. Thông qua hệ thống, cô phát hiện xung quanh có khá nhiều nhân loại, có nguy hiểm!
Cô nhìn về phía Hàn Vệ, hắn nhíu mày rồi hỏi cô:

"Sao còn chưa dùng viên đan dược kia? Chúng ta phải nhanh lên."

Mỗi lần đi tranh đoạt truyền thừa đều đụng mặt không ít người, ban đầu hắn còn hoài nghi tại sao bọn họ chưa từng gặp ai khác, bây giờ thì hiểu rồi. Mỗi người khi tiến vào vị diện này đều sẽ bị đưa đến một vị trí bất định, diện tích ở đây vô cùng rộng lớn, có vẻ lớn gấp mấy lần những nơi hắn từng đến, vậy nên mới không gặp người khác.

Yên Vũ nghe lời Hàn Vệ lấy viên đan dược vừa nhận được ra, dùng một tay nâng nó lên rồi đen mặt:

"Cái này dùng thế nào? Trực tiếp nuốt?"

Rồi sau đó chết nghẹn? Là kẻ nào tạo ra cái thứ nhảm quần này thế hả?...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện