Mạt Thế Hamster Giàu Chảy Mỡ

Ngũ Nhất Vớt Hộp Màu Đen


trước sau

Chương 42: Ngũ Nhất vớt hộp màu đen

Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló dạng. Nhóm Nhiếp tiêu ăn vài thứ đơn giản rồi tiếp tục lái xe tiến về phía trước.

Sáng sớm tiểu Ngũ Nhất vẫn còn chưa ngủ đủ, lợi dụng hình thái hamster mà núp trong túi áo của Nhiếp Tiêu ngủ thẳng giấc, móng vuốt nắm mép túi vô cùng đáng yêu.

Có thể nhìn thấy Ninh Phong rất là ước ao, cậu cũng rất muốn được ngủ nướng.

"Sắp đến cầu vượt rồi."

Đoạn Ôn Du cúi đầu nhìn bản đồ trên tay, đẩy mắt kính trên sống mũi một cái rồi ngẩng đầu lên nói: "Qua cầu là đến Minh Thành, không biết nhóm Ngô Khánh Phong đã đến đâu rồi."

Tạ Quân ngồi trên ghế lái phía trước, xoay vô lăng, vừa nhìn đường vừa nói: "Bọn họ đi từ Thủ Đô nên xa hơn chúng ta nhiều, có lẽ sẽ chậm hơn chút, nhưng mà cũng chỉ tầm một hai ngày thôi, chúng ta đến trước cũng có thể nghĩ cách làm sao để vượt biển."

Nhóm Nhiếp Tiêu ngồi trong buồng xe phía sau cũng nghe được đối thoại của mấy người Đoạn Ôn Du.

Nhiếp Tiêu cúi đầu liếc nhìn bé chuột trong túi, sau đó đề nghị với mọi người: "Chúng ta nên tăng tốc, mặc dù tang thi hoạt động nhiều vào ban đêm nhưng chúng ta có thể nhanh chóng đến nơi."

Đối với sức chiến đấu của bọn họ mà nói, gấp rút lên đường vào ban đêm cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Tiêu Nghiên nghe lời này cũng tán thành gật gật đầu, sau đó nhìn ra ngoài đường cái nói: "Nói đến cũng thật may, đoạn đường này chúng ta chưa hề gặp phải tang thi cao cấp."

"Hình như đúng vậy ha."

Ninh Phong cẩn thận nhớ lại, cũng hơi ngạc nhiên, sau đó xoa cằm suy đoán: "Có thể là do chúng ta đi trên đường cao tốc, vốn dĩ không có nhiều người, cũng như ở trung tâm thành phố đông dân cư nên tang thi cấp cao mới dễ xuất hiện."

"Có thể lắm." Tạ Quân gật đầu phụ họa.

Bạch Mân ở một bên im lặng nghe mọi người thảo luận, nhẹ nhàng mỉm cười, che giấu đi công lao.

Ngủ trong túi của Nhiếp Tiêu một lúc, không lâu sau bé chuột đã thức dậy, sau đó móc trong không gian ra hai quả dâu tây làm bữa sáng, ôm vào trong ngực mà gặm từng ngụm từng ngụm, đầy mặt hạnh phúc.

Ninh Phong nhìn mà kinh ngạc không thôi. "Cưng làm sao lại còn có dâu tây tươi!!!"

Nhiếp Tiêu cúi đầu nhìn bộ dáng dễ cưng muốn chết của bé chuột, lập tức cũng bật cười.

Lúc trước hắn thu thập được hạt giống ở căn cứ phụ cận, bên trong có một ít hạt dâu tây, vừa trồng trong không gian mấy hôm nay, quả không nhiều lắm nhưng cũng đủ làm cho nhóc con vui vẻ vô cùng.

Mỗi khi cậu muốn ăn đều phải biến về thành hamster, như vậy thì một quả dâu có thể ăn rất lâu, giữ gìn như là bảo bối.

Bé chuột nhìn dáng vẻ Ninh Phong tha thiết mong chờ, hơi không nỡ mà ôm lấy dâu tây của mình, vô tội nhìn cậu.

"Chít!" Bảo bảo hết rồi.

Lúc này Ninh Phong không cần phiên dịch, hoàn toàn không tin. "Cưng lừa ai, nhất định vẫn còn!!!"

Khuôn mặt nhỏ của bé chuột lập tức nhăn thành một nắm, cuối cùng nhìn mọi người một chút, chỉ có thể đau lòng nhấc móng vuốt đẩy đẩy hai bên quai hàm mềm mại, phát cho mỗi người hai quả dâu tây.

Khương Thù và nhóm Đoạn Ôn Du nhìn hai quả dâu trong tay, lại nhìn vẻ mặt đau lòng của cục lông nhỏ, nhất thời vô cùng vui vẻ.

Hai phát đã ăn xong, kết quả chính là nhận được biểu tình ôm ngực như bị sét đánh "mấy người phung phí của trời" của bé chuột.

Đáng yêu không chịu được.

Ninh Phong ăn hai quả cũng còn chưa đã ghiền, chỉ có thể thở dài: "Nếu tui cũng có thể thu nhỏ là tốt rồi, ôm một quả dâu vào ngực là bằng một trăm quả, trong mạt thế thiếu thốn thức ăn, rất dễ nuôi."

Mọi người nghe xong thì không khỏi nhìn về phía bé chuột, đâu chỉ dễ nuôi, còn có thể nuôi được một đám lớn người bọn họ đây.

Chú ý tới tầm mắt của mọi người, bé chuột không kiềm chế được tang thương mà than thở.

Bảo bảo khổ quá mà.

Nhìn cục lông nhỏ ngồi trong lòng bàn tay mình thở dài, Nhiếp Tiêu không nhịn được mỉm cười xoa xoa xoa, an ủi nhóc con.

Không lâu sau đoàn người đã đến gần đầu cầu vượt, nhưng phía trước lại bị một đám tang thi lít nha lít nhít làm tắc nghẽn. Dường như là do bọn họ vừa nhắc Tào Tháo, cho nên bây giờ mới đụng cả mớ tang thi như thế.

Nhưng mà cũng may, nhờ hấp thu tinh hạch mà dị năng của mọi người càng lúc càng mạnh mẽ, giải quyết bầy tang thi không phải là chuyện khó, chỉ là lại phải trì hoãn không ít thời gian mà thôi.

Bạch Mân cũng không lười biếng mà xuất ra sức mạnh của mình, phóng đá tảng từ trong không gian ra nện xuống đầu tang thi, đồng thời cũng lặng lẽ thu dị năng hạch mà tang mang tới vào không gian của mình.

Bé chuột đứng trên vai Nhiếp Tiêu, cũng giống như Bạch Mân sử dụng tuyệt chiêu tất sát "Thiên hàng chính nghĩa", ném đá tảng lên cầu ầm ầm.

Nhìn cách hành động không có chút ôn nhu nào của Bạch Mân và bé chuột, cảm giác mặt cầu đang chấn động, Đoạn Ôn Du đột nhiên có chút lo lắng cho cây cầu dưới chân, hô lên với hai người: "Hai người các cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, đừng ném đá nữa, cầu sắp bị các cậu đập sập rồi."

Bé chuột bà Bạch Mân lập tức ngượng ngùng.

Dù sao thì Bạch Mân cũng đã thuận lợi bỏ dị năng hạch vào túi, bây giờ có bị ghét bỏ cũng không sao. Nhưng làm mọi người bất ngờ là đám tang thi này giống như không có điểm cuối, vẫn luôn không ngừng từ xung quanh vọt tới gần cầu vượt.

Đối với việc này, Bạch Mân cũng hơi nhíu mày, hắn rõ ràng đã không còn kêu gọi tang thi đến nữa, thậm chí đã phát ra tín hiệu trục xuất.

"Xảy ra chuyện gì? Tại sao hôm nay tang thi lại chạy hết lên trên cầu vậy?" Khương Thù không kiềm chế được mở miệng mắng, tuy rằng đây đều chỉ là tang thi cấp thấp, nhưng chết đợt này lại đến đợt khác cũng rất phiền phức.

Đặc biệt là mùi máu tanh hôi, xông vào mũi làm người ta muốn nghẹt thở.

Nhiếp Tiêu cũng chau mày, sau đó mặt sông êm đềm dưới cầu. "Có phải là trong nước có thứ gì không?"

Vừa nói xong thì Ninh Phong ở bên kia lại đột nhiên lo lắng hô to: "Đậu móa đậu móa, tụi tang thi hùa nhau nhảy xuống nước, mẹ nó đây không phải là làm ô nhiễm nguồn nước à!!! Đây chính là Trường Giang của chúng ta nha, đậu móa!!!"

Tuy rằng hiện tại bọn họ cũng không dám tùy tiện uống nước sông, thế nhưng thật sự thấy cảnh này thì vẫn rất đau lòng.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt mọi người đều khó coi.

Bé chuột không chút do dự nhảy lên người hổ lớn, móng vuốt nhỏ nắm lông trên đỉnh đầu đối phương, muốn bay lên mặt sông xem cho rõ ràng.

"Tướng Quân, chúng ta đi xem!"

Nhưng Trường Giang vừa rộng vừa sâu, dòng nước cũng chảy xiết, rất khó có thể nhìn rõ dưới đáy sông có gì. Tang thi nhảy xuống nước cũng bị trôi đi, hoàn toàn không có cách nào để phán đoán mục tiêu đang ở đâu.

Đoạn Ôn Du đứng trên cầu, dị năng hóa thân thể của mình, sau đó vượt qua lan can, thả người nhảy xuống cầu, hai chân vững vàng mà đứng trên mặt nước.

Tiếp xúc đến mặt nước, Đoạn Ôn Du lập tức cảm nhận được biến hóa trong, nhất thời sắc mặt biến đổi, nhẹ nhàng giậm chân một cái, mặt sông lập tức nhô lên từng cột nước, bên trong còn mang theo cả tang thi cá.

Từng con từng con cá tang thi, cái miệng không ngừng đóng mở lên xuống, lộ ra hai hàm răng nanh đầy hung tàn.

Đám người Nhiếp Tiêu đứng trên cầu thấy cảnh này, trong lòng vô cùng kinh ngạc, sắc mặt nghiêm túc lại càng thêm khó coi.

"Tại sao lại như vậy, tại sao
động vật cũng bắt đầu biến dị? Vậy bây giờ trong biển đã biến thành cái quỷ gì rồi!!!"

Ninh Phong sợ không chịu được, tận thế ập đến bấy lâu nay, cho đến bây giờ bọn họ chưa từng thấy tang thi động vật, nhiều người còn cho rằng virus tang thi chỉ nhằm vào con người.

Tình cảnh trước mắt này, quả thật chính là đang đánh bôm bốp vào mặt bọn họ.

Sắc mặt Bạch Mân cũng có chút khó coi, có lẽ những người khác không biết rõ, nhưng so với mọi người, hắn càng rõ ràng đám động vật tang thi kia xuất hiện từ lúc nào.

Mới vừa nãy, hắn vẫn không hề cảm nhận được có tang thi cá trong nước. Nhưng bây giờ lại cảm giác được trong phạm vi mấy dặm lít nha lít nhít, làm người ta tê cả da đầu.

Bạch Mân không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó đè sự tối tăm xuống đáy mắt, có thể điều khiển tất cả những thứ này chỉ có thể là người kia...

Bé chuột điều khiển hổ lớn, muốn kéo Đoạn Ôn Du trên mặt nước lên.

Nhưng Đoạn Ôn Du lại không lập tức bò lên lưng hổ lớn mà nhìn mặt sông nói: "Trong nước này có thứ gì đó, tang thi cá đều bơi xuống đáy sông. Đám tang thi mới nhảy xuống khi nãy, chắc mục tiêu cũng là nó."

Nói xong, Đoạn Ôn Du liền điều khiển dòng nước, một cái vòi rồng to lớn vụt lên từ mặt nước, mang theo một chiếc hộp kim loại màu đen nặng trịch. Đám tang thi cá lít nha lít nhít bên dưới cũng liều mạng nhảy lên khỏi nước, muốn bơi lên trên.

Mọi người nhìn chiếc hộp đen to lớn này, ngạc nhiên không thôi. Bé chuột nhớ tới chiếc lưới đánh cá trong không gian của mình, lập tức lấy ra vớt.

Sau đó, Đoạn Ôn Du lôi lưới đánh cá cùng cùng bé chuột bay lên cầu, chiếc hộp này còn nặng hơn bọn họ tưởng.

Đám tang thi đang chuẩn bị nhảy xuống cầu, lúc này lại cùng nhau quay đầu, dồn dập kéo nhau hướng về phía hộp đen.

Nhóm Nhiếp Tiêu thấy vậy cũng đại phát thần uy, mạnh mẽ giết ra một con đường máu trên cầu, sau đó mang theo chiếc hộp lái xe rời đi.

Bạch Mân lúc này cũng quyết tâm, phát ra hoàn toàn uy thế của tang thi vương, bấy giờ mới miễn cưỡng chặn lại kích động muốn đuổi theo của bầy tang thi.

Nhìn chiếc hộp đen này, đáy mắt hắn cũng tràn đầy dò xét và nghi hoặc, sự hấp dẫn của chiếc hộp này lại có thể vượt qua sự khống chế và uy thế của tang thi vương.

Hổ lớn cũng không kiềm chế được mà dựa sát vào ngửi mùi hương trên chiếc hộp một cái -- là một mùi hương rất quen thuộc, mùi hương làm cho mèo bự đói bụng.

Mọi người một đường chạy như bay, rốt cuộc cũng bỏ rơi được đội quân tang thi lít nha lít nhít, sau đó dán mắt vào chiếc hộp kim loại màu đen đang đóng chặt.

Ninh Phong không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, "Trong này chắc không phải là vũ khí sinh hóa gì đó đâu ha. Sau khi mở ra, có khi nào chúng ta lại đứng mũi chịu sào mà biến thành tang thi không?"

Tay Khương Thù đang đặt trên nắp hộp kim loại lập tức cứng đờ, quay đầu lại nhìn mọi người. "Vậy cuối cùng là mở hay không?"

Mọi người do dự, sau đó trong hộp vậy mà lại truyền ra tiếng nói chuyện và tiếng va chạm mơ hồ, Khương Thù nhất thời sợ đến lùi về sau hai bước.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

Tận sâu linh hồn Tiêu Nghiên lúc này cũng không nhịn được phát ra nghi vấn, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Nhưng mà... Con người chìm xuống nước mà còn có thể sống để nói chuyện sao?"

Ninh Phong sợ hãi che mặt. "Hay là ma da?"

Bé chuột nghe cái từ này, nhất thời cũng sợ hãi chui vài trong túi Nhiếp Tiêu, giấu đi cơ thể của mình.

Nhiếp Tiêu nhíu mày, nhìn chiếc hộp đen nói: "Cũng có thể là dị năng giả hệ thủy giống Đoạn Ôn Du, dù sau cũng nên mở hộp ra trước, cũng không nghe rõ nó nói cái gì, chỉ cần không phải tang thi là được."

Nghe Nhiếp Tiêu nói như vậy, Khương Thù cũng không do dự nữa, mặc kệ nó là hộp Pandora hay hộp quỷ quái gì, mở ra trước rồi nói.

Khương Thù đưa tay đặt trên chiếc hộp kim loại, chất liệu này hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua, vô cùng cứng rắn, phải tốn một chút thời gian mới có thể cạy ra một cái khe ở trên cạnh hộp.

Lúc này âm thanh bên trong lại càng rõ ràng hơn, đồng thời một mùi hương tươi mát từ trong khe hở phát ra truyền vào xoang mũi mọi người.

-- mùi hương thơm ngát trước nay chưa từng thấy.

Lúc mùi hương tươi mới này tỏa ra, ngay cả Bạch Mân trong phút chốc cũng thoáng trở nên nóng nảy.

Nhiếp Tiêu cũng không kiềm chế được khẩn trương, nhìn chằm chằm chiếc hộp, đao gió và sấm sét trong tay rít gào chớp nháy.

Bé chuột cũng nhô đầu ra khỏi túi áo, chống hai móng vuốt nhỏ muốn nhìn về phía trước, ngửi ngửi mùi hương không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.

Đối với hổ lớn mà nói, cảm giác quen thuộc càng ngày càng mạnh mẽ, phảng phất như làm tận sâu linh hồn nó cảm thấy đói bụng.

Khương Thù nuốt nước miếng, động tác cẩn thận chậm rãi mở nắp hộp ra. Sau đó mọi người nhìn thấy trong hộp tràn đầy ngọc trai trắng noãn lóng lánh.

Tất cả mọi người: "? ? ?"

Sau đó, một âm thanh huyền diệu cực kỳ êm tai, tựa hồ có thể đầu độc lòng người từ bên dưới đống ngọc trai vang lên. Đồng thời một cánh tay trơn bóng không tỳ vết đột nhiên thò ra, bắt được Khương Thù đang ở gần chiếc hộp nhất.

Tóm chặt cổ tay Khương Thù, kéo hắn vào trong hộp.

Vừa mở miệng, chính là lời nói cầm thú.

"Móa nó, châm cho tôi chút nước nhanh lên, nếu không thì cho ông đây làm một phát cũng được!!!"

"! ! ! ! ?"

__________

Tui muốn để cho sát nghĩa là "đụ một phát" lắm nhưng thấy thô quá nên thôi ???? hình như có mấy em là chẻ vị thành niên đang đu bé chuột nữa _(3 」∠ )_

Truyện convert hay : Trọng Sinh Đệ Nhất Sủng: Đại Lão Ngọt Thê Sủng Lên Trời Cố Chín Từ Hoắc Trong Sáng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện