Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

28: Tiềm Lực Của Trạch Nam 1


trước sau


(Editor M: Vì chương này dài quá xá nên mình sẽ chia ra 2 phần nha mọi người!:vv)
..
Tô Duệ Triết chuẩn bị sẵn ly nước rau quả cho Tống Thành Thư đang hôn mê li bì vì sốt cao để trợ giúp kháng thể trong người y ngăn chặn thành công virus tang thi xâm nhập.

Thẳng qua sáu tiếng đồng hồ Tống Thành Thư mới tỉnh lại.

"Tống đại ca! Anh tỉnh rồi hả?! Thế nào? Thế nào? Có cảm giác gì khác lạ không anh?" Trịnh Gia Hoà luôn túc trực bên cạnh y nôn nóng hỏi.

Tống Thành Thư cảm thụ một chút dị năng trong cơ thể, chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay bắt đầu xuất hiện khối thuỷ cầu nho nhỏ.

"Quào, vậy anh là dị năng hệ thuỷ nha!"
"Hệ thuỷ?" Triển Vân nghe thấy động tĩnh, từ trên lầu đi xuống tới, "Tốt lắm, chúng ta về sau không cần lo lắng thiếu hụt nước uống nữa."
Nghe hắn nói thế làm Tống Thành Thư có chút ủ rũ, tại sao Triển Vân lại được ưu ái hơn y dữ vậy, vừa có thể khống chế dị năng trọng lực vừa được thêm dị năng ăn mòn phi thường mạnh mẽ, còn mình thì sao, cái hệ thuỷ này làm ăn được gì chớ?
"Anh thử tập trung tinh thần ngưng tụ nước thành hình dạng mũi tên xem, có lẽ sẽ có khả năng tấn công đó?" Một bên Tô Duệ Triết vừa nói, một bên từ trong phòng bếp bưng cơm trưa đi ra, trước kia cậu từng thấy một vài dị năng giả hệ thuỷ làm như vậy rồi.

Tống Thành Thư mắt sáng ngời, tập trung tinh thần tạo ra mũi tên nước nhỏ rồi phóng thẳng đến vách tường đối diện.

Éo le là mũi tên nước vừa chạm vách tường đã lập tức vỡ vụn, chỉ để lại trên tường một mảng nước bé tí tẹo...!
Này như trò ném bóng nước thường chơi hồi nhỏ vậy, chút xíu lực sát thương cũng không có.

"Ha ha ha, cậu đừng buồn bực nữa, tới đây cơm nước trước đã rồi tính tiếp, không thì tôi chết đói mất." Triển Vân cười lớn hướng tới phương hướng cái bàn đi qua.

"Ăn ăn ăn! Cậu suốt ngày chỉ biết ăn!" Tống Thành Thư tức giận ngưng ra một tiểu thủy cầu ném thẳng đến hướng Triển Vân.


Dù gì dị năng của Tống Thành Thư cũng vô hại nên Triển Vân không hề né tránh, cứ mặc cho thuỷ cầu văng trúng người.

"Tê..." Mọi người đều đinh ninh cho rằng Triển Vân dính quả cầu nước đó thì chỉ bị ướt chút đỉnh đồ này nọ thôi, thế mà đằng này lại nghe thấy tiếng than đau tê của hắn mới lạ.

"Anh bị sao vậy?" Tô Duệ Triết chạy nhanh qua xem xét tình trạng Triển Vân, kéo cổ áo phía sau ra thì phát hiện làn da hắn cư nhiên có chút đỏ lên, vết nước ban nãy vẫn còn đọng lại sờ sờ trên quần áo, đây là nước nóng?
"Sao lại thế này?" Ngay cả chính Tống Thành Thư cũng lúng ta lúng túng.

"Chẳng lẽ anh khống chế được nhiệt độ nước?" Trịnh Gia Hoà tức khắc nắm được trọng điểm.

Tống Thành Thư lẹ chân lạng qua vách tường thử lại, nhưng thử cách mấy thủy cầu vẫn lạnh tanh lạnh teo như cũ.

"Vô dụng thôi..."
"Bằng không anh hồi tưởng cảm xúc của mình vừa rồi đi? Em nhớ hình như lúc đó anh đang tức giận thì phải?"
Được Trịnh Gia Hoà nhắc nhở làm Tống Thành Thư mới nhớ khi nãy đúng là y buồn bực thật, nghĩ nghĩ một hồi, lục trí nhớ tìm người mà y phi thường ghét nhất, sau đó ngưng tụ một khối thuỷ cầu.

Quan sát bằng mắt thường mọi người cũng thấy rõ rành rành, khẳng định nhiệt độ nước bây giờ cực-kỳ-cao luôn đó, chạm vào sẽ phỏng tay trăm phần trăm, bằng chứng là nước nó sôi ùng ục bốc khói nghi ngút kia kìa?!
"Ha ha ha ha! Trời đây là đang giúp ta mà!!!" Tống Thành Thư cực kỳ cao hứng, dị năng của y rốt cuộc cũng có tác dụng rồi!
"Tốt lắm, về sau chúng ta không cần dùng lửa đun cũng có nước nóng để xài." Triển Vân thuần thục đóng vai một người đội trưởng luôn tận tâm săn sóc cho thành viên nhàn nhạt tuyên bố.

"Chời mé! Cậu lật mặt nhanh như lật bánh tráng vậy hả!" Tống Thành Thư hung hăng trừng mắt Triển Vân một phát.

"Tốt rồi tốt rồi, mọi người nhanh ăn cơm đi không thì thức ăn nguội lạnh mất." Hôm nay Tô Duệ Triết làm một nồi lớn thịt kho hột vịt ăn chung với cơm, vì mọi người đều đã trở thành dị năng giả nên sức ăn biến lớn theo, đương nhiên cậu phải chuẩn bị bữa cơm có thể ăn no.


Trù nghệ của Tô Duệ Triết tuy rằng kém hơn tiệm cơm bên ngoài, nhưng nếu nói về khoảng món ăn gia đình thì ha hả, cực ngon luôn nha, bốn người cắm đầu cắm cổ ăn sạch sành sanh cả nồi cơm lớn với nguyên tô thịt kho hột vịt đầy ắp.

Cơm nước no nê, Tống Thành Thư liền lánh vào một góc khác để mày mò dị năng của mình.

Trịnh Gia Hoà dù sao cũng đang rảnh rỗi nên cậu quyết định ở bên cạnh y để tiện chỉ điểm.

"Nếu đúng như những gì em nghĩ thì lúc tức giận, nhiệt độ thuỷ cầu của anh sẽ tăng cao, thành ra nói không chừng khi anh buồn bã thì nhiệt độ của nó sẽ giảm xuống, càng giảm càng hoá thành những khối băng cứng rắn, đồng nghĩa với lực sát thương của nó cũng tăng theo, anh coi đúng không?"
Tống Thành Thư áp dụng thử cách của Trịnh Gia Hoà không ngờ lại thành công ngoài ý muốn ngay từ lần đầu tiên.

"Gia Hòa! Cậu thiệt lợi hại mà!" Tống Thành Thư mừng rỡ phát rồ, hận không thể ôm Trịnh Gia Hòa hun hun hai cái.

"Tống ca quá khen em rồi." Trịnh Gia Hòa đỏ mặt vẫy vẫy tay, sau đó nói tiếp, "Kỳ thật em cảm thấy dị năng hệ thuỷ của anh rất là mạnh đó, em thường hay coi trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng thấy mấy người dị năng trong trỏng tạo ra thuỷ lao, cung tên nước, không thì súng nước này nọ, mà Tống ca còn có thể điều tiết nhiệt độ nước, cộng thêm có thể biến hoá đa dạng hình thái của nước, về sau chắc chắn anh sẽ trở nên rất lợi hại!"
Đúng là Tống Thành Thư không nghĩ tới dị năng hệ thuỷ có nhiều cách dùng hay ho đến như vậy, thủy lao để giam cầm, thủy thuẫn thì phòng ngự, ngoài ra muốn công kích thì xài thuỷ đạn từ súng nước, giả dụ như y hoá đạn nước đó thành băng hay nước nóng bổng rát, chắc chắn sẽ càng tăng hiệu quả công kích lên kẻ thù!
"Khá khen cho tuổi trẻ tài cao! Đầu óc của cậu có tương lai lắm nghen!" Tống Thành Thư cười ha hả vỗ lưng Trịnh Gia Hoà bốp bốp.

"Hắc hắc hắc, thiệt ra đây là sở thích của em thôi à, luyện phim rồi chơi ít ít game này kia nên trí tưởng tượng tương đối phong phú."
Trên kia là nói giảm nói tránh...nếu đổi cách nói huỵch

toẹt ra thì...cậu ấy là trạch nam chính hiệu á...!
Nhưng ngạc nhiên cái là trạch nam vẫn có tác dụng của trạch nam nghe.

Trạch nam cũng có trạch nam this trạch nam that mà.


"Ố ồ, vậy cậu nói coi dị năng của A Triển nên thi triển như thế nào mới hiệu quả?" Tống Thành Thư vuốt cằm nhìn Triển Vân.

Trịnh Gia Hòa thấp thỏm len lén ngó qua chỗ Triển Vân thấy đối phương nhìn cậu bằng cặp mắt hứng thú, tức khắc lại càng thêm khẩn trương.

Ở kho hàng siêu thị lúc trước Triển Vân đã cứu mạng cậu, lúc sau lại chiếu cố cậu rất tử tế khiến Trịnh Gia Hoà thật sự cảm kích tận đáy lòng.

Cậu cảm nhận được luôn có một cỗ khí thế áp đảo từ người Triển Vân toả ra làm cậu chẳng dám đối diện với hắn, có thể ví như hình ảnh rùa rụt cổ.

Ngành học của cậu ta không dính líu mấy tới mảng trọng lực này, ở đại học S thì chuyên ngành học của Trịnh Gia Hoà chính là khí động lực học.

"Em thì...!Em nghĩ là..." Trịnh Gia Hòa tận lực sắp xếp ngôn từ mới nói tiếp, "Theo em thấy dị năng trọng lực rất có tiềm năng phát triển, chẳng hạn như phản trọng lực, vô trọng lực, áp lực, lực đẩy, lực hấp dẫn, chỉ cần anh biết cách tận dụng những thứ đó thì em chắc chắn đây chính là loại dị năng đáng gờm nhất."
Híp nhẹ đôi mắt, Triển Vân bắt đầu suy xét tính khả thi trong lời nói Trịnh Gia Hòa.

"Tăng cường tác dụng trọng lực, hình thành khu vực trọng lực, giam giữ kẻ thủ đồng thời vô phương hành động trên địa bàn của anh.

Lại tỷ như việc phản trọng lực, còn được gọi là phản vật chất.

Theo một số giả thuyết, phản vật chất có thể tạo ra trọng trường kháng lại bất cứ vật thể nào xung quanh nó, thay vì hấp dẫn chúng như các vật chất thông thường, nghĩa là anh có thể dùng nó tác động vào một thứ để giúp bản thân bay lên không trung.

Hoặc trường hợp khác, anh có thể khiến vật thể nào đó mất đi trọng lực vốn có và lơ lửng trên không.

Ngoài ra anh áp dụng thử lực đẩy xem sao, dùng nó tấn công làm kẻ thù văng ra xa." Trịnh Gia Hoà càng nói càng hăng, tiếp tục bày ra đủ mọi thế trận cùng cách sử dụng dị năng cho Triển Vân, cảm giác cứ như chuyên gia không bằng ấy.

Nhờ những gợi ý của Trịnh Gia Hoà mà bọn Tống Thành Thư với Triển Vân như được khai sáng, đả thông tư tưởng về thế giới quan mới vậy.

"Còn dị năng ăn mòn thì sao?"
"Đối với dị năng ăn mòn, cơ bản mà nói nó khá hạn chế về cách tấn công, nhưng Triển ca là song hệ dị năng giả, thiết nghĩ trước mắt anh đừng để lộ dị năng này, hãy sử dụng nó như đòn sát thủ công kích bất ngờ, khiến đối phương không kịp trở tay."

Triển Vân chầm chậm gật gù tán thành với Trịnh Gia Hoà.

Tô Duệ Triết ngồi ngây ngốc một bên nghe say sưa ngon lành cành đào, sực nhớ tới dị năng chính mình, nhẹ nhàng túm vạt áo Triển Vân giật giật, cậu cũng muốn biết phương pháp triển khai dị năng của mình.

Triển Vân chú ý tới động tác trẻ con của Tô Duệ Triết liền đi guốc trong bụng cậu, mỉm cười khẽ gật đầu.

"Thế dị năng hệ mộc của em thì làm sao? Có biến chiêu để làm nó lợi hại hơn nữa không?" Tô Duệ Triết nhanh miệng hỏi.

"A?" Vẻ mặt Trịnh Gia Hòa ngáo ngơ, "Cậu cũng có dị năng hả?"
"Đúng rồi đó, em ấy là người thức tỉnh dị năng sớm nhất trong số tụi anh." Triển Vân cười tủm tỉm đặt tay lên vai Tô Duệ Triết, "Tiểu Triết, em để cậu ta xem dị năng của mình đi."
Tô Duệ Triết vươn tay trái, nằm vỏn vẹn trong lòng bàn tay là một hạt đậu Hà Lan xanh biếc, ngay lúc Trịnh Gia Hoà còn đang mê man nhìn chăm chú hạt đậu thì Tô Duệ Triết nắm chặt tay lại, vài giây sau thì mở ra, hạt đậu Hà Lan xanh mướt nguyên bản khi nãy giờ đã biến thành viên đạn màu xanh lục.

"Đây là dị năng hệ mộc của cậu?" Dị năng hệ mộc trong trí tưởng tượng của Trịnh Gia Hòa hoàn toàn khác hẳn với cái mà cậu đang thấy trước mắt của Tô Duệ Triết, "Anh có thể nhìn nó kỹ hơn được không?"
"Đương nhiên là được."
Trịnh Gia Hòa đưa tay nhận viên đạn đậu Hà Lan từ Tô Duệ Triết, nếu bỏ qua điểm bất thường a.k.a hình thái hạt đậu của nó, thì cậu chắc kèo đây quả thật là một viên đạn chân chính, bởi xúc cảm khi cầm nó trong tay, rồi trọng lượng của nó nữa, không thể sai được đâu.

"Cái này xài được thiệt hở?"
"Hẳn là cậu đã thấy hiệu quả của nó hồi trước rồi mà?" Triển Vân rút khẩu súng lục vắt ngay thắt lưng, mở hộp băng đạn ra cho Trịnh Gia Hoà coi, quả nhiên cả một hàng viên đạn xanh lục chỉnh chỉnh tề tề nằm gọn bên trong.

Mặt Trịnh Gia Hòa như kiểu ôi vãi sợ hãi đây mới là boss ẩn của cái đội hình này nhìn chằm chặp Tô Duệ Triết, đột nhiên mở miệng hỏi, "Tiểu Triết, có phải em thích chơi trò Plants And Zombies lắm phải không..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Duệ Triết đỏ lên, ngượng ngùng gật đầu thừa nhận.

Khoảng thời gian đi học ở trường thì đây là game thịnh hành nhất bấy giờ mà tụi học sinh cực kỳ ưa thích, Tô Duệ Triết cũng không ngoại lệ, cậu với đám bạn cùng lớp hay chơi trên điện thoại di động cày cấp hết ngày này qua ngày khác, đại khái có thể nói Plants And Zombies chính là trò duy nhất mà Tô Duệ Triết chơi hai đời liên tiếp.

..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện