Bạch gia dắt Tiểu Ly đi xung quanh đường phố Bắc Kinh, cô thì ở phía sau xách không biết bao nhiêu thứ, còn hắn lại ung dung bỏ tay vào túi, vừa đi vừa huýt sáo.
Tiểu Ly lầm bầm trong miệng. Đáng lẽ, phải là con trai xách đồ mới phải chứ? Còn hắn thì ngược lại, hắn…hắn thật sự xem cô là vệ sĩ à?
Họ lượn lờ qua vài con phố, sau đó xuyên qua một con hẻm. Cuối cùng, cũng đã đến nơi cần đến.
Đó là một nơi rất đẹp. Có cây hoa anh đào được trồng ngay trước cửa, bên cạnh là chiếc xích đu màu trắng. Một cô bé đang ngồi trên xích đu đưa đẩy, bỗng nhìn thấy Bạch gia, bèn vội vàng chạy đến, hô lên:
“Anh Bạch, anh đến rồi!”
Bạch gia ngồi xuống để ngang tầm nhìn với đứa bé, hắn mỉm cười, để đứa bé lao vào lòng mình.
“An Linh, có nhớ anh không?”
“Có, An Linh nhớ anh Bạch nhất!” Đứa bé dụi dụi vào hõm vai hắn, nũng nịu nói.
Một đám trẻ con khác bị giọng nói của An Linh thu hút cũng đến. Đám trẻ này đứa lớn nhất chỉ mới 10 tuổi. Bọn chúng vây xung quanh Bạch gia, liên tục tranh nhau được bế.
“Anh Bạch, em cũng muốn chơi máy bay! Anh cho em chơi nữa!”
“Em cũng muốn…”
“Được, tất cả đều có vé. Giờ thì xếp hàng nào.”
Dứt lời, đám trẻ nhanh chóng xếp thành một hàng. Hắn bế một đứa bé, đứng lên, rồi đưa lên cao, sau đó xoay vòng vòng. Đứa bé cười tít mắt, sung sướng giơ hai tay ngang:
“Tăng tốc nào…hu oa…”
Một chiếc lá rơi xuống bả vai Bạch gia, Tiểu Ly nhìn đến ngơ ngẩn.
Hắn cười kìa, một nụ cười rất đẹp. Nụ cười ấy như ánh nắng ban mai xuyên qua từng kẽ lá, dần chạm đến ánh mắt người đứng nhìn.
Chiếc khuyên tai bạc lấp lánh theo từng cử động của hắn, trông đến chói cả mắt. Tuy nhiên, thứ cô chói mắt lúc này lại là vẻ mặt hạnh phúc của ai kia. Hắn hoàn toàn không mang dáng vẻ của một đại ca hung tàn như cô đã gặp, hắn của bây giờ chỉ đơn giản là người đang đùa với lũ trẻ con. Nếu dùng từ ngữ để miêu tả, cô sẽ dùng từ: Thuần khiết.
‘Thịch’
Trái tim trong lồng ngực của Tiểu Ly nảy lên một cái. Cô chạm vào lồng ngực mình, mi mắt cụp xuống.
Này, tại sao mi lại đập vậy? Vì một ai đó à?
Bỗng, có một đứa bé chú ý đến Tiểu Ly, nó kéo kéo gấu quần của Bạch gia, vừa mút ngón tay vừa hỏi:
“Anh ơi, chị gái kia…”
“À, bạn của anh đấy.” Hắn đáp.
“Bạn gái phải không anh?”
Cả hai người không hẹn mà nhìn nhau, sau đó cùng nhau xoay mặt về hai hướng. Hắn bỏ đứa bé trên tay xuống rồi xoa đầu đứa bé đặt câu hỏi kia, trả lời:
“Không, gu của anh không phải cô ấy.”
Tiểu Ly: “…” Có lời phủ nhận nào nhẹ nhàng hơn không đại ca?
Một đứa bé lon ton đến gần Tiểu Ly, nó nghiêng nghiêng đầu, ngơ ngác hỏi:
“Chị ơi, chị xinh quá, chị tên gì ạ?”
Nói chứ được công nhận là xinh cũng thích lắm chứ. Kệ vậy, dù sao Bạch gia kia cũng không phải mẫu người đàn ông cô thích.