Mạnh Mẽ Công Thủ

Buổi Party bão táp


trước sau

16/05/2021

Edit: Nhật Nhật

...

Sáng thứ bảy, Nhiếp Xuyên nằm trong phòng ngủ nhà mình ngủ thắng cẳng cho đến khi tự nhiên tỉnh. Đau nhức trên người hầu như đã biến mất hoàn toàn, cậu mở máy tính ra, vừa xem video, vừa học chuyền bóng ở trong phòng.

Sau một giấc ngủ trưa ngắn, cậu nghe thấy giọng mẹ Nhiếp từ phòng khách truyền tới: "Tiểu Xuyên! Tiểu Xuyên! Bạn học của con đến đón này! Nói là muốn dẫn con đi Party gì đó?"

"Dạ? Ai ạ?" Nhiếp Xuyên đi tới phòng khách, lập tức nhìn thấy Carlo mặc một thân âu phục màu lam đậm đang nhàn nhã ngồi trên ghế salon, hai cái chân dài đến độ Nhiếp Xuyên chỉ muốn kiếm con dao chặt phăng đi cho đỡ ngứa mắt.

Chỗ chết người nhất chính là, cái tên này còn tự nghĩ là mình đẹp trai, nháy mắt một cái với Nhiếp Xuyên.

Mẹ Nhiếp đi đến bên cạnh Nhiếp Xuyên, nhỏ giọng nói: "Cậu bạn học này của con thật là đẹp trai! Trông cứ như Jude Law [1] ấy!"

Nhiếp Xuyên 囧, Carlo và Jude Law cách nhau cùng hơi xa rồi đi?

"Carlo, sao anh tìm được nhà của tôi vậy?"

"Chu Bân nói cho tôi biết đó."

Tên Đại Bân kia đúng là tên phản đồ!

"Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Party bể bơi chứ đâu!" Biểu tình trên mặt Carlo lúc này chính là "Sao cậu có thể quên chuyện này".

"Tôi không đi, tôi muốn ở nhà học bài."

"Cậu không đi thì còn gì vui nữa! Black Mount không đi, Reese cũng không đi, Chẳng lẽ muốn anh với Ewing, hai người đến Party oánh lộn với nhau sao?"

Nhiếp Xuyên: "..."

"Cậu xem, ngay cả quần bơi anh cũng chuẩn bị cho cậu rồi này!" Carlo lôi từ phía sau ra một cái hộp, mở ra ngay trước mặt mẹ Nhiếp và Nhiếp Xuyên, một cái quần bơi màu đen được lắc lắc giơ lên, "Không tệ đúng không! Vốn anh định lấy cho cậu một cái in hình vịt vàng cơ, nhưng mà Ewing nói cậu mà thấy cái đó nhất định sẽ đánh anh!"

"Tôi hiện giờ cũng muốn đập cho anh một trận!" Nhiếp Xuyên tức giận ném phăng cái quần bơi trong tay đối phương đi.

"Chúng ta đi thôi!" Carlo nhỏ giọng nói, "Cậu mà không đi với anh, là anh sẽ ở lại đây ăn cơm tối với mẹ cậu đó!"

Mắt thấy mẹ Nhiếp đúng là đang muốn đi chuẩn bị bữa tối, Nhiếp Xuyên vội hô to một tiếng: "Mẹ —— Con với bạn tối nay ra ngoài chơi! Buổi tối không cần phần cơm cho con đâu!"

"Há, không ăn ở nhà à con!"

"Vâng, không ăn đâu ạ!"

Nhiếp Xuyên vội vội vàng vàng lôi Carlo ra khỏi nhà.

Vừa lái xe, Carlo vừa cười như thể chồn hôi mới trộm được gà con.

"Có phải cậu lo Reese sẽ đến buổi Party nên mới không muốn đi không?"

Nhiếp Xuyên không nói gì.

"Cậu đừng lo, Reese sẽ không đi đâu. Nếu là hội thảo nghiên cứu gì gì đó, nói không chừng cậu ấy còn cảm thấy hứng thú chút." Carlo vỗ tay cái độp, "Hey, người anh em, đại học không phải là chỉ có cắm đầu vào mấy quyển sách tham khảo dày cộp đâu, cậu phải học được cách hưởng thụ cuộc sống!"

Nhiếp Xuyên liếc xéo anh ta một cái.

Ngay khi Carlo đưa cậu đến địa điểm tổ chức party bể bơi, Nhiếp Xuyên hoàn toàn đơ luôn.

Hóa ra đội trưởng đội cổ vũ là con gái nhà giàu, cha là một đại gia trâu bò ở phố Wall, ở đây cũng có một biệt thự riêng.

Phía sau biệt thự là một cái bể bơi siêu to khổng lồ.

Nhiếp Xuyên vừa mới đi đến gần, đã nghe được tiếng nhạc Rock n Roll ầm ĩ, trong không khí là mùi bia và mùi thức ăn.

Bên cạnh bể bơi, thật sự có không ít cô gái đang mặc bikini dạo quanh.

Cách đó không xa còn có một ban nhạc, đang mặc quần bơi đàn ghita.

"Có giống cảnh tượng thường được chiếu trên tivi không?" Carlo cười hỏi.

"Không giống lắm." Nhiếp Xuyên mở to hai mắt.

"Không giống chỗ nào?"

"Không có cô thỏ."

"Vậy chắc anh và cậu không xem cùng một bộ phim rồi." Carlo tổng kết nói.

Celine thoáng nhìn thấy Carlo, bèn cầm bia đi tới, đưa một chai cho anh ta: "Hey, chỉ có anh đến thôi sao?"

"Ewing chắc là sẽ tới, nhưng Black Mount với Reese thì không." Carlo nhận chai bia, uống một hớp lớn.

Tuy là Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có hứng thú gì với bia bọt, nhưng mà khi Celine đưa cho cậu một lon Coca, cậu vẫn thấy trong lòng có chút chán nản.

"Hey, Allen, hôm này hãy chơi thật vui nhé!"

Đầy bể bơi đều là mỹ nữ bikini, nhưng sau khi biết không một ai trong số họ có hứng thú với mình, rốt cuộc Nhiếp Xuyên cũng dần cảm thấy vô vị buồn tẻ.

Mà cái tên Carlo này thì đang cùng mấy cô gái trong đội cổ vũ trò chuyện rôm rả, hoàn toàn vứt Nhiếp Xuyên ra sau đầu.

Nhiếp Xuyên cắt một miếng bánh ngọt, ngồi ở trong góc nhìn đám người đang nhảy nhót uốn éo trong tiếng nhạc, chơi mấy trò chơi nhàm chán, giống như cậu là khán giả đang xem một bộ phim tẻ nhạt vậy.

Ăn xong bánh ngọt, Nhiếp Xuyên ngán ngẩm chống cằm, chờ bữa tiệc này kết thúc.

Bỗng nhiên một thanh sô cô la chọc vào bên má cậu, Nhiếp Xuyên nâng mắt nhìn sang, vậy mà lại là Reese.

Cậu giật mình, suýt chút nữa đã té nhào từ trên ghế xuống!

"Anh... Sao anh lại ở đây?"

Reese không trả lời cậu, chỉ kéo cái ghế ở đối diện ra ngồi xuống.

Màn đêm đã buông xuống, bể bơi được ánh đèn chiếu sáng ngời, mà vị trí của Nhiếp Xuyên và Reese đang ngồi lại khuất trong bóng tối.

"Cậu lẽ ra phải biết những kiểu hoạt động như thế này không thích hợp với mình."

"Hả?"

"Cậu không thể điên cuồng, cũng không thể phóng túng." Thanh âm của Reese phảng phất như thấm đẫm hơi rượu và cả sự ngọt ngào, so với bất cứ cái gì Nhiếp Xuyên quen thuộc đều chân thực hơn.

Reese không mặc quần bơi khoe dáng như những người khác, cũng không dùng cái gì mà đường nhân ngư để hấp dẫn các cô gái.

Anh ta vẫn trước sau như một, mặc một chiếc áo khoác thể thao, bên dưới là quần bóng rổ, một đôi chân dài đến độ khiến người ta luôn có cảm giác tầm mắt mình không đủ xa để nhìn đến tận cùng, đặc biệt là bắp chân, vừa dài vừa thẳng, đường cong bắp thịt vô cùng xinh đẹp, bên trong có một loại sức bật khó mà dùng lời để diễn tả.

Ít nhất trong mắt của Nhiếp Xuyên, Reese mặc đồ thể thao so với mấy tên mặc quần bơi đang nô đùa ầm ĩ dưới bể thì có sức hấp dẫn hơn nhiều.

Nhiếp Xuyên ngây ngốc xé vỏ thanh sô cô la ra, nhét vào trong miệng.

Reese không nói thêm lời nào.

Nhiếp Xuyên không ngừng tự hỏi trong lòng, tại sao Reese lại đến đây?

"Cậu đang nói cái gì?" Reese quay mặt lại hỏi.

"Không có."

"Cậu nghĩ là tôi cũng ngu ngốc giống Carlo?"

Tại sao cứ phải nói trắng ra như vậy

làm gì?

"Anh chẳng phải cũng không thể điên cuồng... Không thể phóng túng à? Vậy anh tới đây làm gì?" Nhiếp Xuyên hỏi ngược lại.

Có bản lĩnh anh đánh tôi đi!

Môi Reese từ từ nhếch lên, anh ta thong thả kéo khóa kéo áo khoác của mình, cúi người về phía Nhiếp Xuyên, giống như mãnh thú đang ẩn nấp trong bóng tối, chờ thời cơ để lao ra, yên tĩnh trầm ổn, kiên nhẫn chờ đợi.

"Ai nói tôi không thể điên cuồng, cũng không thể phóng túng?"

Âm điệu của anh ta chậm rãi cất lên, rõ ràng là lạnh lẽo, lại dường như muốn đem mỗi dây thần kinh của Nhiếp Xuyên kéo thành tơ.

"Đưa bia cho tôi."

"Hả?" Nhiếp Xuyên ngẩn ra, bỗng nhiên không phân biệt được đâu với đâu nữa.

"Bia."

Nhiếp Xuyên giờ mới hiểu được là Reese đang nói đến chai bia hồi nãy cậu thuận tay cầm đặt trên ghế. Cậu vừa định nói "Đó là của tôi" xong thì lại cân nhắc đến giá trị vũ lực mình, cuối cùng vẫn quyết định làm bé ngoan, dâng chai bia ra.

Reese để miệng chai bia ở cạnh bàn, bật nắp ra rồi nửa đầu uống một ngụm nhỏ. Lúc cổ anh duỗi thẳng ra tạo thành một đường cong vô cùng có sức dãn.

Góc này khá khuất, vốn không mấy người để ý đến, nhưng cho dù Reese có ngồi trong bóng tối, anh ta vẫn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Chẳng bao lâu sau, Lily - chủ nhân buổi tiệc này đã dẫn theo mấy người chị em mang bia đi tới.

"Hey! Reese! Anh đã đến rồi! Carlo còn bảo anh sẽ không tới chứ! Uống với mọi người một chai nhé?"

Lily rất vui vẻ, mà Celine đứng bên cạnh Lily trông càng vui mừng hơn, chỉ thiếu điều chưa nhào trong lòng Reese nữa thôi.

Hình ảnh này quá đẹp, đẹp đến nỗi Nhiếp Xuyên không muốn xem tí nào.

"Tôi lái xe đến, không định uống bia. Một lát nữa tôi sẽ về." Reese lạnh nhạt nói.

Lily và những người khác lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng vẫn đứng trước mắt Reese, không hề có ý định rời đi.

Chẳng mấy chốc, đã có người cảm thấy vô cùng bất mãn.

Nhìn vóc dáng của tên này, chắc cũng là một thành viên trong đội bóng rổ. Cậu ta đi đến trước mặt Reese, trong mắt mang theo địch ý: "Hey, Reddington! Tôi nghe nói cậu và bọn Carlo tìm tên tay mơ nào đó, dự định muốn cậu ta làm hậu vệ dẫn bóng, có đúng thế không?"

"Cậu nên đi hỏi Carlo." Reese hoàn toàn không có ý định giải thích với đối phương.

Carlo thấy tình hình không đúng, vội vã đi lại bên này, chắn trước mặt Reese, đè bả vai tên kia nói: "Hey, Peter, hôm nay mọi người đều đang vui vẻ, đừng có làm mất hứng chứ!"

Nhiếp Xuyên mơ hồ có linh cảm không lành, cậu xoay người, đang định rời đi trung tâm cơn bão, lại bị người đè vai xuống.

Là Reese.

Anh đè tôi lại làm gì? Nếu các người muốn đánh nhau thật, tôi căn bản không thể góp tí sức chiến đấu nào đâu.

Nhiếp Xuyên lại thử đứng lên, Reese nhỏ giọng, ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn thắng vào đáy mắt cậu: "Ngồi xuống."

Nhiếp Xuyên không dám động nữa.

Cái tên Peter cuối cùng cũng nhìn về phía Nhiếp Xuyên, cau mày hỏi một cách đầy chế giễu: "Người các người coi trọng, đừng nói là tên nhãi này nhé?"

"Ha ha, đúng đấy! Peter, giới thiệu với cậu, đây là Allen!" Carlo hoàn toàn không có mắt nhìn tình huống, còn ra sức vỗ vỗ vai Nhiếp Xuyên, "Cậu ấy lừa bóng rất lợi hại, Black Mount cũng không thể kèm được cậu ấy đâu!"

Xin anh đừng có thở ra thêm một câu nào nữa!

Cái gì mà Black Mount không thể kèm được! Tôi rõ ràng là bị Black Mount phá bóng sau lưng tận ba lần mà!

"Các người đang muốn chơi tôi đúng không? Tôi vất vả lắm mới được lên đội hình chính, các người lại nhặt đâu về một tên khỉ nực cười này, muốn đá tôi ra khỏi đội à!" Lúc này, nét mặt của Peter chỉ có thể dùng hai từ "Nổi giận" để hình dung.

Một giây sau, cổ áo Nhiếp Xuyên bị túm lên, lon Coca trong tay cũng bị lật tung.

"Này! Này! Bình tĩnh, Peter!" Carlo giữ cổ tay Peter lại, thu hồi nụ cười biếng nhác trên mặt, ngay cả ánh mắt cũng trầm xuống, trong giọng nói mang theo sự cảnh cáo, "Thả cậu ấy ra."

Peter dùng sức mím môi, khịt mũi hừ một tiếng, sau đó mới buông lỏng cổ áo của Nhiếp Xuyên.

Cảm tạ trời đất!

Peter chỉ vào nhiếp Xuyên, nhưng mắt lại nhìn về phía Carlo, nói từng từ từng từ: "Tôi không chấp nhận cậu ta! Tôi không chấp nhận! Nếu cậu ta thực sự tiến vào đội bóng rổ, tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là địa ngục!"

Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng, trong đầu cậu đã bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh Peter ở trên sân bóng rổ dồn cậu vào góc chết mà đánh.

Mấy người vốn đang đùa giỡn ở bể bơi cũng vây lại bên này hóng hớt, đúng là xem trò vui không ngại đau răng mà!

"Không thì hai người đấu một trận đi."

Thanh âm bình tĩnh khiến bầu không khí sắp bùng nổ ở đây đột nhiên được làm lạnh, mà đây cũng là khỏi đầu cho một sự bùng nổ khác.

"Cái gì?" Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt.

Bởi vì người vừa lên tiếng không phải ai khác mà chính là Reese Reddington.

"Cậu đang nói cái gì vậy? Để tôi đấu với con khỉ này?" Peter lộ ra vẻ mặt không tài nào tin nổi, "Reddington, tuy là ngày thường cậu luôn tỏ ra ghê gớm, tài trí hơn người, nhưng mà tôi nghĩ cậu ít nhất cũng phải có sức phán đoán cơ bản! Ở trong lòng cậu, tôi còn không bằng con khỉ này à?"

Nhiếp Xuyên muốn cạn lời, thằng cha này có thể đừng cứ "Con khỉ" này "con khỉ" nọ mãi để gọi cậu không?

____________________

[1] Jude Law tên thật là David Jude Heyworth Law, là một nam diễn viên người Anh. Anh đã nhận nhiều đề cử giải Oscar, hai giải Screen Actors Guild, ba giải Quả cầu vàng và hai giải BAFTA. Năm 2007 anh nhận giải César danh dự và được chính phủ Pháp đặt tên Chevalier of the Order of Arts and Letters

Ảnh thời trẻ của giai đẹp đây



Editor có lời muốn nói: Ầy nghe ngóng hỏi thăm các kiểu xong thấy mọi người mở lại nhà rồi, tôi cũng mở lại đây. Này là mấy chương làm trong lúc đóng cửa tránh bão nè, mà hai hôm nay tôi đánh vật với cái blogspot chả edit thêm được gì, tối nay mà làm kịp tôi sẽ cố đăng cho các cô thêm 1 chương nhé.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện