Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 79: Thú bông


trước sau

Lục Lâm gõ gõ mặt bàn, châm chước nói: "Kế tiếp, có thể làm một đám bao tay cho mùa đông, chờ đến mùa đông rồi lấy ra bán."
"Nhưng năm trước đã bán bao tay rồi, có thể lượng tiêu thụ năm nay sẽ hữu hạn, chúng ta có thể suy xét bán những thứ khác, tỷ như khăn quàng cổ mà ngươi nói?" Trần Tiểu Mễ hỏi.
"Có thể suy xét." Ở đây có rất nhiều người nghèo, ngay cả y phục cũng không có mà mặc, khăn quàng cổ có thể có chút dư thừa, nhưng cũng có thể làm một ít, người nghèo mua không nổi, thì còn có người giàu.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Chúng ta còn bao nhiêu tiền a?"
"Còn khoảng ba trăm lượng." Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Cũng không ít a."
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Không ít, vụ mùa năm nay cũng không tồi, mưa thuận gió hoà, chắc là lương thực cũng sẽ được mùa, chúng ta có thể dự trữ một đám lương thực."
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Cũng được."
Hiện tại bọn họ không thiếu tiền, có lẽ nên suy xét chuyện vào núi đào mấy cái sơn động, để dự trữ một đám lương thực, để phòng ngừa khi gặp thiên tai, có quầy bán quà vặt của Lục Lâm, nên chắc chuyện đem lương thực vận chuyển vào núi cũng không quá khó khăn. Vào năm có thiên tai, giá lương thực có thể tăng lên gấp mấy lần.
Trần Tiểu Mễ tràn đầy cảm thán nói: "Sắp tới mùa thu rồi, động vật sẽ mập mạp nhất vào thời điểm này."
Lục Lâm: "......" Không phải là Trần Tiểu Mễ muốn vào núi săn thú đó chứ? Thân thể của Trần Tiểu Mễ cũng đã nặng như vậy rồi, lúc này còn vào núi, chỉ sợ là không thích hợp. "Đừng suy nghĩ miên man, lỡ vào núi gặp phải gấu thì làm sao bây giờ?"
Trần Tiểu Mễ có chút chột dạ nói: "Ta cũng đâu có nói là đi bây giờ, hơn nữa gấu ở chỗ các ngươi thật là đáng yêu nha!"
"Gấu?"
Trần Tiểu Mễ lấy ra một chùm chìa khóa, nói: "Ngươi đã quên rồi sao?"
Trên chìa khoá quầy bán quà vặt của Lục Lâm, có một con thú bông gấu trúc công tử, cực kỳ đáng yêu.
Lục Lâm nhìn vật trang sức trên tay Trần Tiểu Mễ, nói: "A! Chính là cái này, chúng ta có thể làm thú bông để bán phải không?"
Trần Tiểu Mễ nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là được."
Đồ chơi dành cho tiểu hài tử ở đây khá ít, ở trấn trên có không ít viên ngoại yêu thương tôn tử, chịu bỏ tiền ra để tôn tử mua đồ chơi, vì thế Lục Lâm liền bắt đầu làm công tác chuẩn bị.
Vải thì đã có sẵn, lúc trước vì để làm quạt và cặp sách nên có dự trữ không ít.
Cần bỏ vào bên trong thú bông một lượng bông thật lớn, nên Lục Lâm trực tiếp mua mấy cái chăn bông cũ để làm.
Mắt của thú bông tương đối quan trọng, Lục Lâm quyết định đặt làm một đám trân châu bằng gỗ nhuộm đen.
Lục Lâm nhờ Thẩm a bà và Vân Nương, lão bà của Vạn Thiết, làm thử thú bông xem sao.
Thẩm a bà và Vân Nương không biết gì về thú bông, nên khi làm thú bông hai người cảm thấy có chút kỳ quái, Tiểu Mạch thì chưa từng thấy thứ nào như vậy, nên khi làm xong thú bông, liền ôm không buông tay, khi ngủ cũng muốn mang theo.
Thẩm a bà và Vân Nương thử làm một loạt thú bông, dần dần thú bông càng ngày càng đẹp mắt.
Tốc độ của Thẩm a bà và Vân Nương cũng có hạn, nên Lục Lâm không thể không phân chia công việc cho vài người khác.
Đương nhiên Lục Lâm sẽ không nói ra phương pháp chế tác hoàn chỉnh thú bông với những người này, Thẩm a bà và Vân Nương tìm mấy nhóm nữ công đến, dạy mỗi nhóm một bộ phận thú bông khác nhau, có nhóm làm lỗ tai, có nhóm làm chân, có nhóm thì làm y phục cho thú bông mặc, có nhóm thì làm nơ con bướm.
Vì mỗi nhóm làm một bộ phận khác nhau, nên các nữ công cũng không biết rốt cuộc là mình làm thứ gì.
Nhưng đối với các nữ công mà nói, có việc làm là tốt rồi, lượng tiêu thụ của cặp sách đã giảm xuống, công việc của mọi người đã giảm xuống rất nhiều, bởi vì làm nhiều thì kiếm được nhiều tiền, gần đây tiền công của mọi người đã giảm xuống.
Nhà Tô Hà.
"Tức phụ, ngươi làm thứ gì kì quái thế?"
Tô Hà gật gật đầu, nói: "Đúng là có chút kỳ quái, chắc là ta chỉ làm một bộ phận nào đó thôi, cuối cùng tập hợp lại mới có thể biến thành thành phẩm, giống như cặp sách như vậy."
Trước kia làm cặp sách, cũng giống như vậy, vốn dĩ mọi người còn cảm thấy mình đã làm ra thứ gì đó kì lạ, chắc chắn chủ tiệm sẽ phải lỗ tiền.
Nhưng cuối cùng, cặp sách mới vừa xuất hiện đã bán đến không kịp, khá đáng tiết là bây giờ, bên ngoài đã không ít chỗ bán túi giống như vậy, túi trong tiệm liền bán không được nhiều như trước nữa.
"Hơn phân nửa là vậy rồi, nhưng cuối cùng sẽ làm thành cái gì a?"
Tô Hà chuyển động tròng mắt, cuối cùng làm thành cái gì, chắc là chỉ có Thẩm a bà và Vân nương mới biết được, còn các nữ công còn lại sẽ không ai biết.
Bọn họ không thể tùy tiện đi vào phòng của Thẩm a bà cùng Vân Nương, hình như mấy ngày trước Lục Lâm có mua mười cái chăn bông, sau đó có lẽ không đủ nên hắn lại mua thêm mười cái, không biết mua nhiều chăn bông như vậy để làm gì, thời tiết bây giờ cũng không lạnh, mua nhiều chăn bông như vậy, chắc là để dự trữ cho mùa đông.
"Nương, có mua bánh bao cho ta không?" Tiểu nhi tử của Tô Hà kéo kéo quần của nàng.
Tô Hà có chút đau lòng nhìn tiểu nhi tử, nói: "Hôm nay không mua bánh bao cho ngươi, ngày mai, ngày mai đi giao hàng rồi cha mua cho ngươi được không?"
Hài đồng nghe không có bánh thì có chút thất vọng, nghe Tô Hà nói mai sẽ có bánh liền ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Hà thấy đã dỗ được nhi tử, thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc trước không có nhiều việc để làm, nên cũng không kiếm được bao nhiêu, mấy ngày nay công việc dần dần nhiều lên, đây là một dấu hiệu tốt.
Thẩm a bà và Vân Nương vội vàng làm thú bông, Trần Tiểu Mễ thì nhét sợi bông vào thú bông, để sợi bông trải đều vào các bộ phận của thú bông cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trần Tiểu Mễ không thích việc thêu thùa may vá, nhưng lại rất thích việc bỏ sợi bông vào thú bông.
Công việc của Thẩm a bà và Vân Nương đã chuyển từ trong sân vào phòng chính.
Trong phòng chính, trên mặt đất, trên giường đều chất đầy thú bông với đủ loại kiểu dáng.
Trần Tiểu Mạch cực kỳ cao hứng, hết ôm con thú bông này, lại ôm con thú bông khác, chơi vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng người làm là Thẩm a bà và Vân Nương, nhưng hình dáng của thú bông là do Lục Lâm thiết kế, hai người bội phục Lục Lâm đến ngũ thể đầu địa*.
Thẩm a bà và Vân Nương làm không ít thú bông nhỏ, chỉ cần một ít vải và sợi bông là có thể làm ra thú bông nhỏ, nên chi phí cũng khá thấp, Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Giá của thú bông quá cao rồi. "
Gần đây Thẩm a bà và Vân Nương đã làm ra rất nhiều thú bông, nên Lục Lâm tính để hai người làm một con thú bông siêu lớn.
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Không đâu, sau này thú bông sẽ là chiêu bài của tiệm chúng ta." Chiêu bài là thứ phải thật bắt mắt, tốt nhất là liếc mắt một cái là không dời mắt được.
Trần Tiểu Mễ: "......"
Tuy rằng Trần Tiểu Mễ cảm thấy sẽ không có ai muốn mua một con thú bông lớn như vậy hết, nhưng y lại rất có niềm tin vào thú bông mà Lục Lâm thiết kế, Lục Lâm để Thẩm a bà và Vân Nương tạm ngừng việc đang làm để làm thú bông cỡ lớn.
Mùa hè dần dần qua đi, số lượng quạt có thể bán ra cũng dần giảm xuống.
Thẩm Trì ngồi trong cửa hàng, có chút phiền não chống cằm, "Bây giờ không bán được quạt nữa rồi."
Trần Tiểu Thái không thèm để ý nói: "Đừng lo, chúng ta không bán được thì những cửa hàng khác cũng không bán được."
Gần đây Liễu Trấn xuất hiện rất nhiều cửa hàng ở bán cặp sách và cây quạt, những cửa hàng đó đều hạ giá xuống rất thấp, ngay cả cửa hàng của tên lão bản đã cướp cửa hàng của bọn cũng rất quạnh quẽ. Nhìn qua nhìn lại thì bọn họ cũng đã kiếm lại được, nên cũng không sao cả.
Thẩm Trì phồng má, chớp chớp mắt.
Trần Tiểu Thái tràn đầy tin tưởng nói: "Lâm ca nhờ người mang tin đến, nói là qua mấy ngày nữa sẽ có một ngày hội lớn, đến lúc đó hắn sẽ đưa thú bông ra, chắc là có thể bán được rất nhiều tiền."
Thẩm Trì chớp chớp mắt, nói: "Vậy sao, nhưng mà thú bông là cái gì?"
Trần Tiểu Thái lắc lắc đầu, nói: "Không biết nữa, mặc kệ nó là gì, chỉ cần có thể bán lấy tiền là được."
Thẩm Trì: "......"
Trong vòng một khoảng thời gian ngắn, Lục Lâm tranh thủ làm ra hơn tám trăm con thú bông.
Lục Lâm mang thú bông ra bán ở chợ Thu, người đến người đi tấp nập trong chợ Thu, phía trước cửa hàng của Lục Lâm cũng có rất đông người, có không ít người chỉ là đến để xem thú bông trong cửa hàng của Lục Lâm.
"Gia gia, con muốn cái kia, con muốn cái kia."
Một đứa nhỏ bụ bẫm túm tay ông lão mặc hoa phục, to tiếng chỉ vào gấu bông lớn nhất cửa hàng nói, đó là công tử gấu lớn nhất tiệm, cực kỳ cao lớn, nó mặc một bộ y phục xinh đẹp, trên cổ có đeo một cái nơ con bướm thật lớn bằng tơ lụa, đôi mắt bằng gỗ của nó còn sáng ngời có thần.
Xung quanh đại công tử gấu có đủ loại thú bông nhỏ, có gà vàng nhỏ, vịt vàng nhỏ, thỏ con, có cả rắn nhỏ, mỗi loại thú bông có một tạo hình khác nhau, nhưng thoạt nhìn đều rất bắt mắt.
"Vạn chưởng quầy, con thú bông lớn nhất bán bao nhiêu thế?"
Vạn Thiết lắc lắc đầu, nói: "Thật xin lỗi, Lý viên ngoại, đây là bảo vật trấn điếm của cửa hàng của chúng tôi, không phải thứ để bán."
Lý viên ngoại hiểu rõ, gật gật đầu nói: "Bảo vật trấn điếm, không thể tùy tiện bán được."
"Ngươi nghe rồi đó, không phải là gia gia không mua cho ngươi, mà là người ta không bán."
Nhóc béo nghe ông lão nói, lập tức ngồi xuống đất, không chịu đứng dậy.
Ông lão thấy tôn tử khóc lóc ăn vạ, bất đắc dĩ nói: "Không thể mua cái đó thì có thể mua khác, ngươi không đứng lên, thì sẽ không có cái nào hết."
Tiểu mập mạp chuyển mắt, bò lên, chỉ vào mấy con thú bông trong cửa hàng.
"Vậy con muốn con thỏ kia." Tiểu mập mạp chỉ vào con thỏ, lại chỉ chỉ gà vàng nhỏ bên cạnh, "Con kia nữa."
Tiểu mập mạp nhìn thú bông trong tiệm, sinh ra loại cảm giác hoa mắt, không biết chọn cái nào, "Con cũng muốn con kia nữa." Tiểu mập mạp lại chỉ chỉ mèo nhỏ kế bên.
"Mua một con con thỏ."
Vạn Thiết gật gật đầu, nói: "Con thỏ 600 văn, Lý viên ngoại muốn chọn thêm một con nữa không, nếu mua hai con thì rẻ hơn, chỉ một lượng bạc thôi."
Tiểu mập mạp kéo kéo áo của Lý viên ngoại, lớn tiếng gào lên, "Hai con, hai con."
Lý viên ngoại nghe vậy, bất đắc dĩ mua hai con thú bông.
Tiểu mập mạp ôm thú bông lớn, cười đến hở răng lọt gió.
Lý viên ngoại chua lòm nói: "Vạn chưởng quầy, cửa hàng Hoa Hạ của các ngươi cũng thật biết buôn bán."
Vạn Thiết cười cười, nói: "Nào có, nào có, Lý viên ngoại quá khen rồi."
Cửa hàng Hoa Hạ, người đến người đi tấp nập, nhà nào có hơi dư dả một chút, đều sẽ mua thú bông một lượng về hống hống đứa nhỏ nhà mình, nhà có điều kiện kém một chút, thì sẽ mua con nhỏ hơn, nhà có điều kiện tốt thì mua con lớn hơn một chút. Người đến mua sắm nối liền không dứt.
Trong chợ thu, đâu đâu cũng thấy được mấy tiểu hài tử ôm thú bông.
Có tiểu hài tử nhìn thấy hài tử kế bên ôm thú bông, đương nhiên cũng sẽ la hét ầm ĩ đòi thú bông, Vạn Thiết bận đến túi bụi.
*Ngũ thể đầu địa: tư thế quỳ sát đất lạy phật trong phật giáo (ở đây ý nói là phục sát đất)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện