Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 6: Nước đường


trước sau

"Đại ca." Trần Tiểu Thái thấy Trần Tiểu Mễ trở về, lén kéo kéo tay áo Trần Tiểu Mễ.
Trần Tiểu Mễ nhìn thần sắc Trần Tiểu Thái căng chặt hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tiểu Mạch nói, cái tên Lục Lâm kia ăn vụng nước đường." Trần Tiểu Thái thần thần bí bí nói.
Biết Lục Lâm ăn vụng nước đường, Trần Tiểu Thái cũng rất tò mò, trong nhà không có đường, chẳng lẽ là Lục Lâm trộm mang đường theo, pha nước uống.
Bất quá, dù Trần Tiểu Thái hỏi tới hỏi lui bao nhiêu lần, Trần Tiểu Mạch cũng đều không nói rõ, chỉ là thật cao hứng tỏ vẻ nước đường uống thật ngon, là thứ ngon nhất mà nó từng uống được.
Trần Tiểu Thái cũng chỉ là một tiểu tử choai choai, đối với đồ vật uống thật ngon trong miệng tam đệ rất là tò mò, nhưng cũng ngại hỏi Lục Lâm.
Lúc Trần Tiểu Mễ trở về, Lục Lâm đã chuyển biến tốt hơn không ít.
Lục Lâm đánh giá Trần Tiểu Mễ một phen, có chút ngoài ý muốn về dung mạo của Trần Tiểu Mễ.
Tính tình nguyên chủ âm u, ngày thường lúc đi đường, đều luôn gục đầu, cũng không tiếp xúc với nhiều người lắm.
Mấy năm gần đây, nguyên chủ cũng chưa từng gặp Trần Tiểu Mễ, cho nên Lục Lâm cũng không có cách nào biết được dung mạo của Trần Tiểu Mễ thông qua ký ức của nguyên chủ.
Bởi vì Trần Tiểu Mễ mang tiếng là hung hãn, nên trong ấn tượng của nguyên chủ, Trần Tiểu Mễ lớn lên tựa như ác quỷ hung tợn, nhưng sự thật là Trần Tiểu Mễ lớn lên rất có tinh thần, tuổi tác cũng không phải rất lớn, còn có chút đáng yêu, y có một đôi mắt to, con ngươi đen nhánh thập phần trong sáng, có chút giống tiểu shota, trong lòng Lục Lâm mơ hồ có loại cảm giác manh.
Lục Lâm thầm nghĩ: Lời đồn đều luôn khoa trương như vậy, nhưng mà suy cho cùng bất quá cũng chỉ là một tiểu hài tử vừa mới trưởng thành.
Lục Lâm là nằm ở trên ván, sau khi bị đưa qua đây, Trần Tiểu Mễ cho Lục Lâm một cái chăn rách rồi liền mặc kệ.
Tới buổi tối, Lục Lâm liền có chút suy nghĩ bậy bạ, hắn là ở rể, tuy rằng gả qua đây có chút qua loa, nhưng bọn họ cũng có thể tính là tân hôn, có lẽ nên suy xét chuyện viên phòng.
Đời trước Lục Lâm là cái gay, tuy rằng xã hội đã thông thoáng hơn rất nhiều, nhưng cũng còn rất nhiều người không chấp nhận được gay.
Sau khi Lục Lâm vào công ty làm, vẫn luôn dấu diếm xu hướng giới tính của mình, chuẩn bị chờ thời cơ chín mùi, sẽ đi tìm một người cùng chung chí hướng.
Kết quả, đời không như là mơ, một em gái coi trọng hắn, theo đuổi hắn một hồi lâu, Lục Lâm cự tuyệt vài lần, em gái kia lại càng cản càng hăng.
Lục Lâm rơi vào đường cùng, chỉ có thể nói với em gái kia là hắn không thích phụ nữ, em gái kia không dám tin liền rời đi, ngày hôm sau, Lục Lâm thu được tin từ chức từ công ty, bởi vì hắn 'không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân' nên công ty đã khai trừ hắn, Lục Lâm không cần nghĩ cũng biết là do em gái theo đuổi hắn cáo mật.
Lục Lâm không khỏi cảm thán, nữ nhân trở mặt vô tình thật sự khủng bố, Lục Lâm rời khỏi công ty, về nông thôn kinh doanh quầy bán quà vặt cha mẹ lưu lại.
Sinh ý của quầy bán quà vặt không tốt cũng không xấu, cũng sống tạm được.
Trần Tiểu Mễ trở về ăn cơm chiều, bảo Trần Tiểu Thái nấu cho hắn một chén cháo loãng, còn có một cái chân gà.
Lục Lâm nhìn chân gà, ẩn ẩn có chút kinh ngạc, lúc trước, đại bá mẫu nói với người ta, vào nhà Trần Tiểu Mễ có thể được ăn thịt, không nghĩ tới thật sự là có thịt ăn.
Lục Lâm lấy chân gặm, tay nghề Trần Tiểu Mễ không được tốt lắm, chân gà nhạt nhẽo vô vị, nhưng nghĩ tới gia vị trong nhà chỉ có muối, Lục Lâm lại cảm thấy không thể cưỡng cầu quá nhiều.
Trần Tiểu Thái thấy Lục Lâm không hề khách sáo mà gặm chân gà, trong lòng có chút buồn bực, cảm thấy tự nhiên đã mời một quỷ đòi nợ vào nhà.
Trần Tiểu Mễ cùng Trần Tiểu Thái thu thập xong, liền lên giường ngủ.
Lục Lâm đợi một hồi, liền nghe được tiếng ngáy cao thấp bất đồng của ba người Trần Tiểu Mễ, âm thầm cảm thán một hán tử ở rể như mình, quả nhiên chỉ là để bài trí a!
Lục Lâm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Phòng ở này cũng quá rách, phòng bếp và đại sảnh ở sát bên nhau, ba huynh đệ đều ở trong một phòng ngủ nhỏ cũng có chút quá sức, hiện tại lại nhiều thêm một kẻ ngủ dưới đất là hắn.
Tướng mạo Trần Tiểu Mễ lại rất phù hợp với thẩm mỹ của Lục Lâm, Lục Lâm thầm có chút cao hứng.
Đời trước gần ba mươi năm làm xử nam, đời này, Lục Lâm lại có chút chờ mong với 'hạnh phúc sinh hoạt', nhưng với tình huống trước mắt, trong thời gian ngắn cũng không thể phát sinh cái gì, Trần Tiểu Mễ chỉ nghĩ tìm một công cụ miễn thuế.
Bên người Trần Tiểu còn có hai cái bóng đèn, đứa nhỏ Trần Tiểu Thái kia hình như rất khó chơi, tiểu tử này tựa hồ rất chướng mắt hắn.
Lục Lâm cũng cảm thấy nguyên chủ có chút ngu đần, không phải là chỉ bị ở rể cho một song nhi thôi sao, vậy mà lại lẩn quẩn trong lòng rồi nhảy sông, con kiến còn ham sống, lẩn quẩn trong lòng như vậy để làm gì chứ. Gia hỏa này rõ ràng ở Lục gia cũng thực thảm, thảm như vậy rồi còn có thể thảm hơn sao.
Lục Lâm suy nghĩ một hồi, cảm thấy có chút mệt nhọc, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện