Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 42: Bán mức trái cây


trước sau

Trần Tiểu Mễ ghé vào cạnh bàn, nhìn mứt trái cây, nói: "Cứ để vậy là được rồi sao?"
"Để nguội là được rồi."
Trần Tiểu Mễ đợi một hồi lâu, rốt cuộc chờ đến lúc nó nguội.

Trần Tiểu Mễ gấp đến không chờ nổi lấy một chút mứt trái cây ăn một miếng, mút ngón tay, vẻ mặt hạnh phúc nói: "A! Thật ngon!!"
Lục Lâm cũng lấy một chút nếm nếm, nhíu mày, nói: "Hình như có hơi ngọt quá rồi."
"Ta cảm thấy ăn rất ngon a!" Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm đúng là kỳ quái, ngọt còn không chịu a! Khẩu vị của đại thiếu gia, so với y kén chọn hơn nhiều, ăn thịt cũng vậy, Lục Lâm chỉ thích ăn thịt nạc.
Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mễ, cảm thấy có lẽ là Trần Tiểu Mễ nói đúng, dù sao y cũng là người ở chỗ này.
Lục Lâm có chút thất thần, Trần Tiểu Mễ liền xử lý nửa bình mứt trái cây.
Lục Lâm bất đắc dĩ nói: "Ăn ít thôi, sẽ bị sâu răng ."
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm lo lắng vó chút dư thừa, có ăn không ăn lại còn suốt ngày lo lắng mấy chuyện kì quái.
Lục Lâm lấy hết dã môi làm thành mứt trái cây, sao khi làm xong mứt trái cây, Lục Lâm đem mứt trái cây còn dư lại bỏ vào bên trong quầy bán quà vặt, tính chờ thêm mấy ngày nữa liền mang đến tửu lầu bán chung với rượu khoai lang đỏ luôn.
Trần Tiểu Mễ nhân lúc Lục Lâm không chú ý, trộm mang hai bình mứt trái cây dấu đi.
Thư bỏ vào quầy bán quà vặt, muốn lấy ra phải có sự đồng ý của, Lục Lâm Trần Tiểu Mễ đối với mấy câu Lục Lâm nói cái gì mà "Không thể ăn quá nhiều a!", "Sẽ bị sâu răng a!", "Đều là rác rưởi thực phẩm a!" căm hận đến tận xương tuỷ, nhưng lại không thể làm được gì.
..........
"Lục tiểu ca, Trần tiểu ca, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi!" Lão bản Hồng Vận tửu lâu, phi thường nhiệt tình tiếp đãi hai người.
Rượu của Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đưa đến, bán rất đắc, hai bên hợp tác phi thường tốt đẹp.
"Lần này có bao nhiêu rượu a?" Vương chưởng quầy có chút không chờ nổi hỏi.
"Rượu loại một mười vò, loại hai ba mươi vò."
Vương chưởng quầy cười cười, nói: "Rất tốt a." Vương chưởng quầy bảo mấy tiểu nhị, đem rượu vào hầm rượu, đưa Lục Lâm được mười bảy lượng bạc.
Lục Lâm nhìn Vương chưởng quầy, nói: "Chỗ ta có một thứ mới lạ, do ta ngẫu nhiên làm được, muốn nhờ Vương lão bản nhìn xem."
Vương chưởng quầy rất có hứng thú nói: "Thật không? Thứ gì thế?"
Lục Lâm lấy ra một bình mứt trái cây, Vương chưởng quầy nếm một miếng, nói: "Thứ tốt a! Có lẽ sẽ có không ít khách nhân thích, bất quá, hẳn là bỏ vào không ít đường đi, Lục tiểu ca đúng là chịu bỏ vốn a."
Lục Lâm cười cười, nói: "Đúng là cho vào không ít đường, cho nên, nếu bán giá rẻ sẽ không hồi vốn lại được."
Vương chưởng quầy nhìn mứt trái cây, nói: "Thứ này không tồi, bất quá, không thể để lâu a!"
Lục Lâm âm thầm nhảy dựng, thầm nghĩ: Quả nhiên là người rành nghề a! Lập tức hỏi tới vấn đề mấu chốt, "Ước chừng có thể bảo tồn bảy ngày."
Vương chưởng quầy cười cười, nói: "Bảy ngày a! Vậy là đủ rồi."
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đưa mức trái cây đến Hồng Vận bán được một số lớn.
Lục Lâm định giá với chưởng quầy, một lọ mứt trái cây một lượng bạc, mỗi khi bán ra một lọ, lão bản có thể lấy hai trăm văn.
Giá bán mứt trái cây hơi cao, ngay từ đầu có rất ít người hỏi thăm. Nhưng lục tục người mua liền càng ngày càng nhiều.
...........
Cách mấy ngày, dã môi trong rừng lại lớn được một đám, Lục Lâm liền đưa rổ cho Trần Tiểu Thái, bảo Trần Tiểu Thái lại đi tìm người hái dã môi.
Lần này tìm người thuận lợi hơn lần trước nhiều, trên thực tế, mấy ngày nay, mỗi lần Trần Tiểu Thái ra cửa sẽ thường xuyên gặp được mấy người lúc trước hái dã môi cho nó, còn hỏi nó cơ muốn hái dã môi nữa hay không.
Trần Tiểu Thái không có được tin chính xác ở chỗ Lục Lâm nên cũng không dám thu loạn.
Hiện tại Trần Tiểu Thái thập phần tín nhiệm Lục Lâm, người trong thôn đều cho rằng bao tay là chủ ý của đại ca, nhưng Trần Tiểu Thái lại rất rõ ràng, đó là chủ ý của Lục Lâm.
Tuy rằng Trần Tiểu Mễ có rất nhiều chuyện dấu Trần Tiểu Thái, nhưng dù sao cũng sống chung một mái nhà, Trần Tiểu Thái sao có thể không cảm giác được sự thần kỳ của Lục Lâm.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc Lục Lâm thu dã môi lần nữa, mấy tiểu hài tử đều đoạt hết rổ trong tay Trần Tiểu Thái.
Lần này Trương Đại Hổ mang theo đem muội muội Trương Mai, mấy tiểu hài tử vội đến khí thế ngất trời, rất nhanh dã môi thành thục trong rừng lại bị hái sạch sẽ.
Lúc chạng vạng, Lục Lâm thu dã môi, thanh toán tiền đồng, để mấy tiểu hài tử về nhà.
Lần này tiểu hài tử hái dã môi nhiều hơn một chút, có vài tiểu hài tử không lấy được rổ, liền hợp tác với tiểu hài tử lấy được rổ, hai người dùng một rổ.
Lục Lâm đếm đếm rổ, nói với Trần Tiểu Mễ: "Lại mất thêm một cái rổ."
Trần Tiểu Mễ nhíu mày, lần trước mất đi rổ cũng không có ai trả lại, này lại mất thêm một cái, rất có khả năng là cùng một người làm.
Trần Tiểu Mễ chống nạnh nói: "Chuyện rất không thích hợp, để ta hỏi Tiểu Thái một chút." Một cái rổ năm văn tiền, mỗi lần thiếu một cái, này cũng quá kỳ quái, tuy rằng không đáng giá bao nhiêu tiền.
"Thiếu một cái rổ?" Trần Tiểu Thái có chút kinh ngạc nói.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Trần Tiểu Thái nhíu nhíu mày, nói: "Có thể là Lục Tùng Thạch lấy."
Lần đầu tìm người hái dã môi, Trần Tiểu Thái có chút không biết làm sao, lần này tất cả mọi người đều đến, Trần Tiểu Thái đại khái có thể nhớ rõ người đến lấy rổ là ai, Trần Tiểu Thái nhớ rõ Lục Tùng Thạch cũng có lãnh một cái rổ.
Ấn tượng của Trần Tiểu Thái đối với Lục Tùng Thạch rất sâu, bởi vì có một lần Trương Đại Hổ nói với nó, Lục Tùng Thạch ở sau lưng khuyến khích bọn họ không chơi với nó, còn nói xấu về đại ca.
Thời điểm Lục Tùng Thạch đến lấy rổ, nó còn có chút do dự là có nên đưa hay không, sợ chuyện bé xé ra to nên cũng đưa nhưng sau đó nó cũng không thấy Lục Tùng Thạch đến đưa dã môi.
Lúc này, nghe đại ca nói, thiếu một cái rổ, Trần Tiểu Thái liền nghĩ tới.
Chuyện liên quan đến Lục gia, Trần Tiểu Mễ liền có chút đau đầu.
Kỳ thật Trần Tiểu Mễ vẫn luôn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn Lục gia nguyện ý đưa Lục Lâm đến đây ở rể, may mắn Lục Lâm là người đọc sách, tiến vào chiếm giữ thân thể của nguyên chủ.
Dù sao 'Lục Lâm' cũng là người Lục gia, điều này làm thái độ của Trần Tiểu Mễ đối với Lục gia có chút vi diệu.
Trần Tiểu Mễ híp mắt mắt, nói: "Bỏ đi, chỉ là mấy cái rổ mà thôi, lần sau chú ý hơn chút là được rồi."
Lục Lâm hít sâu một hơi, hắn vẫn có chút kiêng kị đối với mấy hành vi càn quấy của Lục lão thái thái, không phải là sợ, bất quá chỉ vì mấy văn tiền mà nháo loạn, cũng không đáng giá, ở cái thời đại thịnh hành phong kiến lễ giáo này, cãi nhau với lão nhân, dù có lý cũng sẽ biến thành không có lý.
...........
Vài ngày sau, Trần Tiểu Thái tìm người hái dã môi lần thứ ba, mấy tiểu hài tử hái dã môi hai lần trước đều tới, lần này lại có thêm ba thành viên mới gia nhập, lúc phát rổ, Lục Tùng Thạch lại xuất hiện.
Lúc Trần Tiểu Thái phân rổ, liền cố ý không phân cho Lục Tùng Thạch.
Trần Tiểu Thái nói với mọi người, nếu không lấy được rổ cũng có thể lấy rổ nhà mình đến hái dã môi, cuối cùng sẽ đổ vào rổ nhỏ để đếm.
Trương Đại Hổ nghe Trần Tiểu Thái nói vậy, liền cầm một cái rổ lớn từ trong nhà ra.
Chuyện hái dã môi trong thôn được tiến hành hừng hực khí thế, ngay từ đầu, vài người chỉ cho là mấy tiểu hài tử đang kiếm tiền tiêu vặt thôi, sau đó phát hiện, một tiểu hài tử hái vài lần, lại có thể kiếm được hơn một trăm văn tiền, lập tức liền có chút đứng ngồi không yên.
Nhưng cuối cùng người lớn trong thôn cũng biết xấu hổ nếu tranh việc với tiểu hài tử, chỉ là lúc hái dã môi sẽ phái hết tiểu hài tử nhà mình ra ngoài.
Sau khi hái dã môi được vài ngày, Trần Tiểu Thái lập tức trở thành đối tượng được các tiểu hài tử trong thôn truy phủng.
"Cha, ngài xem đây là tiền con kiếm được nè." Trương Đại Mãn đưa tiền đồng khoe với Trương Tiến.
Trương Tiến cười cười, nói: "Đại Mãn thật lợi hại."
Trương Đại Mãn có chút đắc ý nói: "Ngoại trừ Trương Đại Hổ, con là đứa kiếm được nhiều nhất a." Tiểu hài tử cũng có tâm lý cạnh tranh, tiểu hài tử tay chân chậm chạp kiếm được ít hơn rất nhiều so với hài tử nhanh nhẹn.
Trương Tiến nhìn tiền trong tay Trương Đại Mãn, tâm tư có chút khác thường.
Vốn dĩ Trương Tiến còn cho rằng, Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ, cuộc sống sẽ càng ngày càng tệ, không nghĩ tới, cuộc sống mỗi ngày của nhà Trần Tiểu Mễ trôi qua càng làm cho người khác hâm mộ.
"Ở đâu có được nhiều tiền thế này?" Trương Thành đi tới hỏi.
Trương Đại Mãn có chút đắc ý nói: "Con kiếm được."
Trương Thành nghe vậy cũng không hề cao hứng, nói: "Ngươi đi hái dã môi cho Trần Tiểu Thái phải không, không phải đã nói là không cho ngươi đi sao?"
Trương Đại Mãn không nhận được khích lệ, lập tức có chút bực mình, "Gia gia thật đáng ghét." Trương Đại Mãn rầu rĩ chạy ra ngoài.
Trương Tiến có chút khó chịu nói: "Cha, Đại Mãn có thể kiếm được tiền là chuyện tốt a!"
Trương Thành nhíu mày, thở dài, nói: "Trần Tiểu Thái là đệ đệ của Trần Tiểu Mễ a! Cả ngày lăn lộn với tiểu tử, sẽ học hư."
Trương Tiến bất mãn nói: "Cha, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, chuyện đâu có nghiêm trọng như ngươi nói!"
............
Mứt trái cây bán không tồi, thời điểm sinh ý tốt, một ngày có thể bán được hơn mười bình, bất quá, thứ này cũng hơi đắc, người ăn được cũng không phải quá nhiều, có khi ngay cả một bình cũng bán không được. Lục Lâm cũng không lập tức lấy mứt trái cây ra ngay mà phần lớn đều để trong quầy bán quà vặt.
Trần Tiểu Thái đối với mứt trái cây cũng cái biết cái không.
Nó nói với người ta, thu thập dã môi là để ủ rượu, cứ như vậy, thôn dân cũng không cảm thấy "Thần tiên mứt" của Hồng Vận tửu lầu bán có quan hệ gì đến Lục Lâm và Trần Tiểu Thái.
Hương vị mứt trái cây cực ngon, ngay từ đầu, mọi người cũng không biết mứt trái cây là thứ gì, chỉ có vài người mua nếm thử mới biết.
Người đã từng ăn qua đều rất thích, khách hàng ngày càng nhiều.
Hương vị mứt trái cây chua chua ngọt ngọt, rất được lão nhân trong trấn ưa chuộng, ưa chuộng thì liền mua ăn.
Một lượng bạc một lọ mứt trái cây đối rất nhiều người mà nói là cái giá trên trời, nhưng đối với một vài công tử nguyện ý bỏ ra nghìn vàng để thấy nụ cười của giai nhân mà nói, một lượng bạc một lọ mứt trái cây cũng không tính là gì.
Đường ở nơi này là một thứ rất hiếm, mứt trái cây rất ngọt, phù hợp với sở thích của không ít người.
"Lục tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng tới." Vương chưởng quầy nhìn thấy Lục Lâm đến, có chút kích động.
Lục Lâm nhìn Vương chưởng quầy, nói: "Làm sao vậy?"
Vương chưởng quầy thở dài, nói: "Còn không phải là do mứt trái cây kia sao, khách hàng hối thúc giục quá nhiều, ngươi lại không đưa hàng tới, ta liền phải đi tìm ngươi."
Lục Lâm nhíu nhíu mày, nói: "Không phải là bán không được tốt sao?"
Vương chưởng quầy cười khổ, nói: "Lục tiểu ca thật thích nói đùa, hai ngày trước, nhà Lý viên ngoại trong thành có hỉ sự, Lý viên ngoại tài đại khí thô, mỗi bàn đều chuẩn bị một lọ Thần tiên mứt, người tham dự tiệc đều khen mứt trái cây không dứt miệng, ai cũng nhớ thương mứt trái cây."
Lục Lâm chuyển động tròng mắt, thầm nghĩ: Thì ra là thế. Trước kia thanh danh của mứt trái cây, chỉ truyền lưu trong phạm vi nhỏ, nhờ có trận yến hội này, hẳn là đã mở rộng danh tiếng.
Lục Lâm đưa ba mươi bình mứt trái cây cho Vương chưởng quầy, Vương chưởng quầy nhíu nhíu mày, nói: "Chỉ có nhiêu đây thôi sao?"
Lục Lâm cười cười, nói: "Dù sao cũng chỉ có thể để được bảy ngày, nên ta cũng không dám làm quá nhiều."
Vương chưởng quầy cười cười, nói: "Không cần lo lắng, gần đây có nhiều cũng bán hết được, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu đi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện