Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại

Chương 34: Kiếm được một bút lớn


trước sau

Hợp chợ qua đi, trong thôn lại lần nữa oanh tạc một trận.
"Nghe tin gì chưa? Ba huynh đệ Trần gia, bán bao tay gì gì đó ở trấn trên kiếm được mấy chục lượng bạc đó."
"Người trong thành cũng thật kỳ quái a! Bao tay này có lợi ích gì đâu chứ! Cư nhiên lại có nhiều người mua như vậy, hai lượng bạc một đôi bao tay lông hồ ly, lại có nhiều người tranh nhau mua."
"Lần này Trần Tiểu Mễ kiếm được món hời to a!"
"Còn không phải sao, kiếm lời tới mấy chục lượng lận đó."
"Dùng một chút lông hồ ly may thành cái bao tay cư nhiên lại bán mắc như vậy."
"Cái bao tay này hình như là do Thẩm a bà làm."
"Y phục của mấy huynh đệ Trần gia kia hình như cũng là do Lục Lâm nhờ Thẩm a bà làm."
"Bao tay này bán tốt như vậy, không biết Lục Lâm cho Thẩm a bà bao nhiêu bạc."
"Hẳn là được không ít tiền đi, trước mắt không làm ruộng, tốt xấu gì cũng có được một nguồn thu nhập, ngay cả giường đất nhà Thẩm a bà cũng đã xây luôn rồi."
Giường đất nhà Thẩm a bà là do đám người Trương Đại Trụ xây, Lục Lâm đề nghị với đám người Trương Đại Trụ là nữa bán nữa cho mà xây cho Thẩm a bà.
..........
Ban đầu người trong thôn đều cảm thấy Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ sẽ bị ủy khuất, bây giờ lại cảm thấy Lục Lâm nhặt được cái tiện nghi lớn, ở rể cho Trần Tiểu Mễ có cơm ngon rượu say ăn không hết.
Tâm lý của thôn dân cũng thực vi diệu, trước kia Trần Tiểu Mễ có bản lĩnh, không có tiền, mọi người đều cảm thấy y đáng sợ, bây giờ Trần Tiểu Mễ có tiền, mọi người sợ vẫn sợ y, nhưng bên trong sợ hãi này có pha chút kính sợ. Mắt thấy đám người Trương Đại Trụ, Thẩm a bà đi theo Trần Tiểu Mễ kiếm được tiền thì cũng có chút hâm mộ.
Thấy Trần Tiểu Mễ tiền, càng kiếm càng nhiều, mọi người ngoài mặt thì khinh thường Trần Tiểu Mễ, nhưng cũng có chút bội phục bản lĩnh của y.
Trần Tiểu Mễ ngồi ở trên giường đất, ôm bình gốm đếm bạc.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, có chút bất đắc dĩ nói: "Tám mươi ba lượng năm trăm ba mươi sáu văn, không phải đã đếm qua rất nhiều lần rồi sao?"
Trần Tiểu Mễ cười cười, nói: "Ta cứ luôn cảm thấy mình đếm sai?"
Lục Lâm: "......" Sợ sai số, cũng không cần phải đếm đi đếm lại nhiều lần như vậy a!
"Không nghĩ tới cư nhiên lại có nhiều tiền như vậy." Trần Tiểu Mễ có chút kích động nói.
Lục Lâm híp mắt mắt, nói: "Này cũng không nhiều lắm, nếu như lại có thêm hai lần như vậy, hẳn là có thể mua được cái nhà ở trấn trên."
Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: "Trấn trên a!" Thôn dân luôn có một cổ kính sợ tự nhiên với dân trong thành, Trần Tiểu Mễ cũng như vậy.
"Lên trấn trên làm gì a? Tuy rằng y không có đất ruộng ở đây, nhưng cũng có thể trồng chút rau xanh, củ cải xung quanh nhà, tốt xấu cũng gì cũng có chút đồ ăn.
"Ở trấn trên cũng không có chỗ săn thú a." Nếu không có việc gì làm mà lên trấn trên ở, miệng ăn núi cũng lở, cuộc sống cũng sẽ không quá tốt.
Lục Lâm cười cười, nói: "Ta chỉ là thuận miệng, đương nhiên phải bàn bạc kỹ hơn."
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, thầm nghĩ: Quả nhiên kiếp trước Lục Lâm là đại thiếu gia nhà giàu a! Tùy tiện

đưa ra một cái chủ ý, liền kiếm được nhiều tiền như vậy. Đối với một mình y mà nói thì không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.
Trần Tiểu Mễ ôm bình gốm, thầm nghĩ: Mười lượng bạc đối y mà nói cũng là một số tiền không nhỏ, lúc ấy y cũng phải do dự thật lâu, mới quyết định mua Lục Lâm, không nghĩ tới, cư nhiên lại mua được một người đọc sách, lời to a!
"Ta cảm thấy nếu như đã có bạc, thì nên mua đất, đáng tiếc, mỗi nhà đều kiếm sống bằng trồng trọt, nếu không có tình huống đặc thù gì, thì sẽ không bán đi." Trần Tiểu Mễ nói.
Lục Lâm cau mày, nói: "Mua không được thì mua không được, trồng trọt nhiều cũng rất vất vả a!"
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, cảm thấy Lục Lâm đúng là một đại thiếu gia hết thuốc chữa, chỉ bởi vì cảm thấy trồng trọt vất vả, liền không muốn mua ruộng.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, chớp chớp mắt, nói: "Kỳ thật, mua đất cũng khá tốt, nếu không ai trồng thì có thể cho người khác thuê."
Trần Tiểu Mễ run rẩy khóe miệng, càng thêm cảm thấy Lục Lâm hết thuốc chữa.
..............
Thẩm gia.
Thẩm a bà cầm bạc, hốc mắt có chút nóng lên.
"A bà, đây là bạc Tiểu Thái đưa tới sao?" Thẩm Trì hỏi.
Trong lòng Thẩm a bà có chút gợn sóng, nói: "Đúng vậy! Nói là tiền lời bán bao tay, này cũng quá khách khí."
Hai lượng bạc đã đủ mua hai đầu heo, có nhiều bạc thế này, không lo mùa đông này không qua được.
Vốn dĩ bà cũng không muốn nhận, trước kia làm bao tay Lục Lâm cũng đã đưa tiền công, một đôi bao tay hai văn tiền. Bà cũng đã kiếm được hơn ba trăm văn, Lục Lâm còn tặng thêm hai đôi bao tay cho bà.
Bất quá, lúc Trần Tiểu Thái tới có nói, sau này đại ca nó còn hợp tác với bà rất nhiều lần, nếu bà không nhận, sau này liền không thể tiếp tục hợp tác nữa. Lục tục, bà cũng đã kiếm được không ít từ nhà Lục Lâm, đương nhiên hy vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác.
Thẩm Trì mang bao tay, nói: "A bà, ta nghe Tiểu Thái nói bao tay kia của nhà nó bán được mấy chục lượng a."
Tuy nói tiền tài không nên để lộ, rất nhiều thôn dân đều thấy được Trần Tiểu Mễ bày quầy bán bao tay ở trấn trên, có người vì quá nhàm chán nên nhìn chằm chằm, nhìn thật lâu, cuối cùng tính toán một chút, không sai biệt lắm cũng có thể tính ra. Cho nên, Lục Lâm nói với Trần Tiểu Thái nếu như Thẩm a bà thật sự không nhận thì hãy dùng lời lẽ bén nhọn một chút để bà đồng ý.
Thẩm a bà có chút ngoài ý muốn nói: "Không nghĩ tới, chúng ta lại có thể kiếm nhiều bạc như vậy."
Trước kia Lục Lâm cắt da lông ra làm thành một thứ có hình dạng kỳ quái, trong lòng Thẩm a bà cũng có chút tò mò.
Tuy nói, bao tay bán không được cũng không liên quan đến Thẩm a bà, nhưng Thẩm a bà cũng vẫn luôn bất an, nghe thấy bao tay bán được, cuối cùng yên tâm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện