Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ 2

Phiên Ngoại: Hỏa Vân Và Hình Ngọc Sinh


trước sau

Lúc Hình Ngọc Sinh trở về từ công ty, Hỏa Vân đã hóa thành nguyên hình nằm trên giường ngủ, như một ngọn lửa dài nửa mét vậy, cơ thể phập phồng, Hình Ngọc Sinh nhìn thấy liền cảm thấy mệt mỏi cả ngày hôm nay của mình đều biến mất.

Họ đã ở bên nhau ba năm, trước đó tiến tới với nhau rất thuận lợi, không có bất kỳ trắc trở nào, ba năm nay cũng rất ngọt ngào, những điều này đều rất quý trọng đối với Hình Ngọc Sinh.

Hình Ngọc Sinh cởi áo ngoài tây trang, đi tới ngồi xuống bên giường, nhéo móng vuốt của Hỏa Vân, Hỏa Vân rầm rì một tiếng, mở mắt thấy là Hình Ngọc Sinh, lập tức đặt đầu vào lòng Hình Ngọc Sinh, lầm bầm: "Ngươi về rồi à."

"Ừm, hôm nay muốn ăn gì nào?" Hình Ngọc Sinh xoa lỗ tai của Hỏa Vân, cười hỏi.

Hỏa Vân nói tên một món, sau đó vẫy đuôi nói: "Nhanh đi nấu cơm đi, ta phải ngủ thêm một lát."

Hình Ngọc Sinh nhíu mày một cái: "Gần đây em làm sao vậy? Sao luôn buồn ngủ thế?"

Hỏa Vân nháy mắt, vô tội nói: "Ta buồn ngủ."

Hình Ngọc Sinh bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy em ngủ tiếp đi."

Sau khi Hình Ngọc Sinh rời khỏi, Hỏa Vân dùng đuôi quấn chặt mình, lại tiến vào mộng đẹp lần nữa.

Trong mộng, cậu đi tới một rừng trúc, trong rừng trúc có một ngôi nhà lá, bên ngoài có rất nhiều con gà béo, đang kêu loạn, Hỏa Vân nuốt nước bọn, quen đường quen nẻo đi lại trong sân, bên ngoài có mười lăm con gà, trong đầu của cậu lóe lên ý nghĩ, lập tức đếm từng con, lúc con số đếm được giống nhau, Hỏa Vân cũng không quá kinh ngạc, giống như chuyện đương nhiên vậy.

Lúc Hỏa Vân đang nghĩ phải giải quyết những con gà này thế nào, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Hỏa Vân cảm thấy tim đập nhanh, ánh mắt dời đi, lập tức nhìn thấy một nam nhân mặc trường bào màu đen ở bên ngoài tiểu viện.

Tướng mạo của nam nhân tuấn mỹ, cũng không biết hắn tới từ lúc nào, nhưng Hỏa Vân cảm thấy người này rất quen, thậm chí không biết vì sao cậu có cảm giác hắn là Hình Ngọc Sinh, thậm chí Hỏa Vân còn nghi ngờ phán đoán của mình.

"Sao hôm nay lại biến thành hình người rồi?" Nam nhân cười nói: "Trước đây không phải thích dùng nguyên hình để hoạt động sao?"

Hỏa Vân hơi nghiêng đầu: "Hình Ngọc Sinh?"

"Hử?"

Ngay cả tên cũng giống nhau, thấy nam nhân trả lời, Hỏa Vân lần nữa khẳng định đây là người đàn ông của cậu.

Cậu cười nhào vòa lòng ngực của nam nhân: "Đói bụng, chúng ta nấu cơm đi, dùng mấy con gà này." Nói xong, Hỏa Vân liền chỉ đám gà.

Nam nhân kinh ngạc há to miệng, dường như rất kinh ngạc với hành động của Hỏa Vân, tuy nhiên vẫn ôm chặt Hỏa Vân, lập tức gật đầu.

Tay nghề của hai người đều không tốt, nhưng lúc ăn lại thấy mỹ mãn.

Đến lúc ăn cơm xong, Hỏa Vân mới vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy sau khi nam nhân nhận được tin truyền tới, sau khi xem xong thì sắc mặt rất khó coi.

"Làm sao vậy?" Hỏa Vân hỏi.

Nam nhân xoa đầu Hỏa Vân: "Không có chuyện gì lớn, ta có chút chuyện phải rời đi, sau này lại tới thăm ngươi."

"Hả."

Sau khi nam nhân rời khỏi, vốn Hỏa Vân định lặng lẽ đi tới, ai ngờ hình ảnh đột nhiên thay đổi, cậu còn chưa kịp phản ứng đã tới một hoàn cảnh khác.

Nam nhân bị một đám người vây công đã sắp không chịu nổi rồi, Hỏa Vân căn bản không kịp nghĩ nhiều, liền xông lên chặn một đòn trí mạng cho nam nhân, lần này khiến nam nhân hoàn toàn phát cuồng, khi mắt cậu dần mờ đi, cậu nhìn thấy ánh mắt nam nhân đỏ thẫm.

Chuyện tiếp theo, dường như đều không phải do Hỏa Vân tham dự, nhưng cậu lại cảm thấy mình như đã trải qua vậy. Gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, đây là cậu và Hình Ngọc Sinh, nhưng cũng không phải cậu và Hình Ngọc Sinh, ít nhất bây giờ bọn họ hạnh phúc. Hỏa Vân nghĩ tới đây, tâm trạng đau khổ liền được hóa giải, tuy trước đây từng có tiếc nuối nhưng chưa từng hối hận.

Mở mắt, Hỏa Vân đang lau nước mắt lên dra giườn, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, dường như còn đang chìm đắm vào cảnh trong mơ.

Hình Ngọc Sinh đẩy cửa vào muốn gọi Hỏa Vân ra ăn, liền thấy biểu cảm này của cậu: "Làm sao vậy?"

Hỏa Vân lắc đấp, đặt đầu lên móng vuốt, buồn bực nói: "Là một giấc mơ không tốt lắm."

"Chỉ là mơ thôi." Hình Ngọc Sinh an ủi.

"Chỉ là mơ." Hỏa Vân cảm khái một câu, cũng không biết là đang phụ họa cho Hình Ngọc Sinh, hay là đang tự an ủi mình.

Chuyện trong mơ cũng rất chân thật, đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, nếu như thật sự là mơ, vì sao cậu lại khó chịu như vậy, bị cảm động lây chứ. Tuy nhiên Hỏa Vân cũng vô tư, dù sao những chuyện kia cũng đã sớm qua, hiện tại cũng không cần xoắn xuýt vì chuyện này nữa, vì vậy, cậu lập tức quên hết những phiền não này, theo Hình Ngọc Sinh đi ra ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, Hỏa Vân ngáp một cái: "Ta buồn ngủ."

Hình Ngọc Sinh dở khóc dở cười: "Vậy được, em ngủ tiếp đi."

Hỏa Vân nhíu mũi, có chút do dự, cậu hơi sợ lại mơ chuyện hồi nãy thì không có trải nghiệm tốt đẹp gì.

Hình Ngọc Sinh ôm Hỏa Vân vào lòng: "Anh ôm em ngủ, không sao đâu, ngủ đi."

"Ừm."

Cảnh trong mơ lại một lần nữa kéo tới, nhưng lần này thời gian quay ngược lại lúc họ mới quen biết, trước đó cậu chỉ là người quan sát, nhưng lần này, thân thể cậu lại rơi vào cảnh thực, nhìn nam nhân đang đi tới, vành mắt Hỏa Vân đỏ lên ngay lập tức.

"Hả? Có con tiểu hồ ly, ngươi..."

Hồ ly trước mắt liền biến thành hình người, khóe mắt rưng rưng nhìn hắn: "Đúng vậy, ta bị thương."

Hình Ngọc Sinh nghẹn lời, yên lặng nuốt câu hỏi vào, gật đầu: "Ta đây đưa ngươi..."

"Đừng đi tìm thầy thuốc! Ngươi chữa cho ta!"

"Hả?" Hình Ngọc Sinh ngẩn người: "Nhưng ta không..."

Hỏa Vân lại ngắt lời Hình Ngọc Sinh lần nữa, tiến lên một bước kéo tay hắn: "Tới nhà của ta đi, nhà lá phía trước là nhà của ta, đi thôi!"

"... Cái gì, chờ đã."

Hình Ngọc Sinh cứ như vậy hồ đồ bị Hỏa Vân kéo về nhà lá, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm...

Bởi vì biết rõ tình tiết, Hỏa Vân trực tiếp lượt những tình tiết không quan trọng đi, thành công dẫn Hình Ngọc Sinh trở về nhà lá, ngôi nhà lá vẫn là ngôi nhà trước đó, nhưng mà trong viện không có gà béo, đều là những chú gà con lông tơ.

"Ngươi ở đây cùng ta nuôi gà đi." Hai mắt Hỏa Vân sáng lên quay đầu lại hỏi.

"Hả..." Hình Ngọc Sinh lại thêm hoang mang: "Cái này, vị này... À..."

"Ngươi gọi ta Hỏa Vân là được."

Hình Ngọc Sinh gật đầu: "Được, Hỏa Vân, xin lỗi, ta không thể ở chung với ngươi."

Hỏa Vân trừng mắt: "Không được, ngươi phải ở cùng với ta." Sau đó cậu chớp mắt, lại mở miệng nói: "Ngươi xem thân thể ta bất tiện, ngươi đã gặp được ta, thì không thể bỏ mặc ta, nếu ta chết đói, là do ngươi đó."

Hình Ngọc Sinh nhìn cậu bị thương ở cánh tay, không nhìn ra cậu có chỗ nào bất tiện, nhưng ời từ chối tới miệng lại không nói nên lời, cuối cùng Hình Ngọc Sinh vẫn đồng ý với yêu cầu của Hỏa Vân, ở lại đây.

Tốt lắm, thay đổi bước đầu tiên. Hỏa Vân yên lặng tính toán ở trong lòng một chút, sau khi cậu và Hình Ngọc Sinh quen thuộc, sẽ kêu hắn rời khỏi cái gia tộc rách nát kia.

Tình tiết quen thuộc lại tới, lúc Hình Ngọc Sinh nhìn thấy tin tức truyền đến, Hỏa Vân cũng nhìn thấy, liền lập tức chặn nó lại trong nháy mắt, nhét vào trong tay mình.

Lúc này Hình Ngọc Sinh và Hỏa Vân đã thân quen, thấy vậy cũng không để ý.

Hỏa Vân cười miễn cưỡng: "Ta xem giúp ngươi."

"Được."

Hỏa Vân căn bản không đọc, chỉ lướt nhìn qua quýt, sau đó đốt tờ giấy kia: "Không có chuyện gì lớn đâu, nói là phụ thân ngươi lại muốn kết hôn với vợ bé thôi."

Hình Ngọc Sinh dở khóc dở cười: "Làm sao có thể."

"Thật đó! Ta lừa ngươi làm gì." Hỏa Vân kéo tay Hình Ngọc Sinh: "Ngươi đi cùng ta tới nơi này, gần đây ta hơi chán, ta phải về nơi ta sinh ra, ngươi có muốn đi với ta không?"

Hình Ngọc Sinh im lặng suy nghĩ, khoảng thời gian này, Hỏa Vân giống như đã đợi rất lâu, lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Cảm thấy mồ hôi tay Hỏa Vân, lại nhìn bộ dáng căn thẳng nhưng lại làm bộ không có gì, Hình Ngọc Sinh cũng không biết cái gân nào sai rồi, lúc đầu muốn từ chối nhưng lập tức sửa lại, kệ nó, những chuyện không đâu trong nhà thì mặc kệ đi, có lẽ cũng chẳng ai để ý, hắn tính toán một chút nên làm thế nào, huống chi Hình Ngọc Sinh quả thật muốn tới xem nơi sinh ra của Hỏa Vân.

Chóp mũi bị nắm, Hỏa Vân mơ màng mở mắt, liếc thấy khuôn mặt tươi cười của Hình Ngọc Sinh, cậu cũng ngu ngơ nở nụ cười, đứng dậy nhào vào lòng Hình Ngọc Sinh: "Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng, ngủ có ngon không?"

Hai mắt Hỏa Vân lóe sáng: "Rất ngon!"

"Hử?" Hình Ngọc Sinh nở nụ cười: "Bộ dáng ngốc quá."

"Ta mơ thấy một giấc mộng đẹp, vô cùng đẹp."

"Ồ, giấc mộng thế nào?" Hình Ngọc Sinh vừa đưa quần áo cho Hỏa Vân, vừa hỏi.

"Không nói cho ngươi! Bí mật!" Hỏa Vân nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh.

Nhìn Hỏa Vân bật dậy, Hình Ngọc Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, người này luôn như vậy, giây trước vừa không vui giây sau đã quên mất, tâm quá lớn rồi.

Hôm nay là một ngày có thời tiết tốt, mặt trời chói chang, sau khi xong mọi việc, họ đều ra ngoài biệt thự, nhưng không đi xa, mà là mua nhà ở gần đó, hôm nay là thời gian trở lại. Hình Ngọc Sinh và Hỏa Vân sớm đã thức dậy, đi bộ tới biệt thự, ánh mặt trời chiếu vào hai người đang nắm tay nhau trên đường, giống như rắc những sợi kim tuyến lên vậy. Hình Ngọc Sinh nghe Hỏa Vân ríu rít nói chuyện, cảm thấy cuộc sống không còn gì tốt đẹp hơn nữa. Kiếp trước và kiếp này, có tiếc nuối thì mới trân trọng cuộc sống hiệnt ại, tuy nhiên trí nhớ của kiếp trước đã dần mơ hồ. Hình Ngọc Sinh hơi dừng bước, trong mắt hơi mê man, giống như đã rơi vào hồi ức.

"Ngươi làm sao vậy?" Hỏa Vân thấy Hình Ngọc Sinh dừng lại, vội vàng quay đầu hỏi.

Hình Ngọc Sinh lấy lại tinh thần, nháy mắt một cái, đột nhiên cười hỏi: "Không có gì, nhớ lại một số chuyện vui thôi."

"Hả? Chuyện gì?"

"Bí mật."

Hãy để chúng ta giữ bí mật với nhau tới già.

------- Hoàn toàn văn ------

Một số lời của editor: Cám ơn mọi người đã gắn bó với bộ truyện này, dù thời gian mình kéo dài bộ truyện phải hơn 3 năm nhưng mọi người đã luôn gắn bó và ủng hộ. Đây là bộ truyện mình dịch hoàn đầu tay, từ lúc mới học edit tới tận bây giờ edit đã khá lên.

Tuy bộ truyện vẫn còn khá nhiều thiếu sót về mặt logic nhưng dù sao cũng là con đầu tay nên mình vẫn rất quý nó. Vì vậy hi vọng những trang hay ăn cắp truyện để đăng tải có thể tôn trọng chất xám của editor và đừng mang nó đi những nơi khác :))

Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện này rất nhiều. Mọi người có thể đề xuất các bộ truyện chưa được chuyển ngữ, mình sẽ xem xét nếu hợp gu thì mình sẽ edit nha (ưu tiên linh dị, trinh thám, ngọt, sủng nha, tim editor mong manh lắm đừng chơi ngược nhé :v).

Truyện convert hay : Đệ Nhất Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện