Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Vào Sổ


trước sau

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

-------------------------------------------------

Khoảng thời gian này Trương quản gia chăm lo sinh hoạt cho Tiết Giác, tự nhiên cùng Bách Quang Kiến gặp qua vài lần.

Thế nhưng Trương quản gia cũng không quen biết một đám đàn ông trung niên đi theo phía sau Bách Quang Kiến bất quá từ cách ăn mặc của bọn họ, hẳn không phải là người bình thường.

"Trương thúc chào ông." Bách Quang Kiến vẻ mặt tươi cười đi tới cùng Trương quản gia nắm tay, sau đó giản lược giới thiệu một chút tám người ông ta mang đến, "Ngày hôm nay liền tới quấy rầy, thực sự là thật không tiện.

"Sao có thể nói vậy." Trương quản gia khách khí nói, ông cho là Bách Quang Kiến là tới tìm Tiết Giác đàm luận công sự, chỉ là tâm trạng nghi hoặc, Bách Quang Kiến đã tới rất nhiều lần, lại còn có thể tìm sai chỗ.

May là bọn họ còn chưa kịp gõ cửa, không phải không biết cái vị tổ tông trong kia sẽ dằn vặt bọn họ thế nào.

Trương quản gia nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lập tức vội vã làm ra dấu tay xin mời, nói rằng: "Phiền phức cùng tôi hướng bên này đi."

Bách Quang Kiến di một tiếng: "Các người biết chúng tôi muốn tới?"

Hai ngày trước Tiết Giác ngược lại là thuận miệng hướng Trương quản gia đề cập tới, gần nhất sẽ cùng Bách Quang Kiến bàn lại một chút chi tiết nhỏ trong hợp đồng, vì vậy Trương quản gia gật gật đầu nói: "Đúng, vừa vặn tiên sinh xế chiều hôm nay có thời gian."

Bách Quang Kiến đã sắp được gặp Tổ Kỳ nên vui sướng choáng váng đầu óc, căn bản không nghĩ nhiều, liền dẫn một đám bằng hữu mênh mông cuồn cuộn cùng Trương quản gia đi.

Lúc này, Tiết Giác ngồi ở trước bàn làm việc mới vừa kết thúc một hồi video hội nghị, hắn đang muốn đứng dậy đi qua bên kia nhìn Tổ Kỳ một chút, bất thình lình nghe một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

"Mời vào." Tiết Giác đành phải ngồi trở lại, mỏi mệt xoa mi tâm.

Trương quản gia đẩy cửa ra, thấp giọng nói: "Tiên sinh, Bách tiên sinh cùng các bạn của ngài ấy đến."

Nói xong Trương quản gia đem Bách Quang Kiến và bằng hữu của ông ta vào bên trong phòng, an bài xong vị trí cho mỗi người, lại cùng trợ lý tiểu Triệu đồng thời bận bịu tứ phía, rót trà ngon cho bọn họ, chuẩn bị một ít điểm tâm.

Chỉ chốc lát sau, Trương quản gia cùng tiểu Triệu lùi ra, còn lại Tiết Giác cùng Bách Quang Kiến và một đám người mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiết Giác bất động thanh sắc nhìn một vòng những gương mặt tha thiết mong chờ, hắn cho là Bách Quang Kiến trước tiên giới thiệu một chút thân phận nhóm bạn của ông ta, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy đối phương có phản ứng.

Đồng thời đám người kia mang đầy ánh mắt kỳ vọng nhìn ra hắn đầu óc mơ hồ.

Trầm mặc hồi lâu, Tiết Giác nhàn nhạt mở miệng nói: "Bách tổng, ngày hôm nay chúng ta tiếp tục đàm luận tiếp hợp đồng?"

Bách Quang Kiến nghe vậy liền hoảng rồi, vội vã đem hai tay đang đặt ở chân cấp tốc xua xua như cần gạt nước, mờ mịt mà nói rằng: "Không không không không phải, Tiết tổng, chuyện làm ăn chúng ta sau đó bàn lại đi, ngày hôm nay chúng tôi là tìm Tổ Kỳ tiên sinh."

"..."

Bách Quang Kiến cẩn thận từng li từng tí hướng gian phòng bên trong nhìn nhìn, thử thăm dò nói rằng: "Xin hỏi Tổ Kỳ tiên sinh ở đây sao? Chúng tôi tìm cậu ấy thực sự có chuyện khẩn cấp."

"..." Tiết Giác tiếp tục rơi vào quỷ dị trầm mặc.

Thời khắc này, dù là Bách Quang Kiến ngu ngốc đến mấy cũng rốt cục hậu tri hậu giác ý thức được, tựa hồ là Trương quản gia hiểu nhầm rồi, cho là bọn họ là tới tìm Tiết Giác, mới không nói hai lời đem bọn họ dẫn theo lại đây.

Cái này thật lúng túng...

Chính là thời điểm Bách Quang Kiến có chút không biết làm sao, chợt nghe Tiết Giác âm thanh lạnh nhạt mà nói rằng: "Nơi này là chỗ làm việc của tôi, cậu ta nghỉ ngơi tại một chỗ khác."

Bách Quang Kiến lúng túng cười cười, vội vội vã vã đứng lên nói: "Đã như vậy, vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa."

Nói xong, Bách Quang Kiến liền dẫn đám bằng hữu nhanh rời đi, lưu lại Tiết Giác mặt đen sững sờ tại chỗ.

Ở bên này, Tổ Kỳ sáng sớm liền bận rộn, bất quá bị vướng bởi cái bụng lớn, cái gọi là bận rộn cũng bất quá là nhìn Tiểu Nhã đem Dã Cúc đã hong khô mài thành phấn để vào trong túi ny lông trong suốt.

Tối hôm qua cậu đã dùng thử qua, bất ngờ phát hiện công hiệu thậm chí so với Dã Cúc trực tiếp từ không gian hái tới càng tốt hơn, hương vị cũng càng thêm nồng đậm.

Chỉ là bột Dã Cúc sau khi nghiền có màu nhạt, nhưng nếu không phải tỉ mỉ nhìn, sẽ nhìn không ra khác biệt.

Tổ Kỳ ở trên ghế phơi nắng nằm xong, mới vừa cầm lấy điểm tâm nữ hầu bưng tới chuẩn bị ăn, chỉ thấy Tiểu Nhã nhấc theo làn váy vội vội vàng vàng chạy tới: "Phu nhân, cái kia Bách tiên sinh lại tới nữa rồi!"

Tổ Kỳ đã sớm ngờ tới Bách Quang Kiến sẽ đến, bình tĩnh thả xuống điểm tâm vào đĩa nói rằng: "Mời ông ấy vào đi."

Vì vậy Tiểu Nhã lại chạy trở về.

Khi Tiểu Nhã nhìn thấy một đám người phía sau Bách Quang Kiến nội tâm không thể nghi ngờ là là khiếp sợ. Cô vốn là cảm thấy Tổ Kỳ những ngày qua làm chuyện hoang đường, không nghĩ tới Bách Quang Kiến thân là lão tổng của một công ty cư nhiên lại dễ bị lừa gạt như vậy, còn mang theo các bằng hữu đến để cùng bị lừa gạt...

Đối mặt với Bách Quang Kiến nhiệt tình chào hỏi, Tiểu Nhã choáng váng gật gật đầu, quay người mang theo bọn họ đi vào trong phòng.

Không biết có phải hay không là Tiểu Nhã ảo giác, cô dĩ nhiên cảm giác Bách Quang Kiến tóc tựa hồ mọc ra một vòng, trước đó vài ngày rõ ràng đều sắp hói đầu, không nhiều như vậy nha...

Nhận ra được Tiểu Nhã thỉnh thoảng lặng lẽ phóng ánh mắt, Bách Quang Kiến ngượng ngùng sờ sờ đầu, đảo mắt nhìn thấy Tổ Kỳ ngồi ở trên ghế chờ, con mắt của ông ta xẹt một chút sáng như bóng đèn tròn.

"Tổ tiên sinh!" Bách Quang Kiến đi lên trước cùng Tổ Kỳ nắm tay, liền lần lượt giới thiệu một lần các bằng hữu ông ta mang đến.

Những người khác ngồi vào chỗ do Tiểu Nhã an bài, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Tổ Kỳ cư nhiên lại là một nam nhân đang mang thai, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, đều sững sờ nhìn Tổ Kỳ. Tổ Kỳ cũng không ngại ánh mắt người khác, chỉ lấy tấm thảm bên cạnh đắp lên bụng, sau đó nhìn về phía Bách Quang Kiến đang cười như thể mình là phụ mẫu tái sinh của ông ta.( ≧◠◡◠≦)

"Bách tiên sinh mấy ngày gần đây chất lượng giấc ngủ thế nào?

"Còn thế nào, quả thực là vô cùng tốt, tôi đã liên tục một tuần ăn ngon ngủ ngon." Bách Quang Kiến kích động vỗ cái đùi lớn, "Nếu không phải gặp cậu, chỉ sợ tôi bây giờ còn bị mất ngủ rụng tóc hành hạ đến thống khổ bất kham."

Rất nhanh Tổ Kỳ
chú ý tới Bách Quang Kiến tựa hồ so với lúc trước mọc ra không ít tóc tai, thần sắc cậu điềm tĩnh, nhưng trong lòng càng ngày càng kinh ngạc.

Không nghĩ tới không gian này thần kỳ hơn cậu nghĩ nhiều.

Hai người liền hàn huyên một phút chốc, Tổ Kỳ liền đem chủ đề chuyển đến chuyện tài chính, cậu gọi Tiểu Nhã đem Dã Cúc đã đóng gói đều lấy ra, hơn 200 bao bằng lòng bàn tay vừa vặn đem chiếc bàn nhỏ chất đầy.

Tổ Kỳ tính toán liều dùng, mỗi lần sử dụng chỉ cần lấy một lượng nhỏ bằng móng tay là được, nếu như từ sáng tới tối đều phải dùng, một bao không sai biệt lắm có thể dùng hai tháng,

Mà một bao như thế cần năm đóa Dã Cúc.

"Đây là bột phấn tĩnh tâm dưỡng thần ,chỉ cần lấy ra một lượng to bằng móng tay để ở đầu giường là được, không cần mỗi đêm sử dụng, hiệu quả tùy theo từng người."

Tổ Kỳ dừng lại nửa ngày, mọi người mới hiếu kỳ cầm lấy Dã Cúc lên xem, tiếp tục nói, "Trước mắt định giá là 10 ngàn một túi, sau này chỉ có thể tăng giá sẽ không giảm giá, các ngài cần có thể suy tính một chút."

Này vừa nói, động tác tất cả mọi người ở đây đều cứng lại rồi.

Ngoại trừ Bách Quang Kiến , những người khác đều lặng yên không một tiếng động đem Dã Cúc cầm trên tay thả về, dù sao Bách Quang Kiến đã trải qua thử nghiệm, cũng không cam lòng mà thả xuống.

"Tổ tiên sinh, tôi lần trước đến mua là năm trăm một đóa hoa, hiện tại trực tiếp cao lên tới 1 vạn tệ một túi, không khỏi quá nhanh đi..." Bách Quang Kiến khổ sở nói.

Tuy nói đám người bọn họ cũng không phải chi không nổi mấy vạn đồng tiền, mà trị liệu mất ngủ là trường kỳ kháng chiến, một túi nhỏ như thế chính là 1 vạn tệ, thậm chí sau đó còn có thể tăng giá...

Thực sự giá cả quá cao.

Tổ Kỳ cười một cái nói: "Đồ vật của tôi giá trị bao nhiêu tiền, tôi chỉ bán ra đúng giá, hai thứ này tỉ lệ thuận, hơn nữa tĩnh tâm dưỡng thần phấn không cần các ngươi mỗi ngày sử dụng, một tuần dùng hai lần sẽ có rất rõ rệt hiệu quả."

Bách Quang Kiến quay đầu lại liếc nhìn các bằng hữu trầm mặc không nói, chần chờ hỏi: "Không thể giảm giá một chút sao? Chúng tôi nhiều người như vậy đồng thời mua..."

Tổ Kỳ trên mặt mang nụ cười nhã nhặn, giọng điệu lại hết sức kiên định: "Xin lỗi, cái này cho dù các người một người cũng không mua tôi cũng sẽ bán giá đấy."

Bách Quang Kiến nhất thời không nói nên lời, do dự một lúc sau đó mua 20 túi định tích trữ dùng một năm. Nhưng mà các bằng hữu của Bách Quang Kiến không nghĩ vậy, bọn họ chưa từng dùng thứ này, thứ hai một túi nhỏ 1 vạn tệ thực sự quá đắt giá, trong lúc nhất thời lúng từng nhìn trái nhìn phải, không một người nói chuyện.

Tổ Kỳ nhìn thấu sự do dự của họ, đem chuyện này giao lại cho Tiểu Nhã , liền đỡ bụng chậm rãi hướng vào trong phòng mà đi.Ở trên cái thế giới này sinh hoạt nửa tháng, Tổ Kỳ đã thích nghi hoàn cảnh xung quanh cùng nhóc con trong bụng.

May là thời điểm cậu xuyên qua không phải thời kỳ nôn nghén nghiêm trọng, ngoại trừ bụng nặng cùng hành động bất tiện, không có chỗ nào làm cậu khó chịu.

Điều khó nói đó chính là tiểu tử trong bụng hết sức náo động, thời gian trước chỉ là nháo vào buổi sáng và tối trước khi đi ngủ, hiện tại thỉnh thoảng sẽ đá Tổ Kỳ bằng cả hai chân.

Lúc này Tổ Kỳ mới vừa nằm trên giường, cảm giác được tiểu tử trong bụng đang lộn xộn.

"Thiên Vạn, yên tĩnh!" Tổ Kỳ nhẹ nhàng đâm vào bụng.

Nữ hầu đỡ cậu lúc nãy tiến đến kéo rèm của sổ, thấy thế cười một cái nói: "Phu nhân đã nghĩ ra cho bảo bảo cái tên gì hay sao ?"

"Liền gọi Thiên Vạn đi." Tổ Kỳ bất động thanh sắc nói.

Nữ hầu nghi hoặc mà hỏi: "Thiên Vạn danh tự này có ý nghĩa sâu sắc gì sao?"

Đương nhiên sâu sắc, tên tiểu tử này vừa vặn trị giá bằng 10 triệu Tiết Giác cho cậu, Tổ Kỳ ở trong lòng phun tào, ngoài miệng thuận miệng nói: "Thiên Vạn thuận miệng gọi thôi."

Nữ hầu : "..." Cũng không phải đang đặt tên cho con chó, con mèo.

Tổ Kỳ chợp mắt gần hai giờ mới tỉnh, rèm cửa sổ đóng chặt, ánh sáng lờ mờ, Tổ Kỳ xuống giường đi giày vào đi về phía vườn hoa nhỏ.

Đang lúc hoàng hôn, mây đỏ như lửa nhiễm nửa bầu trời, trong không khí truyền đến như có như không mùi cỏ xanh.Tiểu Nhã cùng nhóm nữ hầu đem Dã Cúc đã hong khô mài thành phấn, máy mài phấn cũng là do Trương quản gia mua, cùng ba máy máy sấy khô đồng thời đặt ở trong vườn hoa, cảnh tượng rất kỳ quái.

"Phu nhân, ngài tỉnh rồi!" Tiểu Nhã lộc cộc chạy tới, đem tình huống xế chiều hôm nay đại khái hướng Tổ Kỳ nói một lần.

Bách Quang Kiến mua hai mươi túi Dã Cúc phấn, mấy người bạn của ông ta luôn mãi cân nhắc sau đó tổng cộng mua bốn túi, chia ra mỗi người được nửa túi.Tổ Kỳ đoán được kết quả sẽ như thế, không quá để ý khoát tay áo một cái: "Đi chuẩn bị bữa tối đi, tôi muốn ăn vịt quay hôm trước, nhớ nói bọn họ cho thêm ớt và tiêu."

"Vâng." Tiểu Nhã vui vẻ chạy đi.

Tổ Kỳ mở điện thoại di động, lúc này mới phát hiện Bách Quang Kiến một canh giờ trước đã chuyển tiền vào thẻ của mình, tổng cộng hai mươi bốn vạn, không nhiều không ít.

Lại có tiền, Tổ Kỳ tâm tình tươi mới như nắng sớm, cậu nằm ở trên ghế, khóe miệng hơi vểnh lên, cười đến híp cả mắt bộ dạng tựa như một tiểu hồ ly.

Cậu đắc ý đếm số dư tám chữ số trong tin nhắn,thậm chí Tiết Giác đứng bên cạnh từ lúc nào cũng không biết.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện