Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Làm Sáng Tỏ


trước sau

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường

————————————————-

Kiều Y Dương thật ra biết tại sao Tổ Kỳ xa lánh mình.

Kỳ thực có mấy lời không cần nói ra, bọn họ có thể tự hiểu ý tứ trong đó.

Kiều Y Dương thừa nhận hắn đối với Tổ Kỳ có chút cảm giác, thế nhưng hắn luôn kiềm chế tâm tình của mình, hắn cho là chỉ cần mình đem phần tình cảm này giấu kín, có thể tiếp tục cùng Tổ Kỳ làm bạn.

Đáng tiếc là khó kìm lòng nổi, mỗi khi hắn nhìn thấy Tổ Kỳ cùng Tiết Giác ân ái, sẽ không nhịn được nghĩ đến các loại tin đồn Tiết Giác lạnh nhạt Tổ Kỳ, sau đó rất khó khống chế kích động trong lòng mình.

Hắn nghĩ có thể sớm một chút gặp phải Tổ Kỳ là tốt rồi, ít nhất là trước Tiết Giác. Rất nhiều lúc, Kiều Y Dương đều nghĩ như thế, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút thôi.

Kiều Y Dương hơi giật mình nhìn Tổ Kỳ biểu tình có thể được xưng là lạnh nhạt, lông mi dài giật giật, mở miệng nói: "Nơi này có quá nhiều phóng viên cùng khán giả, hành vi vừa nãy của hai người có chút lộ liễu."

Tổ Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu nói rằng: "Tôi và Tiết Giác đã kết hôn rồi, coi như bị người khác chụp bất cứ thứ gì cũng không đối với chúng tôi sản sinh bất luận ảnh hưởng gì, nhưng trái lại là chúng ta, như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, có lẽ sẽ khiến anh bị mất fan."

Trầm mặc chốc lát, Kiều Y Dương phút chốc nở nụ cười, trong lời nói của hắn kẹp một tia thăm dò rõ ràng: "Cậu biết, tôi cũng không phải đặc biệt quan tâm những thứ này."

"Tôi cũng không để ý những thứ này." Tổ Kỳ chậm rãi trả lời.

Nghe vậy, Kiều Y Dương thần sắc trong nháy mắt trở nên vui sướng, trong con ngươi dấy lên mấy phần hào quang yếu ớt, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên nghe được Tổ Kỳ nói tiếp, "Tôi chỉ là không muốn cùng anh truyền scandal mà thôi."

Lời này vừa nói ra, ánh sáng trong mắt Kiều Y Dương trong khoảnh khắc tắt đi, ngay cả người đều trở nên hơi dại ra, dường như không thể hiểu được Tổ Kỳ tại sao nói ra lời này.

"Kiều lão sư." Tổ Kỳ gọi hắn như xưng hô trước đây, thanh âm của cậu đặc biệt nhẹ nhàng chậm chạp liền đem từng chữ đều nói rõ ràng, "Cứ như vậy đi, chúng ta lui trở lại quan hệ lúc ban đầu, được không?"

Kiều Y Dương một lúc lâu không nói ra lời, hắn hơi hơi ngước mắt, tầm mắt nhìn qua Tổ Kỳ nhìn thấy cách đó không xa, Tiết Giác đang đứng khoanh tay chờ ngoài cửa.

Vừa vặn, bốn mắt nhìn nhau.

Tiết Giác tựa hồ vẫn luôn quan sát bọn họ bên này, sắc mặt hiện ra đặc biệt lạnh.

Đối diện với ánh mắt của Kiều Y Dương, Tiết Giác bất động thanh sắc nhướng đuôi lông mày, có mấy phần khiêu khích, trong con ngươi đen nhánh giống như ngưng tụ một tầng băng sương.

Từ trước đến giờ Tiết Giác ngồi ở vị trí cao khí tràng mạnh mẽ, mặc dù chỉ là tùy ý đứng đó, áp suất thấp quanh quẩn tại bốn phía liền khiến cho những người khác không dám tới gần, người đến gần lại chỉ có thể tha thiết mong chờ.

Vốn là Kiều Y Dương còn có chút tâm tư, giờ khắc này bị ánh nhìn lạnh lẽo của Tiết Giác nhìn đến tê cả da đầu, hết thảy lời muốn nói toàn bộ chặn ở bên trong yết hầu, phun không ra.

Mãi đến tận cuối cùng, Kiều Y Dương cũng không dám đối với Tổ Kỳ nói cái gì.

Hắn ánh mắt nặng nề mà nhìn chăm chú vào Tổ Kỳ hồi lâu, sâu sắc thở ra một hơi, như là rốt cục suy nghĩ minh bạch một số sự tình.

"Vậy đi." Kiều Y Dương tiếng nói khàn khàn, tỉ mỉ nghe dường như chen lẫn chút âm thanh như khóc nức nở, hắn cười khổ mà nói, "Cứ dựa theo lời cậu nói đi, coi như là tôi quá phận."

Tổ Kỳ thả lỏng mà cười cười: "Không có chuyện gì."

Nhóm đạo diễn và biên kịch vừa nói xong, tất cả diễn viên đến nhân viên công tác đều phải lên đài chào cám ơn cùng chụp một tấm ảnh kỷ niệm.

Làm nam phụ Tổ Kỳ tự nhiên được xếp đứng bên cạnh Kiều Y Dương, hai người bọn họ trên mặt đều tràn ngập một chút lúng túng, cũng may trên đài nhân viên đông đảo, sẽ không có người chú ý tới bọn họ.

Chụp ảnh chung xong, mọi người đi theo nhân viên công tác đến lối ra, phía chủ sự đã sớm đặt khách sạn gần đó, lúc này không cần thay đổi quần áo cũng không cần tháo trang sức, chào hỏi xong là có thể từng người rời đi.

Tiểu Đặng Tử cùng hai tiểu trợ lý mới đứng ở phía sau chờ, thấy Tổ Kỳ hướng những người khác nói chuyện xong, liền bao vây Tổ Kỳ chuẩn bị trở về khách sạn.

Lúc đến đại sảnh, Tổ Kỳ đầu tiên trong đám người thấy thân ảnh Tiết Giác.

Mặc dù Tiết Giác mặc quần áo màu tối không nổi bật, còn đứng ở tới gần vị trí góc cửa, nhưng là không biết tại sao, Tổ Kỳ có thể cảm ứng được phương hướng của hắn.

Thật giống trên người đối phương có miếng nam châm, luôn có thể như có như không mà hấp dẫn lực chú ý của cậu.

Tổ Kỳ quay đầu để Tiểu Đặng Tử mang theo Tiểu Tú và Đại Vĩ về khách sạn trước, cậu thì đi về phía Tiết Giác.

Đi tới một nửa, Tổ Kỳ đột nhiên nhìn thấy phía trước là Kiều Y Dương đang cùng những người khác nói chuyện, bước chân của cậu dừng một chút, vừa vặn Kiều Y Dương trong dư quang phát hiện sự tồn tại của cậu, theo bản năng mà quay đầu nhìn sang.

Tổ Kỳ do dự có cần tới cùng Kiều Y Dương chào hỏi hay không, vừa nãy cậu ở phía sau đài không tìm được thân ảnh Kiều Y Dương, cũng không cùng Kiều Y Dương chào tạm biệt.

Giãy dụa chốc lát, Tổ Kỳ vẫn là đi tới, cười nói: "Tôi trở về khách sạn nghỉ ngơi, mọi người cứ trò chuyện, sau này có thời gian có thể gọi đạo diễn Vương cùng nhau ăn bữa cơm."

Sáng sớm ngày mai, bọn họ sẽ mỗi người đi một ngả.

Tuy nói vòng giải trí không lớn, mà cũng không có nhỏ đến ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, đồng thời mỗi người bọn họ công tác bận rộn, e rằng lần sau gặp mặt chính là mấy tháng hoặc là một năm sau.

Đương nhiên, Tổ Kỳ nói lời này chỉ là khách sáo một chút thôi.

Kiều Y Dương nghe được ý tứ của Tổ Kỳ, nụ cười có chút miễn cưỡng, gật gật đầu nói: "Gặp lại sau."

"Gặp lại sau."

Nói xong, Tổ Kỳ quay đầu, liền nhìn thấy Tiết Giác vẫn cứ đứng ở chỗ đó, không chớp mắt nhìn cậu bên này.

Tổ Kỳ hướng về phía Tiết Giác khẽ mỉm cười, bước nhanh đi tới, lười kiêng kỵ người chung quanh có nhiều hay không, cậu nắm tay Tiết Giác nặn nặn, cười đến đôi mắt đều híp thành hình trăng lưỡi liềm cong cong.

"Đợi lâu rồi."

"Không lâu." Tiết Giác nắm chặt tay Tổ Kỳ lại, thoáng dùng sức, như là đang năm lấy một món đồ quan trọng, hắn giơ tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc mũi Tổ Kỳ, "Về nhà sao?"

Tổ Kỳ nói: "Phía chủ
sự đặt trước khách sạn."

Bất quá sau khi Tiết Giác vừa nói như thế, Tổ Kỳ thật là có điểm muốn về nhà, cậu nghĩ tới lại qua không bao lâu sẽ tiến vào đoàn phim mới, nhất thời trong lòng càng nhớ Tiết Thiên Vạn.

Cậu có loại kích động muốn lập tức về nhà ôm con trai.

Vì vậy Tổ Kỳ nói: "Anh lái xe tới ? Chúng ta đi thẳng về đi, ngày mai phần kết công tác giao cho Tiểu Đặng Tử bọn họ là được."

Tiết Giác cụp mắt nhìn Tổ Kỳ, thấp giọng cười rộ lên: "Được."

Xe của Tiết Giác đậu ở bãi đậu xe, cách bọn họ nơi này chỉ có 500 mét, nhưng là người chung quanh nhiều, đâu đâu cũng có ký giả truyền thông giơ "Trường thương ống pháo", bọn họ đi tới khó tránh khỏi bị mọi người như ong vỡ tổ mà vây nhốt.

Các câu hỏi đều không liên quan đến phim.

"Tiết tiên sinh, nghe nói ngàii và Tổ Kỳ đang giải quyết thủ tục ly hôn, xin hỏi chuyện này là có thật không?"

"Tiết tiên sinh, có thể nói ra con trai của các vị sau khi ly hôn là do ai nuôi nấng không? Nếu như sau này con trai của ngài cũng dự định tiến vào vòng giải trí phát triển, ngài sẽ cho phép sao?"

"Tiết tiên sinh,xin ngài trả lời câu hỏi của chúng tôi, hai vị có phải đã làm giấy ly hôn rồi không ?"

"Tiết tiên sinh..."

Các vấn đề chanh chua phả vào mặt khiến Tổ Kỳ choáng váng, cậu chôn đầu ngậm miệng không nói, khó khăn hướng phía trước mà đi.

Nào có biết phản ứng né tránh của cậu trong mắt ký giả là đang chột dạ, càng nhiều "nhất châm kiến huyết" bật thốt lên.

Tổ Kỳ biết nói nhiều sai nhiều, ở địa điểm công chiếu mà trả lời tùy tiện là loại hành vi xem thường đoàn phim, đành phải làm bộ không nghe thấy âm thanh của các ký giả, tay phải nắm lấy tay Tiết Giác càng chặt.

Đáng tiếc đường phía trước bị chận chết rồi, mặc cho cậu cố gắng thế nào đều chen không đi ra ngoài.

Tổ Kỳ có chút không biết làm sao, đột nhiên cảm giác Tiết Giác khẽ kéo cậu một chút, cậu đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị đối phương một lôi vào trong lồng ngực, còn không có ý thức được là chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tiết Giác cúi đầu ở trên môi cậu hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Tổ Kỳ: "..."

Các ký giả đang vây kín đến không lọt đột nhiên câm nín, thấy tình huống như vậy, tập thể lộ ra biểu tình khiếp sợ như thấy quỷ.

Tiết Giác ánh mắt lạnh lẽo từ trên mặt mọi người đảo qua, trầm giọng nói: "Không có giấy li hôn, tuần sau kết hôn sẽ phát sống trực tiếp cho các người xem."

Dứt lời, toàn trường chấn kinh rồi.

Tuy rằng trên mạng xác thực truyền ra một ít đồn đại Tổ Kỳ cùng Tiết Giác sắp làm lễ cưới, nhưng tin tức họ bất hòa lại huyên náo như vậy, nên không ai tin tưởng bọn họ sẽ cử hành hôn lễ.

Tiết Giác không phải tránh né Tổ Kỳ cũng không kịp sao? Như thế nào lại gần gũi rồi ?

Bởi vậy sau khi nghe xong, tất cả mọi người chậm chạp không tỉnh táo kịp, cuối cùng là một nữ phóng viên tuổi còn trẻ vội vàng hỏi thăm ngày bọn họ tổ chức lễ cưới cùng với chuẩn bị.

Tiết Giác rất kiên nhẫn trả lời từng cái.

Hơn mười phút sau, đám người kia rốt cục dưới sự can ngăn của nhân viên an ninh mà tản ra.

Trên đường trở về Tiết Gia, Tổ Kỳ nhớ tới biểu tình của các ký giả cùng những người đi đường kia khiếp sợ đến tột đỉnh, không khỏi cảm thấy buồn cười, cậu nghiêng đầu hỏi Tiết Giác: "Bọn họ đối với chúng ta hiểu lầm cũng quá sâu đi, chúng ta cũng không cãi nhau trước mặt người khác, tại sao tất cả mọi người cho là chúng ta muốn ly hôn?"

Trên thực tế bọn họ trước đây không lâu mới lãnh giấy hôn thú.

Nào có chuyện mới vừa kết hôn liền ly hôn.

Tiết Giác cũng là bất đắc dĩ: "Lời truyền miệng quá nhiều người, rõ ràng không có gì lại bị bọn họ lưu truyền thành có gì, bọn họ không tin cũng không sao, cuộc sống của chúng ta không cần bọn họ đến quơ tay múa chân đề ý kiến.

"Bất quá anh nói như vậy, e sợ sẽ chọc cho đến đạo diễn Vương bọn họ không cao hứng." Tổ Kỳ thở dài.

Dù sao cũng là hiện trường tuyên truyền phim điện ảnh, ngược lại là hai người bọn họ lại trở thành tâm điểm của ký giả.

Nói tới đạo diễn Vương, Tiết Giác sắc mặt phút chốc trầm xuống, hắn dường như nghĩ tới chuyện không vui gì đó, lạnh giọng hơi lạnh mà nói: "Không phục cũng phải kìm nén cho tôi."

Khởi đầu Tổ Kỳ còn không rõ Tiết Giác làm sao lại thay đổi tâm tình, nghĩ lại nhớ tới lúc tuyên truyền MC bắt cậu cùng Kiều Y Dương chơi trò chơi, rồi đột nhiên phản ứng lại.

Xem ra khúc nhạc dạo ngắn hẳn là đạo diễn Vương an bài.

"Em và Kiều Y Dương không có gì hết, anh cũng nói lời trên mạng đều vô căn cứ." Tổ Kỳ giải thích nói.

Tiết Giác liếc mắt nhìn Tổ Kỳ: "Kiều Y Dương đối với em rất có hảo cảm."

"Em biết." Tổ Kỳ có chút lúng túng, sờ sờ mũi, cậu không nghĩ tới Tiết Giác cũng nhìn thấu điểm tiểu tâm tư kia của Kiều Y Dương, vì vậy thẳng tắp người, nghĩa chính ngôn từ mà nói, "Cho nên em đã cùng anh ta nói rõ, hai người chỉ có thể là quan hệ bạn bè bình thường."

Cuối cùng, Tổ Kỳ cảm thấy không đủ, vội vội vã vã thay đổi lời giải thích, "Không đúng, em và anh ta ngay cả bạn bè bình thường cũng không tính, tối đa là có quá quan hệ người quen hợp tác."

Đợi đến Tổ Kỳ vội vã cuống cuồng mà giải thích xong, Tiết Giác nhịn không được xoạt cười ra tiếng, phát hiện sự thất thố của mình, hắn liền nhanh chóng thu liễm biểu tình, ho khan hai tiếng hắng giọng một cái: "Tôi biết."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện