Mang Thai Con Của Kẻ Địch [boylove][h+]

Chương 30


trước sau


Hạ Phong lên phòng của mình, hắn đóng cửa lại. Bước vào trong, hắn tiến đến chiếc ghế bành và ngồi xuống một cách kiệt quệ. Đôi mắt lơ đễnh nhìn lên trần nhà, lòng hắn lúc này đau một cách khó tả. Cảm giác cứ như bị một tảng đá đè nặng lên đầu, dùng sức đẩy mãi tảng đá lớn ấy chẳng chịu rơi xuống.

" Đồ chơi thôi mà. Hà tất gì phải nghĩ nhiều, muốn bao nhiêu chả được "

Hắn nhắm chặt mắt, mọi thứ xung quanh hắn điều tựa hồ như một làn tuyết. Đêm hôm nay hắn đã mơ thấy cậu nhóc ngày xưa, cậu nhóc đó đã mĩm cười với hắn. Cậu nhóc đó đã nói với hắn bằng giọng nói trong trẻo của trẻ con.

" Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh đừng buồn nữa nha! "

" Quay đi ngoảnh lại thì bình yên thật sự chỉ có duy nhất vào cái năm tôi gặp em. . . Tại sao em lại biến mất và để tôi lại với hàng tá bi thương? Em thật đáng trách mà. Lẽ ra tôi phải ghét em, nhưng tôi không làm được, ngược lại tôi còn luôn mong nhớ em "

Tâm trí vụn vỡ của Hạ Phong đã dần trở lại những ngày trước khi gặp Hữu Đông, trạng thái bình ổn của hắn đã không còn dựa vào cảm giác yên bình của cậu nữa mà bây giờ trạng thái đó lại quay về và lệ thuộc vào hình ảnh của cậu bé ấy. Pheromone của hắn cũng tự động điều chỉnh lại tất cả. . . Mọi thứ cứ như vậy mà dập đi những ngọt ngào của hắn và cậu. Trong đêm đen bất hạnh này, tất cả mọi chuyện đẹp đẽ của suốt mấy tháng qua điều cứ như vậy mà bị sự lừa dối đó đem đi mất.

" Tất cả chỉ là giả tạo. Cậu ta là kẻ địch, vĩnh viễn là kẻ địch. Không giết thì để lại cũng chỉ làm trò tiêu khiển"

Nụ cười mỉa mai nở lên, biểu cảm lạnh băng khiến người ta sởn gai ốc. Hạ Phong từ ngày hôm nay sẽ không còn là một Hạ Phong từng trêu chọc cậu nữa, hắn lúc này chỉ toàn nảy ra những ý định điên rồ mà thôi.


_______________

Buổi sáng sớm lại đến, báo thức reo ầm lên. Hữu Đông với tay tắt, cậu lim dim mắt. Như thói quen, cậu quay đầu qua nhìn sang giường bên cạnh, đôi mắt hiện vẻ thất vọng, cậu không biết từ lúc nào mà cậu đã quen với hơi ấm của hắn bên cạnh, nay không nhìn thấy nữa nên có chút thất vọng.

" Phải đi học thôi! "

Cậu nhanh chóng thay quần áo và chạy ra xe. Nhị Nhị vẫn được giữ nguyên mệnh lệnh đưa đón cậu đi học. Hữu Đông đến trường, cậu ngồi trên bàn đầy phiền não.

" Mình biết nhờ ai giúp mình điều tra bây giờ? "

Cậu thở dài, mở điện thoại lên lướt lướt vào danh bạ. Số trong danh bạ cũng chỉ có bốn người đó là Hạ Phong, Lưu Hoà, Nhị Nhị và Từ Hậu. Nhìn thấy tên danh bạ của Từ Hậu, cậu như tìm thấy một đốm lửa nhỏ trong màn đêm tối. Hữu Đông nhấn vào số của anh, cậu hồi hộp nhắn từng dòng chữ.

Người nhận: Từ Hậu
Tiêu đề: không có
Chào anh! Em là Hữu Đông, em xin lỗi trước vì đã làm phiền anh. Hôm nay, em liên hệ với anh là có một chuyện muốn xin anh giúp đỡ. Không biết liệu rằng chủ nhật tuần này anh có rảnh không ạ? Em muốn xin được gặp mặt anh.

Cậu nhắn vào nút gửi đi mà cả người hồi hộp. Chỉ khoảng 1 phút sau, tin nhắn trả lời đã hiện lên.

Người gửi: Từ Hậu
Tiêu đề:không có
Anh luôn rảnh. Khi nào em muốn hẹn gặp anh thì hãy gửi địa chỉ cho anh nhé!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện