Mang Thai Con Của Alpha Ảnh Hậu

Uống Thuốc.


trước sau

Advertisement
Edit: FAFOEVER.

Sáng sớm hôm sau, Lận Gia Hòa vừa tới bệnh viện, liền không chịu nổi Tang Tri Tửu thúc giục, mang theo trợ lý đi làm thủ tục xuất viện.

Các nàng tránh đi đám phóng viên đang ngồi canh giữ bên ngoài bệnh viện, lặng lẽ đi ra một lối khác lái xe trở về khách sạn đang ở, Tang Tri Tửu cuối cùng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Nàng kéo lấy Lận Gia Hòa đang muốn đi xử lý công việc, nghiêm túc nói ra tin tức tối qua mình vừa biết cùng kiến nghị của đối phương nói một lần.

Lận Gia Hòa thở dài, vẻ mặt đều là khiếp sợ.

"Tri Tửu, tớ thật không nghĩ tới, phân hoá thêm một lần, lại có thể làm cho cậu trưởng thành đến mức độ này...

"Lẽ nào phân hoá lần hai cũng sẽ kéo đại não cùng tầm nhìn tăng thêm một bậc sao?"

Tang Tri Tửu sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần, làm tư thế muốn đánh nàng.

ヽ (`д´ *) ノ

Lận Gia Hòa vội vã xin tha.

ლ (¯ ロ ¯ “ლ)

Nàng thẳng thắn nói: "Kỳ thực hai ngày trước tớ cũng đã liên lạc với Quan đạo diễn, nhưng bọn họ bên kia vẫn không có hồi đáp, tớ vốn dĩ muốn chờ đến khi tình huống của cậu được ổn định, rồi mới liên lạc lại với bọn họ."

Nàng nhíu mày, nói: "Cậu xác định là Quan đạo diễn đã quyết định đổi người, hoàn toàn không thương lượng được sao?"

Tang Tri Tửu nhăn mũi: "Là... một fans trong ngành nói cho tớ."

Lận Gia Hòa kinh ngạc: "Fans ư? Cậu biết người đó sao? Sẽ không phải là tin tức giả đấy chứ?"

Tang Tri Tửu giải thích: "Tớ không chắc về thân phận của người đó, nhưng tin tức này bản thân nó độ tin cậy rất cao."

"Quan Tiến là người nào? Cậu đã quên trước đó có một Alpha tiền bối cạnh tranh nhân vật này với tớ sao? Đương nhiên, khụ, cuối cùng là tớ lấy kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình để thắng, nhưng thân phận Beta vào lúc đó của tớ đại khái cũng chiếm 10% công sức."

"Nhưng, hiện tại phân hoá thành Omega..."

Lận Gia Hòa bừng tỉnh, vỗ vào lòng bàn tay một phát: "Hắn nhất định sẽ một cước đá văng cậu!"

Tuy rằng kết luận có vẻ sẽ đúng là như vậy, nhưng khi nghe câu này, Tang Tri Tửu vẫn luôn cảm giác khó chịu trong lòng.

Nàng xoa xoa mũi, phản bác: "Cũng... cũng không đến nỗi như vậy chứ."

"Từ bỏ một diễn viên ưu tú như tớ... Quan đạo diễn nhất định sẽ phải đấu tranh tâm lý rất lâu a..."

Lận Gia Hòa khó hiểu: "Rất lâu là bao lâu?"

Nàng tàn nhẫn vạch trần ra sự thật: "Từ lúc cậu phân hóa đến hiện tại, không phải cũng mới có hai ngày sao?"

Tang Tri Tửu cắn răng: "Nội tâm mà đau khổ, thì một ngày cũng giống như là một năm."

Lận Gia Hòa tưởng tượng đến cảnh tượng kia một chút, cổ hơi rụt lại: "Cái kia xác thực rất thống khổ a."

Không chờ Tang Tri Tửu phát hỏa lần nữa, nàng cười cười giảm bớt lúng túng, đảo mắt lại đổi thành thái độ làm việc: "Nói chung... tớ hiểu rồi."

"Chuyện này chúng ta không thể chờ bên kia phản ứng trước, tớ sẽ lập tức liên lạc với Quan đạo diễn, đem quyền chủ động về tay chúng ta!"

Nói xong, nàng cầm chiếc túi xách vừa đặt xuống chưa đầy 5 phút đồng hồ lên: "Tớ hiện tại phải đi ra ngoài một chuyến, Tri Tửu, nghỉ ngơi cho thật tốt, có chuyện gì liền để A Khang gọi điện thoại cho tớ."

Tang Tri Tửu ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, tớ biết rồi."

Lận Gia Hòa đi rồi, Tang Tri Tửu thở dài, tìm túi xách của mình muốn lấy điện thoại ra.

Nhưng sau khi lấy điện thoại ra, tờ giấy hơi nhăn nằm trong túi lại hấp dẫn tầm mắt nàng——

Ngày hôm qua khi Phàn Vụ quay trở lại, Tang Tri Tửu xác định đối phương vẫn đang lén lút thầm mến chính mình, liền không vội vã đem tờ giấy thanh minh này đi hủy thi diệt tích [1].

[1]hủy thi diệt tích: tiêu hủy chứng cớ.

Nhưng nàng thật sự cũng không nghĩ ra phải nên xử lý tờ giấy này như nào, tuy rằng nàng đã tạm thời bỏ đi ý định muốn truy cứu trách nhiệm đêm hôm đó, nhưng theo bản năng luôn cảm thấy nên chừa lại cho mình một đường lui, liền không thể ném tờ giấy này đi!

"Chờ sau khi về nhà, lại tìm một chỗ giấu đi là được." Tang Tri Tửu vừa nhỏ giọng than thở, vừa cất tờ giấy trở lại túi.

Bỏ chuyện tờ giấy này qua một bên, nhưng nó nhắc nhở Tang Tri Tửu một chuyện quan trọng khác.

Thả túi xuống, Tang Tri Tửu ra bên ngoài tìm trợ lý A Khang, từ trong tay hắn lấy được một cái điện thoại khác, tìm kiếm thông tin quầy thuốc gần đây.

Nàng cũng không thèm nhìn tới, một mạch tìm những loại thuốc phổ biến. Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi chọn đến mục "Thuốc tránh thai".

Rõ ràng đều chỉ có một công dụng, nhưng không biết tại sao, cái này lại chia ra nhiều loại như thế.

Tang Tri Tửu không dám nhìn kỹ, thoáng nhìn qua thì thấy “chỉ áp dụng cho nữ giới”, hạ tay xuống ấn chọn.

Thế là nửa giờ sau, trợ lý A Khang mang theo một túi lớn dược phẩm, đầu óc mơ hồ đi vào.

"Tri Tửu tỷ... Những thuốc này là tỷ đặt sao?"

Hắn rất nghiêm túc quan sát Tang Tri Tửu, như muốn thông qua mắt thường để phán đoán nghệ sĩ nhà mình mắc bệnh nặng gì!

Tang Tri Tửu đoạt lấy đồ vật từ trong tay hắn, tiếp theo liền đem người đuổi ra khỏi phòng.

Đống thuốc này xác thực có hơi nhiều, nàng tìm một lúc, mới từ bên trong lấy ra loại thuốc mình cần.

"Thuốc này dùng cho Beta nữ tránh thai khẩn cấp, dùng một viên sau khi làm ‘chuyện ấy’ trong 24 tiếng đến 120 tiếng liền có thể..." Nhẹ giọng đọc lên cách dùng, Tang Tri Tửu không chút nào cảm thấy có cái gì không đúng, "Đúng! Chính là cái này!"

« nhầm to rồi chị ơi, chị quên giới tính bây giờ của mình rồi à (¯▿¯) »

Nhìn đến mấy chai nước khoáng khách sạn cung cấp ở trên ngăn tủ, nàng vặn mở một chai, nuốt xuống vài ngụm.

Nuốt xong viên thuốc, nàng lại "ực, ực, ực" uống thêm nửa bình nước, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ bụng: "Được rồi, cứ như vậy liền không có chuyện gì nữa!"

Cất số thuốc còn lại vào bao bì, nàng đem ném vào bao thuốc đặt trên bàn, chuẩn bị để trợ lý sau khi mang về, bổ sung vào hòm thuốc ở trong nhà.

Hai ngày kế tiếp, tất cả cũng đều gió êm sóng lặng.

Tang Tri Tửu một mặt bên trong khách sạn chờ tin tức, một mặt thừa dịp vào lúc này bầu bạn với hai vị mẫu thân của mình.

Nhưng nàng rất nhanh có chút không chịu nổi.

"Mommy, mẫu thân... con còn ở đây, hai người khiêm tốn một chút được không?"

Nói vui vẻ một chút thì là một dịp để ba mẹ con gặp nhau, nhưng Tang Hạ Thanh cùng Việt Thư Ý chính là luôn có bản lĩnh biến bất kỳ bữa tiệc nào trở thành nơi ân ái không kiêng dè của hai người. Rõ ràng là bộ phim ba người, thế nhưng Tang Tri Tửu lại không thấy hình ảnh của mình ở trong đó.

Nghe nói như thế, Việt Thư Ý vỗ một cái vào cái tay của Tang Hạ Thanh đang nắm lấy eo mình, ý bảo vợ quy củ một chút.

Tang Hạ Thanh bất mãn nhìn về phía Tang Tri Tửu: "Bảo bảo, chúng ta không phải đang xem phim sao? Con nên tập trung xem phim đi chứ."

Tang Tri Tửu giận dữ, chỉ vào màn hình ti vi lên án: "Trong phim hai nhân vật chính vẫn còn chưa nắm tay! Mẫu thân hai người thì sắp ở ngay trước mặt ta hôn rồi!"

Tang Hạ Thanh nói một cách hợp tình hợp lý: "Phi lễ chớ nhìn, con không nên nhìn lén chúng ta. Lại nói..."

Nàng có ý riêng liếc nhìn phương hướng của cửa lớn: "Bảo bảo, nếu như con thật sự không muốn xem nữa, có thể đi ra ngoài trước nha."

Tang Tri Tửu còn kém tìm một cái lỗ để chui vào: "Nhưng... mommy... đây là phòng của con mà..."

Hiện tại tin tức về nàng còn đang rầm rộ, nàng chỗ nào cũng không dám đi, hai ngày nay đều là Tang Hạ Thanh cùng Việt Thư Ý ở trong khách sạn cùng nàng.

Tang Hạ Thanh: "Vậy chúng ta đi?"

Tang Tri Tửu buồn bực nói: "Ừm, mẫu thân hai người về trước đi."

"Con buổi tối còn có việc, buổi chiều thợ trang điểm sẽ tới, khả năng không có thời gian bồi hai người..."

Nàng vừa nói vừa âm thầm quan sát vẻ mặt của hai vị mẫu thân, chờ mong hai người có thể ý thức được sai lầm của mình, chuộc lại lỗi lầm cho đứa con gái thân yêu này.

Quả nhiên, nghe được câu này, Tang Hạ Thanh vẻ mặt tiếc nuối: "Vậy chúng ta chẳng phải là không cách nào ăn cơm trưa với nhau sao?"

Tang Tri Tửu ngẩng đầu lên, rụt rè nói: "Khụ... Nếu như hai người muốn cùng con..."

Nàng chưa kịp nói hết câu, Tang Hạ Thanh đột nhiên hai mắt tỏa sáng, cầm tay Việt Thư Ý lên: "Lão bà, ngươi còn nhớ tối hôm qua ta đã nói với ngươi cái kia, nhà hàng tình lữ ấy? Bảo bảo giờ có việc, chúng ta có thể đi thử một chút."

Việt Thư Ý rút về tay: "Đừng nghịch."

Tang Tri Tửu ánh mắt ảm đạm một lần nữa sáng lên, đem hy vọng cuối cùng đặt lên trên người Omega gia trưởng đáng tin nhà mình.

Nhưng một giây sau, Việt Thư Ý đã cẩn thận cầm đồ của chính mình, đi tới bên người nàng, vỗ vỗ vai nàng: "Vậy cứ quyết định như vậy đi."

"Tri Tửu, đáp ứng với mẫu thân, một mình ngươi cũng phải ăn cơm thật ngon, biết không?"

Tang Tri Tửu khóe mắt ửng hồng, triệt để đầu hàng nói: "Con, hai người... không nhìn ra là con đang “lạt mềm buộc chặt” sao?

"Hai người thật sự sẽ không bỏ con một mình để đi khách sạn tình lữ gì đó chứ? !"

Tang Hạ Thanh sửa lại lời của nàng: "Bảo bảo, con thật sự là có công việc nha. Mommy cùng mẫu thân chỉ là không muốn làm phiền con nữa thôi."

Nàng vừa nói, vừa cầm áo khoác lên, tốc độ dọn dẹp như chạy nạn vậy, hiển nhiên căn bản là không dự định cho con gái mình - kỳ đà cản mũi [ngôn ngữ mạng thường gọi là ‘bóng đèn’] có cơ hội đổi ý.

Việt Thư Ý cũng nói: " ‘lạt mềm buộc chặt’ ? Ngươi là cùng mommy của ngươi học?"

Nàng cười khẽ một tiếng, giải thích: "Thứ này, ngươi nên dùng cho người mình yêu thích mới có hiệu quả."

Tang Tri Tửu há miệng, mới vừa phát ra một tiếng, Tang Hạ Thanh liền nói tiếp câu trên: "Thư Ý, này xem như là gián tiếp thông báo?"

"Chỉ là nói đến, bảo bảo chúng ta từ nhỏ đến lớn, vẫn từng yêu ai đâu?"

Việt Thư Ý nhớ lại khuê nữ của mình khi còn bé: "Ngươi còn nhớ bé con Alpha nhà Triều tỷ không?

"Nhóc đấy từ nhỏ đã yêu thích Tửu Tửu nhà chúng ta, nhưng Tửu Tửu đặc biệt chán ghét nhóc đó, mỗi lần chơi chung, đều làm cho người ta khóc đến vài lần."

Tang Hạ Thanh thở dài: "Bảo bảo có lúc tính tình xác thực rất nuông chiều, nàng yêu thích lại là Omega, nào có Omega tiểu nữ hài có thể chịu đựng được tính tình của nàng a?"

Tang Tri Tửu không nhịn được: "Mommy, ngươi không thể nói xấu con vậy chứ?"

Tang Hạ Thanh hỏi ngược lại: "Không nói trước mặt, chẳng lẽ muốn nói sau lưng sao?"

Nàng lần thứ hai nhìn về phía Việt Thư Ý: "Chỉ là hiện tại bảo bảo phân hoá thành Omega, nên có Beta hoặc là Alpha yêu thích nàng chứ?"

Việt Thư Ý ôm lấy cánh tay của nàng, hai người cùng nhau đi ra ngoài: "Việc này cứ xem duyên phận đi.

"Tính tình này của Tửu Tửu, phải tìm một người trầm ổn, mới có thể quản được nàng."

Tang Hạ Thanh nhíu mày: "... Bảo bảo sẽ không độc thân cả đời đấy chứ? Cuộc đời này trừ mẹ ruột là ngươi, còn có người có thể quản được nàng sao?"

Việt Thư Ý trong đầu lóe lên một bóng người: "Ừm... Ta thấy Phàn Vụ không tệ."

Hai người này càng nói càng thái quá, Tang Tri Tửu bước nhanh đuổi tới, đứng ở cửa kháng nghị nói: "Mommy! Mẫu thân! Không cho phép nói như vậy!"

ヽ (`ω ´)ノ

Nhưng Tang Hạ Thanh cùng Việt Thư Ý đã bước vào thang máy, cũng không biết có nghe được lời của nàng không.

Tang Tri Tửu rầu rĩ trở lại phòng, một mình ngồi lại xem hết bộ phim tình cảm đang còn dang dở kia. Xem đến cuối phim, thấy hình ảnh hai vị nữ chủ ôm hôn thắm thiết, nàng vô vị mắng một tiếng.

Tình yêu?

Thứ chó má gì?

Nàng mới không cần!

Đến trưa, trợ lý A Khang đem cho nàng một phần ăn dinh dưỡng, Tang Tri Tửu vừa ăn vừa lướt trong vòng bạn bè, nhìn thấy hai mẫu thân của mình ở khách sạn tình lữ phát một bức ảnh ân ái, tìm nửa ngày cũng không có chỗ để phát tiết, nàng oán giận “hừ” một tiếng, lúc này mới buông điện thoại xuống, nhắm mắt làm ngơ.

Cơm nước xong lại ngủ thêm một giấc, trợ lý lại đưa tới một hộp đồ được chuyển phát nhanh.

Tang Tri Tửu có chút mơ hồ: "Ta gần đây không có đặt mua gì mà ..."

A Khang giải thích: "Đây là số điện thoại khác của tỷ, tỷ luôn dùng số này để mua sắm nha.

"Em vừa nãy kiểm tra một chút, bên trong là vài cuốn sách, từ chủ quán bên kia trực tiếp chuyển tới đây, nếu không tỷ xem thử có phải là chuyển nhầm không?"

"Sách?" Nhắc đến chữ này, Tang Tri Tửu một lúc sau mới có ấn tượng.

Nàng chỉ huy A Khang: "Tỷ nhớ rồi! Em đem đồ vật để trên bàn là được."

A Khang gật đầu, thả hộp chuyển phát nhanh xuống liền xoay người rời đi.

Tang Tri Tửu lấy điện thoại di động ra, mở ra tin nhắn tìm tới số di động của fans xa lạ kia, gửi tin nhắn cho đối phương.

【 Sách ta lấy được rồi! 】

【 Trước ngươi đã nói muốn ký ngữ đúng không? Có yêu cầu cụ thể không? Nếu như không có ta liền tự mình viết vài câu cổ vũ cùng lời chúc phúc? 】

Di động đột nhiên "Ting, ting" hai tiếng, vừa vặn đánh thức Phàn Vụ đang nhắm mắt dưỡng thần.

Ánh mắt Giang Mộng Chi bị thu hút, hơi nghi hoặc nhíu mày một chút——

Mấy ngày nay Phàn Vụ tựa hồ đang liên hệ với ai đấy, làm một người đại diện, nàng nhạy bén đánh hơi được không khí có mùi khác thường này.

Đặc biệt, Phàn Vụ mở khóa điện thoại thấy được tin nhắn, lại vui vẻ cong môi, tâm tình rất tốt mà trả lời lại.

【 515 xxxx 9999 : Ta đem nội dung ký ngữ biên tập cho ngươi, có thể không? 】

Tang Tri Tửu: 【 Đương nhiên có thể. 】

Nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung: 【 Nói đến, ta còn không chưa biết phải xưng hô với ngươi như thế nào đây. Nếu như ngươi không ngại nói, có thể cho ta biết một cái tên không, để ta còn xưng hô với ngươi. 】

Nhìn thấy lời này, Phàn Vụ hơi ngẩn người, lập tức cảm thấy hứng thú nheo hai mắt lại.

Trong lòng cô, vẫn luôn là lấy biệt hiệu "Bạn nhỏ" đặt cho Tang Tri Tửu, nhưng Tang Tri Tửu trên thực tế rất ít khi gọi cô, đối với cô mà nói thì cũng là một điều khá buồn.

Nhưng nếu như ở đây có thể bù đắp thì...

【 515 xxxx 9999 : Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu không ngại, gọi ta W tiền bối đi. 】

[ tên tiếng trung phiên ra của Phàn Vụ là ‘Fan Wu’ ]

Tang Tri Tửu ngoẹo cổ: 【 Đạt Bố Lưu tiền bối... Sao? 】

Phàn Vụ không nhịn được cười ra tiếng.

Làm sao dưới cái nhìn của cô đây là một cái xưng hô khá nghiêm túc, nhưng khi đến miệng của bạn nhỏ, không hiểu sao liền trở nên đáng yêu như vậy?

【 515 xxxx 9999: Ừ, Đạt Bố Lưu tiền bối. 】

Tang Tri Tửu thở phào, thêm tên vào số điện thoại.

【 Tiền bối, đem ký ngữ gửi cho ta đi! 】

Thừa dịp đối đang biên tập, nàng cũng lấy tay mở hộp chuyển phát nhanh ra.

Dưới đáy hộp, có ba quyển sách đang nằm ở đó.

Nàng một tay cầm lên một quyển, đọc từng tên bìa một:

"《 Cẩn thận người theo đuổi tiềm năng xung quanh bạn》, 《 Ba chiêu dạy bạn cách thoát khỏi đào hoa nát》..."

"《 Độc thân là phúc khí 》..."

[ 《 Cẩn thận người theo đuổi tiềm năng xung quanh bạn》cái này khác với quyển trước đó nha, 《 Làm sao nhận biết người theo đuổi tiềm năng xung quanh tôi》 ]

Tang Tri Tửu nhíu mày, trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi.

"Làm sao cảm giác như... mình đã thấy ở đâu đấy rồi nhỉ?"

Truyện convert hay : Hào Môn Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện