Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài

Không thấy bản thảo thiết kế đâu nữa


trước sau

Vị đồng nghiệp kia nói xong thì những người khác cũng lo lắng theo. Không chỉ cô ãy, rất nhiều người khác cũng muốn lấy lòng giám khảo theo bản năng.

“Tôi cũng vậy, tôi còn cố ý thiết kế theo chủ đề văn hóa phong trào Phục Hưng, xem ra lân này lành ít đữ nhiều rồi” Mạc Minh Anh cũng rất lo lắng.

Đang lúc mọi người đau đầu thế này, bỗng nhiên có ai lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện này.

“Này, tôi có thể hỏi một chút không, cô lấy tin tức này từ đâu ra vậy?”

Mọi người nghe vậy thì ngạc nhiên, lập tức quay lại nhìn người vừa nói chuyện – Thời Ngọc Diệp.

Vào công ty được một tháng rồi, hình như đây là lân đầu tiên cô chủ động tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Dù vậy, mọi người lại không thích hành vi chủ động tiếp lời của cô, thậm chí còn có người lén lườm cô một cái, khẽ xì một tiếng.

“Không dự thi thì hỏi làm gì? Tin tức nội bộ này liên quan gì đến cô ta chứ?”

Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, có mấy đồng nghiệp không có thiện cảm với Thời Ngọc Diệp nữa. Nhưng cho dù có người âm thâm chê cười, đồng nghiệp nữ lấy được tin tức kia vẫn thành thật trả lời Thời Ngọc Diệp.

“Cậu tôi có một người bạn là thành viên chuẩn bị của cuộc thi thiết kế vàng lần này, ông ấy nói cho tôi biết.”

Thời Ngọc Diệp nhận được câu trả lời, không hỏi thêm gì nữa, nói cảm ơn rồi cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

Mọi người không hiểu cô hỏi câu này làm gì, nên cũng chẳng quan tâm nữa, nói tiếp về đề tài vừa nãy.

Giờ nghỉ trưa, Thời Ngọc Diệp thấy Phó Uyển Hân rất lo lằng.

“Không phải lúc sáng em không đến muộn sao? Sao bây giờ vẫn buôn sâu như vậy?”

“Em lo cuộc thi kia”

Cô sững sờ: “Có gì mà phải lo chứ?”

“Aiz, chị không dự thi nên chị không biết áp lực và lo lắng thế nào đâu”

“Quả thật không hiểu”

Bất kể là trước kia hay bây giờ, cô cũng không hiểu nổi.

Linh cảm sáng tác là món quà tốt nhất của ông trời dành cho một nhà thiết kế, mỗi nhà thiết kế đều phải dùng lòng nhiệt huyết để bước vào cái nghề này, nếu đã thiết kế trong tâm trạng nhiệt tình rồi thì tại sao phải lo lắng nữa chứ?

Phó Uyển Hân thở dài, kể chuyện cô ấy phiền muộn với cô: “Em đang do dự có nên bỏ thiết kế rôi làm lại hay không.”

Thời Ngọc Diệp nhíu mày: “Không phải thời hạn nộp bản thảo vòng đầu tiên chỉ còn mấy ngày nữa thôi sao?”

“Đúng vậy, còn mấy ngày nữa, chắc vẫn kịp…”

“Chị thấy em đã bỏ mấy cái rồi, chủ đề trước mắt rất tốt, sao đột nhiên muốn bỏ nữa?”

Phó Uyển Hân bị cô hỏi như vậy thì lại thở dài.

“Em lo những giám khảo kia sẽ không thích phong cách của em”

Lần này, chủ đề thiết kế của cô ấy nghiêng về tư tưởng và thẩm mỹ của Âu Mỹ, không phải muốn lấy lòng giám khảo nước ngoài mà là từ nhỏ cô ấy đã thích xem phim hoàng tộc Âu Mỹ, còn từng ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi nửa năm, bởi vậy, cô ấy cực kỳ thích phong cách cổ điển phương Tây.

Dự thi đợt này, cô ấy làm mấy đề tài, mới có dũng khí quyết định dùng nghỉ lễ của nước Anh cổ điển làm phong cách thiết kế.

Nhưng hôm nay cô ấy lại nghe được cái tin tức nội bộ kia, có rất nhiều đồng nghiệp bàn luận sôi nổi có nên làm lại hay không, Phó Uyển Hân cũng hơi dao động.

Thời Ngọc Diệp thờ ơ uống canh, an ủi cô ấy: “Chị thấy em làm rất tốt, không cần bỏ đi làm lại đâu: “Nhỡ đâu phong cách của em không phải kiểu giám khảo thích thì phải làm sao?

Thời Ngọc Diệp nghĩ đến Mẫn Tuyết Nguyệt thích thiết kế phong cách cổ điển Âu Mỹ nhất, khóe miệng cong lên.

“Từ xưa đến nay, tác phẩm đoạt giải không quyết định bởi trình độ lấy lòng giám khảo.”

Phó Uyển Hân chưa hiểu, hỏi cô: “Chẳng lẽ không đúng sao? Thứ bậc tác phẩm đều do giám khảo quyết định mài!”

“Cuộc thi dành cho giải thưởng thiết kế vàng hằng năm đều mời những nhân vật lớn có quốc tịch khác nhau làm giám khảo, mỗi người họ am hiểu phong cách và lĩnh vực khác nhau, vì vậy, bất luận tác phẩm dự thi thuộc loại phong cách nào đều có giám khảo thích và giám khảo không thích. Em vĩnh viễn không thể lấy lòng tất cả mọi người.”

Phó Uyển Hân nghe Thời Ngọc Diệp giải thích xong thì vô cùng ngạc nhiên.

“Chị Thời, sao chị biết nhiều vậy? Nghe như chị đã từng tham gia thi thiết kế rồi ấy!”

Thời Ngọc Diệp sờ mũi, không trả lời cô ấy.

“Ý của chị là em cứ làm chính mình là được, cứ nộp tác phẩm mà em giỏi nhất, cho dù em chọn phong cách nào, chỉ cần làm tốt thì nhất định sẽ có cơ hội đoạt giải.”

Phó Uyển Hân gật đầu, cảm thấy cô nói cực kỳ có lý: “Được, em cứ làm như cũ đi, không bỏ nữa.

Nghỉ trưa trở về, bộ phận thiết kế xảy ra một khúc nhạc dạo ngăn.

Đồng nghiệp nữ hôm qua kéo Thời Ngọc Diệp cầu xin giúp đỡ – Mạc Minh Anh, ăn trưa xong trở về thì đi khấp xung quanh tìm gì đó Lâm Gia Thanh nhìn cô ta luống cuống như sắp khóc đến nơi thì không nhịn được quan tâm hỏi: “Minh Anh, cô đang tìm gì vậy?”

“Bản thảo thiết kế dự thi của tôi không thấy đâu nữa.”

“Sao lại không cẩn thận thế? Có kẹp trong những tập tài liệu khác không?”

“Không đâu, tôi để tất cả bản thảo thiết kế trong một tập, bây giờ cả tập đấy đều không thấy đâu cả”

Do sốt ruột nên tiếng Mạc Minh Anh không nhỏ, khiến người khác chú ý tới “Tôi tìm giúp cô.”

“Tôi giúp cô tới phòng nghỉ xem có không”

Các đồng nghiệp nhốn nháo đi tìm bản thảo thiết kế giúp cô ta, cũng khiến Lý Mạn Như chú ý.

“Sao mọi người lại đi lung tung khắp nơi thế này?”

“Bản thảo thiết kế dự thí của Minh Anh không thấy đâu, chúng tôi đang tìm giúp cô ấy”

Lý Mạn Như không nhịn được cau mày lại “Lân cuối cùng cô cầm nó là khi nào?”

“Buổi sáng tôi cảm nhầm tập tài liệu đến phòng photo, quên cầm về, đến lúc tôi nhớ ra, quay lại tìm thì không thấy đâu nữa”

“Trưa nay có ai tới phòng photo?”

Mọi người nhìn nhau, không ai đi cả.

Rất ít nhà thiết kế cân dùng máy photo, vì vậy tần suất sử dụng phòng photo không cao.

Đúng lúc đó Thời Ngọc Diệp giơ tay lên, nói: “Tôi từng đi, nhưng không thấy bản thảo thiết kế hay tập tài liệu gì cả”

“Cô chắc chăn không?” Lâm Gia Thanh nghi ngờ hỏi ngược lại cô.

“Tôi không cần phải nói dối”

Thời Ngọc Diệp nó xong thì lại tập trung làm việc của mình.

Mạc Minh Anh hoảng loạn bật khóc, các đông nghiệp khác nhìn vậy đều đau lòng.

Mọi người đều biết gần đây áp lực cuộc sống của Mạc Minh Anh rất lớn, không nói đến chuyện trong nhà, hôm qua bị trừ tiên thưởng tháng này, hôm nay thì làm mất bản thảo thiết kế.

“Mạc Minh Anh, cô có lưu trữ trong máy tính không?”

“Bản thảo do tôi vẽ tay…”

“Đừng hoảng loạn, cô vẫn nhớ linh cảm của mình chứ? Vẽ lại rất nhanh, trước đây tôi cũng từng trải qua chuyện như vậy, cuối cùng vẫn kịp, cô đừng khóc, cùng lắm thì chúng tôi tăng ca với c2.

Mạc Minh Anh được đồng nghiệp an ủi một lúc mới khôi phục tâm trạng, mọi người quay lại tiếp tục công việc, không chú ý tới Mạc Minh Anh và Lý Mạn Như trao đổi ánh mắt với nhau.

Từ đầu đến cuối, Thời Ngọc Diệp và Phó Uyển Hân đều không tham gia vào đề tài thảo luận của bọn họ.

Khúc nhạc dạo cứ thế mà trôi qua.

Giờ tan làm, Thời Ngọc Diệp đã đồng ý đi ăn tối với Phó Uyển Hân, hai người đi xe cô đến nhà hàng.

Cũng may là hôm nay Vân Mặc Tích rất nghe lời, chỉ lái một chiếc Mercedes bình thường tới, khiêm tốn hơn so với hôm qua rất nhiều.

Nhưng lúc Phó Uyển Hân lên xe thì vừa thấy mới mẻ vừa chấn động.

“Chị Thời, em thế này có tính là đang gián tiếp ôm đùi lớn không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện