Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 28


trước sau


Cửu Trùng Thiên, trong Tẩy Ngô Cung, Thái Tử Dạ Hoa trọng thương chưa tỉnh, vốn dĩ đông đảo người đi đến vấn an lại nhìn thấy Đế Quân một thân áo tím, chống cái trán, nhắm hai mắt ngồi ở kia, liền lau lau mồ hôi giữa trán, lặng lẽ lui xuống.
Bởi vì Đông Hoa Đế Quân tọa trấn Tẩy Ngô Cung, ngay cả Thiên Quân cũng không dám tùy ý bước vào thăm Dạ Hoa, cho nên trong Tẩy Ngô Cung, vẫn duy trì một mảnh yên tĩnh.
Bỗng nhiên một trận kim quang thoáng hiện, Mặc Uyên xuất hiện trước giường Dạ Hoa.

Bên kia Đông Hoa vẫn nhắm hai mắt như cũ, lười biếng mở miệng, nói: "Tìm được Dạ Hoa rồi?"
"Ừm, ở Phàm Giới." Mặc Uyên nhàn nhạt đáp lại, nỗi lòng bình tĩnh.
Đông Hoa mở mắt ra, hơi nhíu mày nhìn như nghi hoặc, nói: "Dạ Hoa nhẫn nhịn chịu đựng được trận Hoang Hỏa, vậy mà có thể bị kích thích hồn phách ly thể…" Đông Hoa nhìn về phía Mặc Uyên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Ngươi nói, là cái gì kích thích mạnh đến như thế?"
Mặc Uyên ánh mắt tối sầm, nhưng lại không trả lời.
Đông Hoa trong lòng thở dài, lắc đầu: "Mặc Uyên, chuyện Tình Kiếp của ngươi ta không nghĩ sẽ xen vào, chỉ là Dạ Hoa này, chính là Thái tử Cửu Trùng Thiên đó."
Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa suy yếu mà nằm trên giường, thanh âm có chút khô khốc: "Ta biết."
Đông Hoa nghe thấy âm điệu của Mặc Uyên khó bảo trì được bình tĩnh, có chút chua xót, đành phải nói: "Ngươi đi Phàm Giới đi, ở đây nhìn, nó cũng sẽ không tỉnh lại đâu." Đông Hoa nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Lần này hồn phách nó ly thể, sợ là đối với chuyện cảm tình còn chưa thông thấu, ngươi cũng là người sống mấy chục vạn năm, có thể khai đạo càng nhiều thì càng tốt…"
"… Được." âm thanh khô khốc của Mặc Uyên lại vang lên, lần này thậm chí còn mang một tia nghẹn ngào.
"Mặc Uyên…" Đông Hoa mở miệng lúc Mặc Uyên định rời khỏi: "Tứ Hải Bát Hoang này đã có ta."
Ngày ấy Đông Hoa mặc niệm tên Dạ Hoa ở Tam Sinh Thạch, nhưng trên Tam Sinh Thạch không hề có động tĩnh.

Khi đó Đông Hoa liền biết, Liên Tẫn là ai.

Đông Hoa nhìn hai cái tên song song Tam Sinh Thạch "Mặc Uyên - Liên Tẫn", nhất thời hoảng hốt.


Nhưng thời điểm nhìn đến biểu cảm bi thương khi Mặc Uyên ôm Dạ Hoa, lão lại cảm thấy này không có gì ghê gớm cả.
Đông Hoa vừa rồi nói Dạ Hoa là Thái Tử của Cửu Trùng Thiên, là vì nhắc nhở Mặc Uyên, ngài cùng Dạ Hoa có rất nhiều vấn đề phải giải quyết.

Nhưng Đông Hoa cuối cùng vẫn nói câu "Tứ Hải Bát Hoang này đã có ta", chính là đang nói cho Mặc Uyên; Hai người các ngươi nếu thật sự có tình, thì cứ việc tiêu dao thôi, quản y là Thái Tử Thiên tộc làm gì? Tứ Hải Bát Hoang này, chẳng phải còn có cục đá như lão đây tọa trấn sao?
Mặc Uyên đưa lưng về phía Đông Hoa, hai mắt ngập nước mắt, lộ ra nụ cười nhợt nhạt: "Cảm ơn." Mặc Uyên lặng im trong chốc lát sau lại nói: "Dạ Hoa, tên mà Phụ Thần đặt cho nó là, Liên Tẫn."
Đông Hoa cười trấn an, khi Mặc Uyên rời đi, lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Lão nói, làm sao mà Tứ Hải Bát Hoang nơi nào cũng đều tìm không thấy một người tên là Liên Tẫn, hóa ra ở ngay trước mắt.

Uổng phí lão một khắc kia khi biết nhân duyên của Mặc Uyên, đi hỏi thăm người này khắp nơi.

Haizz, Mặc Uyên, trong Tứ Hải Bát Hoang này, ta chỉ có ngươi và Chiết Nhan, hai người các ngươi cần phải sống thật tốt nha.

Mặc Uyên ẩn thân đứng phía sau Liễu Chiếu Ca, lẳng lặng nhìn dáng vẻ đọc sách trên án thư.

Trẻ con quả nhiên đều lớn lên thật mau, bất quá mấy tháng nhân gian qua đi, thân hình Liễu Chiếu Ca lại có chút biến hóa.

So với mấy canh giờ trước, y của hiện tại, cao lên một chút, tóc dài hơn một chút, trên mặt trẻ con lại bớt béo đi một chút…
Mặc Uyên vẻ mặt ôn nhu nhìn Liễu Chiếu Ca, nhìn một cái, liền thẳng đến tối.


"Chiếu Ca! Chiếu Ca!" Liễu Chiếu Võ đẩy cửa vào, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đệ tại sao vẫn còn đọc sách? Ăn cơm tối thôi!"
Liễu Chiếu Ca buông sách ra, ừ một tiếng với Liễu Chiếu Võ, nhảy xuống chiếc ghế, đi theo Liễu Chiếu Võ đến nhà ăn.

Cửa thư phòng không đóng, gió từ bên ngoài thổi vào một chút, làm lật vài sách vở trên bàn.

Mặc Uyên giơ tay, đem sách vở một lần nữa đặt lại chỗ Liễu Chiếu Ca vừa nãy đọc, lấy qua chặn giấy bên cạnh ấn xuống.

Ngày này, Liễu Chiếu Ca bị Liễu phu nhân và Liễu Chiếu Võ còn có Liễu Chiếu Bân cưỡng chế xách ra ngoài đi dạo phố.
Liễu phu nhân sinh ra từ võ lâm thế gia, niên thiếu lang bạt giang hồ gặp được Liễu tướng quân, mới theo phu quân vào triều đình.

Liễu phu nhân không câu nệ tiểu tiết, chưa bao giờ thích phía sau có một đống nha hoàn tỳ nữ đi theo, cho nên ở trên phố mua thứ gì đều là tự mình cầm, huống chi bây giờ còn có ba đứa con trai đi cùng, bốn người chia ra mỗi người xách một ít, xách theo đồ vật mua được trở về phủ tướng quân.

"Chiếu Ca? Sao

vậy?" Liễu phu nhân quay đầu lại, nhìn Liễu Chiếu Ca ôm bánh hoa quế, hồ lô đường còn có túi đồ ăn vặt dừng lại, hỏi.
Liễu Chiếu Ca ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình, nói: "Mẫu thân, nơi đó có một hiệu sách mới mở, con muốn đi xem thử."
Liễu phu nhân nhìn cửa hiệu sách ba tầng lâu kia, tấm tắc bảo lạ: "Quy mô hiệu sách khổng lồ như vậy, còn mở ở trên phố mà chúng ta luôn đi dạo qua, vậy mà ta sao lại không chú ý tới ha?" Liễu phu nhân nhìn theo đôi mắt chằm chằm của Liễu Chiếu Ca "Tĩnh Nhã Tiểu Uyển", ánh mắt "Con rất muốn đi", không khỏi cười ra tiếng, đem túi đồ ăn vật trong lòng của Liễu Chiếu Ca chia làm hai nửa đặt qua tay Liễu Chiếu Võ và Liễu Chiếu Bân: "Đi đi, nhưng phải về nhà trước giờ cơm.

Bằng không về sau sẽ không cho nữa."
"Dạ.


Cảm ơn mẫu thân." Liễu Chiếu Ca nói xong, bước chân nhỏ nhắn bước nhanh về Tĩnh Nhã Tiểu Uyển mà đi.

"Mẫu thân! Con cũng muốn đi! Con cũng muốn đọc sách!" Liễu Chiếu Bân thấy Tĩnh Nhã Tiểu Uyển có ba tầng lâu, nghĩ bên trong nhất định có rất nhiều thoại bản và đồ chơi thú vị, liền giơ tay hô to với Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân vỗ lên đầu Liễu Chiếu Bân một vỗ: "Con xem những thứ sách đó, hôm nào để cha con sai thủ hạ tìm cho mấy quyển là đủ rồi, không cần phải đi hiệu sách làm gì.

Đi! Về nhà!"
Liễu Chiếu Võ cũng cho Liễu Chiếu Bân một cái vào đầu: "Đệ đừng đi theo Chiếu Ca, đến lúc đó chưởng quầy hiệu sách đem Chiếu Ca và đệ đuổi ra ngoài, ta liền xem cái đầu đệ như cái bao mà đánh!"
Liễu Chiếu Bân vừa nghe vậy, đành phải hít hít cái mũi đi theo mẫu thân cùng đại ca về nhà.

Haizz, tại sao nó là lão nhị trong nhà? Nếu mà làm lão đại, thì có thể tùy tay đánh lão nhị không sợ bị đánh trả… Thật ra ngẫm lại đều đau lòng cho chính mình.
Liễu Chiếu Ca đi vào hiệu sách, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chưởng quầy đứng sau quầy kia, liền lại quay đầu nhìn bốn phía trong hiệu sách, như đang tìm thứ gì.
Chưởng quầy đi qua, cong eo vẻ mặt hòa ái nói: "Tiểu công tử, là muốn tìm sách gì?"
Liễu Chiếu Ca hoàn hồn: "Hả, ta tự mình xem."
Chưởng quầy gật đầu: "Được, tiểu công tử tự mình xem đi.

Tiểu điếm vừa mới khai trương, rất nhiều sách còn chưa sửa sang lại, nếu ngài có sách muốn đọc, cứ nói tên sách đó cho ta, ta lấy cho ngài."
Liễu Chiếu Ca lễ phép gật đầu: "Được, cảm ơn."
Cửa hiệu Tĩnh Nhã Tiểu Uyển là thật sự rất lớn, tổng cộng ba tầng.

Tầng thứ nhất trong lâu chỉ tùy ý đặt hai giá sách, năm sáu bộ án kỉ đặt tại đây, trên án kỉ bày văn phòng tứ bảo.


Chủ yếu là để khách nhân ngồi đọc sách.
Liễu Chiếu Ca nâng bước chân chậm rãi đi lên lầu hai.

Tầng hai hoàn toàn là thế giới của sách, từng hàng giá sách dán vách tường, ở giữa còn có kệ sách hình tròn.

Phóng tầm mắt qua, toàn sách là sách.

Liễu Chiếu Ca vòng một vòng ở lầu hai, lại không thể nào tìm được chỗ đi lên lầu ba.
"Đệ đang tìm cái gì?" Phía sau Liễu Chiếu Ca truyền đến giọng nói hơi trầm thấp, nhưng âm điệu lại rất dịu dàng.

Liễu Chiếu Ca mở to đôi mắt, vừa lúc nãy, ngực y cảm giác có một chút đau đớn, tựa như cảm giác khi ở trong mộng nhìn thấy hai chữ "Liên Tẫn" vậy.

Liễu Chiếu Ca điều chỉnh hô hấp chậm rãi xoay người, liền thấy được Mặc Uyên vẻ mặt ôn nhu của đứng đó chắp tay sau lưng.

Kỳ thật Liễu Chiếu Ca tuy rằng thích đọc sách, nhưng không đi hiệu sách, tất cả sách mà y cần, cha mẹ đều đã giúp y chuẩn bị tốt.

Chỉ là vừa rồi, y thấy được một người mặc sa bào màu lam đi vào Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, nhất thời nổi lên ý nghĩ muốn đi theo vào xem.

Lúc này Liễu Chiếu Ca còn nhỏ, không biết cái gì là nhất nhãn vạn năm*, y chỉ biết, Tĩnh Nhã Tiểu Uyển này, ngày ngày y đều muốn tới.
________
* Nhất nhãn vạn năm: - một ánh nhìn mà nhớ nhung đến vạn năm, tương tự như tiếng sét ái tình..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện