Ma Ngân

Chương 37: Bí Mật Trong Tường Kép


trước sau

Advertisement


Một bên thì Lý Nhạc đang sứt đầu mẻ trán, không ngừng ồm đầu, âm thầm ghi nhớ thông tin và cách sử dụng của những thảo dược này.
Đơn thuần từ việc đọc sách thì đối với Tiêu Hoằng mà nói, khá là nhanh chóng, nhưng đối với Lý Nhạc mà nói, thì quả thật giống như lão ngưu kéo xe vậy.
Tuy nhiên, Lý Nhạc cũng không dám chậm trễ, thứ này có quan hệ rất lớn đến tiền công của hắn, nếu như công tác tại dược quán, nhưng mà ngay cả những thứ cơ bản nhất mà cũng không biết, thì còn dùng hắn làm gì nữa?
Khóa kỹ cửa phòng lại, Tiêu Hoằng liền đi tới trong tiền thính, đi tới trước dụng cụ phân tích y học duy nhất tại đây, bộ dụng cụ cao bằng một người này tổng cộng do tất cả ba loại Ma Văn cấu thành, phân biệt là Ma Văn hình ảnh, Ma Văn quét hình và Ma Văn điều trị chỉnh hợp, có thể quét các bộ phận của cơ thể, sau đó dùng Ma Văn hình ảnh để hiển thị ra.
Đứng ở trước bộ dụng cụ phân tích điều trị này, chỉnh Ma Văn quét hình về phía ngực mình, sau đó khởi động.
Trong nháy mắt, Ma Văn quét hình liền bắn về phía ngực Tiêu Hoằng, bắt đầu không ngừng di chuyển cao thấp, cùng lúc đó, Ma Văn hình ảnh cũng bắn ra một màn hình nhỏ, trên mặt rõ ràng hiện ra hình ảnh bên trong ngực của Tiêu Hoằng, chỉ thấy bộ phận phổi gần trái tim của mình đã có các đường cong màu tím rậm rạp, lớn bằng ngón tay út, giống như những sợi dây mây, nó đang bao bọc về phía trái tim, đôi lúc lại nhảy lên một cái.
Cảnh tượng như vậy thì ba năm trước Tiêu Hoằng cũng đã từng nhìn thấy, ở trong một điều trị sở, lúc ấy còn làm cho tên Dược sư kai phải sợ hãi, cũng nói rằng đã làm nghề y nhiều năm, nhưng chưa bao giờ gặp phải chứng bệnh như thế.
- Dường như lại lớn hơn một ít!
Tiêu Hoằng nhìn những đường cong màu tím kia, thì thào lẩm bẩm, nét mặt nghiêm túc có thêm vài tia bất đắc dĩ, thậm chí còn có một nét bi thương như có như không.
Hiển nhiên, đúng như Tang Hoành Vân đã nói khi trước, Ma Văn chỉ đồng dược chỉ có thể khống chế, mà không thể trị bệnh được.
Tắt đi dụng cụ phân tích y học, nét mặt Tiêu Hoằng cũng không có biến hóa quá lớn, lại thúc giục Lý Nhạc một chút, sau đó xoay người đi về phía hậu viện, về tới phòng của mình.
Mở ra Ma Văn quang, trong phòng trở nên một mảnh sáng ngời, ngồi vào trước bàn viết, Tiêu Hoằng thở dài một tiếng, bắt đầu sửa sang lại hộp tiền, hôm nay tổng cộng thu nhập 20 ngân tệ, trừ đi các phí tổn, cuối cùng Tiêu Hoằng cũng là có thể kiếm được bảy, tám ngân tệ.
Nếu như lúc bình thường thì thu nhập như vậy coi như không tồi, dù sao đây chỉ là ngày khai trương đầu tiên, nhưng cứ như thế này thì không được, bởi vì hiện tại Tiêu Hoằng đang có yêu cầu cấp bách về tiền!
Hơn nữa theo Ngự lực tăng trưởng, cấp bậc Ma Văn chế tác sẽ càng ngày càng cao, sẽ càng ngày càng phí tiền, ví dụ như Tang Hoành Vân, chế tác ra một cái Ma Văn thì phí tổn đoán chừng sẽ là hơn mấy trăm kim, thậm chí là cả ngàn kim tệ.
Hiển nhiên, hiện tại mà muốn kiếm được nhiều tiền, Tiêu Hoằng chỉ có thể lựa chọn dùng biện pháp thường dùng nhất của Chế Văn Sư, đó chính là chế tác Ma Văn, sau đó bán ra, đây cũng là nguồn thu chủ yếu của Chế Văn Sư.
Cùng lúc với việc chế tạo nhiều, buôn bán nhiều, thì trình độ chế văn cũng được đề cao rất nhiều, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Trong đầu có ý nghĩ như vậy, Tiêu Hoằng liền mang tới một ít tài liệu, suy nghĩ một lát, liền bắt đầu chế tạo đứng lên, trên cơ bản toàn bộ đều là Ma Văn dược, hơn nữa chính là Ngự Đồ cấp ba.
Nguyên nhân hắn chọn như vậy thì do Dược Văn có phí tổn ít hơn Chiến Văn một chút, trong khi đó lượng tiêu thụ cũng khá lớn, mặc dù không bán được, thì cũng sẽ không lỗ gì nhiều.

Hắn chế tác như vậy trong hai ngày liên tiếp, nhìn hai khối Ma Văn dược trước bàn, mỗi khối có phí tổn một kim tệ, mà Tiêu Hoằng cũng chuẩn bị tìm thời gian thích hợp, đi Hành Giả Ma Văn cửa hàng để gửi bán.
Thật cẩn thận đặt hai cái Ma Văn dược vào trong ngăn kéo, Tiêu Hoằng liền lấy ra Đức Thức Ao Diện Văn tiếp tục xem, hiện giờ về tri thức cơ sở của Đức Thức Ao Diện Văn, thì trải qua mấy ngày quan sát, Tiêu Hoằng đã thông hiểu được nguyên lí, phía sau còn có giới thiệu vài đường văn lộ tổ hợp lại, có thể hình thành các hiện tượng kỳ dị.
Thậm chí sau phần giới thiệu mỗi một bộ, đều có phương pháp chế tác một Ma Văn thành phẩm dùng để làm thí dụ, coi như cũng chu đáo.
Chỉ là cấp bậc thấp nhất của những Ma Văn này thì ước chừng cũng là Ngự Đồ cấp sáu, bằng vào thực lực của hiện tại Tiêu Hoằng, nếu muốn làm ra được thì còn kém xa.
Không biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy cuốn sách cổ xưa trước mắt này, trong đầu Tiêu Hoằng đều không kìm được xuất hiện bóng đen kia, có lẽ là bởi vì, tác giả quyển sách này và bóng đen kia, trong cảm nhận của Tiêu Hoằng, đều là những nhân vật thần bí và cường đại.
Hơi giụi mắt, Tiêu Hoằng liền dựa thân lên ghế, cũng tiện tay lấy miếng vải màu đen từ trong túi ra, đây là thứ do bóng đen kia lưu lại, vốn trước đó Tiêu Hoằng đã muốn phát hiện ra manh mối gì đó từ cái này, nhưng mà kết quả chỉ là không thu hoạch được gì.
Vừa định ném miếng vải không bắt mắt này đi, ánh mắt Tiêu Hoằng lại hơi động, chỉ thấy mép của miếng vải này có chút bông lên, hơi mở ra, giống như có một cái tường kép vậy.
- Có hai tầng ư?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên phát hiện miếng vải này có sự khác biệt, thật cẩn thận mở hai lớp vải ra, phát hiện ra một tường kép mỏng manh bên trong, trên mặt có chứa Ma Văn mờ nhạt.
Chất liệu mà tường kép sử dụng thì Tiêu Hoằng tạm thời còn không thể phân biệt ra, nhưng mà Ma Văn quái dị như thế, vẫn là lần đầu tiên mà Tiêu Hoằng nhìn thấy, trên miếng lụa mỏng mềm oặt thế này mà dùng đao điêu khắc ra Ma Văn mỏng như sợi tóc, điều này cần kỹ thuật đao và Ngự lực chính xác độ cường hãn tới cỡ nào a.
Thật cẩn thận gắp miếng tường kép mỏng manh này ra, đặt lên trên bàn, Tiêu Hoằng liền mang dụng cụ hiển vi bên cạnh tới đây, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu nó.
Thông qua nghiên cứu, Tiêu Hoằng phát hiện, Ma Văn kỳ quái trước mắt này có tác dụng là gia cố.
Điều này không đúng a, gia cố ư? Nếu nói vậy, chính mình làm sao có thể dùng Kinh cức đằng mà dễ dàng xé rách một góc áo choàng của bóng đen được? Điều này rất không thực tế.
Trong lòng Tiêu Hoằng phân tích, vẫn nghi ngờ rất lớn, lại một lần nữa đặt Ma Văn mảnh vải xuống dưới dụng cụ hiển vi, Tiêu Hoằng lại phát hiện thêm một thứ nữa.
Đó chính là Ma

Advertisement
Văn này không phải gia cố, mà là tăng mạnh gánh nặng đối với Ngự lực của bản thân.
Tăng mạnh gánh nặng đối Ngự lực của mình, đây chẳng phải là sẽ hạn chế phát huy thực lực bản thân rất nhiều ư, người này không phải có bệnh à? Tuy nhiên, ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nghĩ ra chỗ mấu chốt, thứ này có thể gia tăng gánh nặng cho Ngự lực của mình, dường như cũng có thể âm thầm cường hóa Ngự lực bản thân!
Đây cũng giống như một người rèn luyện thân thể, ngày thường sẽ mang theo thân thể những khối phụ trọng, khi vận động, có lẽ sẽ mang đến bất tiện, nhưng là một khi bỏ chúng xuống, sẽ có cảm giác giống như mình nhẹ như yến vậy.
Loại Ma Văn này thì trước đây Tiêu Hoằng đã từng được nghe nói qua trong một quyển Ma Văn tạp chí, nhưng cũng không có thật sự được nhìn thấy hình thức cụ thể, mà hôm nay Tiêu Hoằng coi như được mở mang kiến thức.

Có phân tích như vậy, Tiêu Hoằng cũng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, bởi vì hắn nghĩ tới một vấn đề, đó chính là bóng đen kia mặc một bộ đồ vật này, vậy mà còn có thể phát huy ra thực lực như vậy. Tên đó có thực lực chân thật rốt cuộc mạnh tới mức nào? Tiêu Hoằng có chút nhớ mãi không quên được.
Gần như suốt một đêm thời gian, Tiêu Hoằng đều luôn nghiên cứu này “mảnh vải” có chứa Ma Văn này, mãi cho đến nửa đêm về sáng, tầm 3 giờ thì mới không thể không đi ngủ.
Trải qua thời gian dài nghiên cứu này, Tiêu Hoằng cũng ít nhiều nắm giữ được một số lý giải về Ma Văn trên “mảnh vải” đó, vẫn là câu nói kia, chỉ cần chính mình có thể dùng được, Tiêu Hoằng sẽ giống như một khối bọt biển, nhanh chóng đi hấp thu.
Sáng sớm hôm sau, thừa dịp dược quán còn chưa mở cửa, Tiêu Hoằng đã mang theo hai Ma Văn dược mà mình chế tạo ra, cầm theo túi mua sắm, rời khỏi dược quán, đi thẳng đến Hành Giả Ma Văn cửa hàng.
Đợi tới khi đi gần Ma Văn cửa hàng, Tiêu Hoằng không chút biến sắc, trực tiếp chuyển hướng tới một nhà vệ sinh công cộng tại chỗ hẻo lánh, cũng từ trong túi mua sắm lấy ra trang phục và đạo cụ của Quyền Tàng, cùng với Ma Văn biến âm.
Sau khi đi ra nhà vệ sinh công cộng, Tiêu Hoằng liền ngựa không dừng vó, bước nhanh về phía Ma Văn cửa hàng.
Tiêu Hoằng sở dĩ dùng thân phận Quyền Tàng, cũng là bất đắc dĩ, chuyện về Ma Văn tàn phiến đã bị Tây Tân cùng Trạch Lôi gia tộc khiến cho huyên náo, nếu mình dùng thân phận Tiêu Hoằng đi bán ra Ma Văn dược có chứa kỹ thuật văn trong văn, phỏng chừng không lâu sau, thân phận chân thật của Quyền Tàng sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.
Cái khăn che mặt thần bí của Quyền Tàng bị bóc đi, lộ ra bản thân chỉ có tu vi Ngự Đồ cấp năm, chưa nói tới bị người ta cười đến mức rụng răng, mà tới lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người, không từ thủ đoạn nào mà lao tới mình để đánh cướp kỹ thuật văn trong văn, mà mình chỉ là chính một Ngự Đồ cấp năm, lại sao có thể bảo vệ kỹ thuật này được? Đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội, Tiêu Hoằng vẫn hiểu được, trừ khi có một ngày, thực lực của Tiêu Hoằng có thể tăng trưởng đến trình độ có thể tự bảo vệ bản thân mình thì sẽ nói sau.
Vì ít đi một chút phiền toái và tự bảo vệ mình, Tiêu Hoằng chỉ có thể làm như thế.
- Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài...!
Ngay khi Tiêu Hoằng đi vào cửa hàng, tiểu thư hướng dẫn liền theo thói quen định hỏi, tuy nhiên, lời này chỉ nói được một nửa, tiểu thư hướng dẫn đã toàn thân cứng đờ lại, nét cười nhạt nhòa trên mặt cũng ngưng lại, biến thành vẻ kinh ngạc, che cái miệng đang há to thành hình chữ “O” của mình.
Hiện giờ Quyền Tàng đã được thổi phồng lên cực kỳ cao, được xưng là Đại dược sư thần bí nhất Thái Ngô Thành, tiểu thư hướng dẫn này làm gì mà không nghe thấy?
Chỉ là nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Quyền Tàng danh tiếng không nhỏ, rất nhiều gia tộc đều đang tìm kiếm, lại đi đến đây, đúng là Hành Giả Ma Văn cửa hàng ở Thái Ngô Thành cũng không tính là nhỏ, nhưng mà so với Thượng Hoành Ma Văn mà Tang Hoành Vân chưởng quản, thì vẫn không thể bằng được.
Cùng lúc đó, toàn bộ người bán hàng, thậm chí cả khách hàng, tại tầng một cũng đều nhận ra Quyền Tàng, đều hướng ánh mắt tới ngay cửa, vẫn không nhúc nhích, giống như pho tượng mà nhìn.
- Quyền... Quyền Tàng đại nhân, ngài...!
Qua sau một lúc lâu, tiểu thư hướng dẫn mới lấy can đảm hỏi thử, giọng điệu cũng không phải là loại lễ phép, cung kính, mà là tràn ngập thật sự cẩn thận.
- Ta là đến gửi bán Ma Văn!
Tiêu Hoằng đơn giản nói rõ, cũng trực tiếp đi lên lầu ba, nơi này hắn đã rất quen thuộc, mà tiểu thư hướng dẫn thì lại ngoan ngoãn đi theo phía sau, thở mạnh cũng không dám.
Cùng lúc trước Tiêu Hoằng đến đây, thì quả thực chính là hai loại đối đãi khác nhau.
Đi vào tầng ba, Tiêu Hoằng liền phi thường trực tiếp đi tới trước đài gửi bán, từ trong túi áo móc ra hai cái Ma Văn, trong đó một cái dùng để trừ phong thấp, một cái còn lại là chữa trị tế bào, mỗi một Ma Văn có thể sử dụng năm lần.
Kỳ thật Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể tăng lên số lần sử dụng, nhưng làm như vậy cần đề cao phí tổn, quan trọng hơn chính là, Tiêu Hoằng cũng không muốn Ma Văn dược của mình lại nằm trong tay một người trong thời gian dài cả.
Hơi liếc mắt trước mặt một cái, đối với nhân viên gửi bán đang nhìn trố mắt, Tiêu Hoằng cũng không quá nhiều lời, đặt hai cái Ma Văn lên trước mặt nhân viên gửi bán, nhẹ nhàng nói:
- Gửi bán, mỗi một cái hai kim tệ.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện