Cùng lúc đó, trong Tây Tân Ma Văn học viện, trên con đường nhỏ ở một chỗ yên tĩnh, một thiếu nữ tóc ngắn chừng hai mươi tuổi, một thân mặc trang phục vàng tím xen kẽ, đang đi trong đó, khí chất ngạo nghễ, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, nàng chính là học sinh giỏi của Tây Tân học viện - Sài Sương, cũng là cháu gái của Ngự Sư Sài Tang, hiện giờ đã đạt tới Ngự Giả cấp hai.
Theo số tuổi của nàng mà đạt tới cấp bậc như vậy, tuyệt đối có thể nói là thiên chi kiêu nữ.
Đi bên cạnh nàng là một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi, nhìn qua vẻ mặt bướng bỉnh tinh nghịch, hắn tên là Sài Tiến, là cháu trai của Sài Tang.
- Tỷ tỷ! Nói cho tỷ biết một tin tức tốt, ngày hôm qua ta đã đạt tới Ngự Đồ cấp hai, lợi hại chưa!
Sài Tiến nói có vài phần khoe khoang.
- Cũng không tệ lắm!
Sài Sương nhẹ giọng đáp lại, giọng điệu giống y như tên của nàng, đều có vẻ rất lạnh, mà trong lời nói của Sài Sương, cũng là lời nói thật, một đứa nhỏ bảy tám tuổi, tâm trí chưa thành thục, mà có thể Ngự lực đạt tới Ngự Đồ cấp hai, quả thật rất giỏi rồi.
- Tỷ tỷ! Tỷ thấy rồi chứ! Chờ thời điểm ta lớn tuổi bằng tỷ như vậy, tuyệt đối có thể đạt tới nhân vật cấp bậc Đại Ngự Sư, đến lúc đó, ta chính là cường giả đệ nhất của Thái Ngô Thành, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, ha ha!
Sài Tiến đắc ý cười nói, cũng dang ra hai tay, bày ra một bộ dáng đại lực sĩ.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một vật thể kỳ bí, bỗng nhiên từ ngoài tường bay vào, xuyên qua chạc cây, không sai chệch nện thẳng trên đầu Sài Tiến.
Sài Sương đang lúc phi thường buông lỏng không kịp phản ứng, nhìn lại đệ đệ, đã bị đập ngã trên mặt đất, trên đầu có một vết máu.
- Chết tiệt! Là ai đánh lén lão tử?
Sài Tiến ôm đầu, vẻ mặt giận dữ nói.
Đối với chuyện như vậy, Sài Sương cũng không có phản ứng gì quá lớn, bên ngoài sân trường đột nhiên bay vào dị vật, tuy rằng không tầm thường, nhưng cũng không phải chuyện hiếm thấy gì.
Vừa định đỡ đệ đệ đứng lên, an ủi một phen, sắc mặt Sài Sương lại bỗng nhiên vừa động, bởi vì ánh mắt của nàng nhìn thấy một miếng Ma Văn nứt vỡ ngay bên cạnh đệ đệ.
- Hả? Sao có người lại ném bỏ loại đồ vật này?
Sài Sương nhẹ giọng tự nói, trực tiếp để đệ đệ qua một bên, thật cẩn thận nhặt lên khối Ma Văn nứt vỡ kia, nhìn qua cực kỳ bình thường, phương diện kỹ thuật đao cũng bình thường, thực không bắt mắt.
Tuy nhiên, một lát sau khi Sài Sương chuẩn bị tùy tay ném đi, sắc mặt bỗng nhiên lại biến sắc, bên trong hai mắt hiện ra một chút vẻ khiếp sợ!
Bởi vì nàng phát hiện hai điểm khác thường: thứ nhất Ma Văn này rõ ràng là Tái thạch không thể chịu đựng năng lượng cường đại của Ma Văn nên mới vỡ vụn. Thường thường tạo thành hiện tượng này, đều là Chiến Ma Văn khi tấn công đối thủ sinh ra năng lượng cường đại, mới sẽ phát sinh chuyện như thế, mà trước mắt Sài Sương rõ ràng có thể nhìn ra được, khối Ma Văn nứt vỡ trong tay nàng này chính là một cái Ma Văn dược.
Một cái Ma Văn dược có thể sinh ra năng lượng cường đại như thế, cái này không thể nghi ngờ làm cho Sài Sương cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Còn điểm thứ hai, Sài Sương rõ ràng có thể nhìn ra được, kỹ thuật đao chế tác Ma Văn, có thể nói thô ráp mà trúc trắc, làm cho người ta có một loại cảm giác là tay mới, nhưng một tay mới vào nghề thì sao có thể lại chế tạo ra Ma Văn không tầm thường như thế?
Không hề nghi ngờ người chế tạo Ma Văn như thế, tuyệt đối không phải là một Chế Văn Sư bình thường.
Có ý nghĩ như vậy, Sài Sương không có ngừng lại, tay nắm chặt Ma Văn nứt vỡ, theo phương hướng Ma Văn đột kích vừa rồi, tung người nhảy lên đứng trên đỉnh bức tường cao ba thước, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy con đường nhỏ vắng vẻ, không có một bóng người.
Dời ánh mắt về hướng xa xa, nơi đó là đường phố tấp nập người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo.
Lại một lần nữa nhìn lại mảnh Ma Văn nứt vỡ trong tay, Sài Sương khẽ nhăn mày lại, toát ra vẻ nghi hoặc.
- Người đó là ai?
Sài Sương nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng cũng không biết mình ném đi Ma Văn, lại chính xác như vậy. Sau khi ném Ma Văn dược siêu cường, Tiêu Hoằng liền nhanh như chớp chạy lẫn vào đám đông người, quần áo bình thường, tướng mạo bình thường, trong nháy mắt hắn liền chìm vào trong biển người.
Chạng vạng lúc sáu giờ, mặt trời đã bắt đầu chậm rãi khuất bóng ở hướng Tây, chỉ lưu lại ở phía chân trời một vầng sáng hồng, bầu trời đã bắt đầu u tối.
Tiêu Hoằng về đến nhà, liền kiểm kê một chút đồ vật này nọ, rồi ngựa không dừng vó, từ dưới đáy giường lấy ra một khối nguyên thạch Bạch ngọc thạch lớn bằng cỡ bát cơm, đây là Tiêu Hoằng vẫn giữ lại nguyên thạch Bạch ngọc thạch trân quý phẩm chất siêu cao, cực kỳ hiếm thấy, độ tinh thuần gần một trăm phần trăm, cường độ cũng hơi ột ít. Được cho là cực phẩm trong Bạch ngọc thạch.
Cầm lấy công cụ cắt, thật cẩn thận cắt khối nguyên thạch Bạch ngọc thạch tinh khiết làm ba khối Tái thạch mặt lõm, Tiêu Hoằng liền đặt Tái thạch ở một bên, tiếp theo bắt đầu điều nghiên phối chế Ma Văn dịch.
Chế tác Chiến Văn tương đối mà nói phải phức tạp hơn một ít so với Ma Văn dược, chủng loại Ma Văn dịch cần thiết cũng nhiều hơn. Tỷ như, hiện tại Tiêu Hoằng tính toán chế tạo Kinh Cức Chiến Văn, thì cần bốn loại Ma Văn dịch phối hợp lẫn nhau, mới đủ để sinh thành.
Lấy ra tài liệu cần yếu cùng một dạng như nhau, Tiêu Hoằng liền bắt đầu hết sức chuyên chú phối chế, nên đun nóng hòa tan thì hòa tan, nên nghiền nát thành phấn thì tiến hành nghiền nát. Mỗi một loại tài liệu, có thể nói đối với Ma Văn Ngự Đồ cấp ba mà nói đều là cực kỳ quý báu.
Cái này nguyên nhân chủ yếu là Tiêu Hoằng phất lên một khoản tiền trời cho, vốn liếng cũng đủ dư dả, đương nhiên phải tạo ra cho bản thân một loại Chiến Văn ưu tú, dùng để phòng thân.
Ước chừng qua nửa tiếng, trong tay Tiêu Hoằng đã có hơn bốn lọ Ma Văn dịch màu sắc khác nhau, thật cẩn thận đặt bốn lọ Ma Văn dịch trên kệ trên bàn viết, Tiêu Hoằng thật nhẹ nhàng lấy ra “Hàm Điều” mà bản thân tha thiết ước mơ, đồng thời từ trong bao Điêu văn đao lấy ra mũi đao nhọn.
Theo Tiêu Hoằng rót Ngự lực vào Điêu văn đao, chỉ thấy thân đao sáng bóng phát ra quang mang màu xanh mờ, Ma Văn nhỏ giữa mũi đao cùng thân đao, cũng theo đó lóe sáng. Hắn có cảm giác tạo hình Tái thạch, cũng không có mảy may cản trở, phi thường thông thuận, tự nhiên.
Đối với khắc văn trên mặt lõm Tiêu Hoằng đã rất thành thạo,