Ma Lâm Thiên Hạ

Thật Bẩn


trước sau

Vốn trong kế hoạch, tìm kẻ sinh sự, giết gà dọa khỉ, tiện thể bộc lộ thực lực của mình, tất cả hoàn mỹ.

Nhưng năm kẻ này giống như trẻ ngoan, cung kính như thế, ngươi bảo Trịnh Phàm nhắm hai mắt tùy ý chọn ra một kẻ làm khỉ, hắn không đành lòng như vậy.

Thật vất vả nhập phẩm, không thể bộc lộ trước mặt mọi người, Trịnh Phàm thật sự không dễ chịu, chính mình chỉ là tục nhân, không thể làm được chuyện mặc áo gấm đi đêm.

Buồn ngủ gặp chiếu manh

Nhưng vào lúc này, trong căn phòng sát vách có tiếng nữ nhân gào to:

- A!!!!!!!

Sau đó, đùng!

Đólà âm thanh bạt tai, lập tức, có tiếng nam tử tức giận mắng:

- Tiện nhân!

Tay Trịnh Phàm đang run lên, máu như thiêu đốt, khốn kiếp, đây là cơ hội trời cao ban cho lão tử tỏa sáng.

Không có gì tốt bằng việc có kẻ đưa mặt cho mình tát.

Trịnh Phàm lập tức đứng dậy, rốt cuộc ở chung lâu như vậy, cũng là sư đồ một hồi, Đinh Hào biết rõ tâm ý Trịnh Phàm, đoạt trước một bước mở cửa giúp Trịnh Phàm.

Năm tên Bách phu trưởng sau lưng lập tức đứng dậy, theo Trịnh Phàm đi ra ngoài.

Trước căn phòng bên cạnh, Đinh Hào rất có nắm chắc không có giành trước mở ra, mà là chờ Trịnh Phàm tự mình đi tới, một cước đá văng!

- Ầm!

Trong ghế lô, cũng là một bàn rượu và thức ăn, ở trong góc tường, có một nam tử mặc áo gấm đang kéo quần áo của phu nhân.

Bờ môi phụ nhân có vết máu, búi tóc buông xuống, y phục trên người lộn xộn không thể tả.

- Là ngươi?

- Là ngươi?

Trịnh Phàm và Đinh Hào gần như trăm miệng một lời.

Trịnh Phàm nhận ra nam tử kia, không phải là vị Trần chủ bộ ngự bút móc quyết sao.

Đinh Hào nhận ra phụ nhân kia, phụ nhân là thê tử của Vương Lập!

- Tiểu Thúy.

- Hừm, nhũ danh Trần chủ bộ là tiểu Thúy?

Trịnh Phàm ngạc nhiên hỏi.

- Là nữ nhân kia, nàng là thê tử của Vương Lập, Vương Lập là huynh đệ ta.

Trịnh Phàm “Ồ” một tiếng,

Mà lúc này, Trần chủ bộ thấy có nhiều người mặc giáp trụ xông vào liền bối rối, nhưng Hổ Đầu thành cũng là địa phương lớn, tuy rằng Trần chủ bộ không phải chủ bộ chính quy, chỉ có thể xem như một tên lại viên thủ hạ của Lưu chủ bộ, nhưng cũng được xem là nhân vật có mặt mũi, có tiếng tăm.

- Làm càn, các ngươi biết bản quan là ai không!

Trần chủ bộ lúc này bị người khác cắt ngang, hắn thẹn quá thành giận, còn bày ra quan uy.

Hắn không nhớ rõ Trịnh Phàm, dù cho Trịnh Phàm lúc trước là hắn tự mình trưng tập dân sách.

Sau đó Trịnh Phàm lần thứ nhất đi nha môn lĩnh lệnh bài thân phận, Trần chủ bộ ngồi ở trong phòng ký tên lo việc của mình, hắn cũng không thèm quan tâm tới một tên giáo úy nho nhỏ.

Chờ đến khi Trịnh Phàm bộc phát diễn kịch với Hứa Văn Tổ, Trần chủ bộ ngược lại biết có nhân vật như Trịnh Phàm, nhưng từ hôm sau, Trịnh Phàm đã đóng cửa không ra, cho tới nay, tên và mặt Trịnh Phàm không có lưu lại trong ký ức của Trần chủ bộ.

Kỳ thực, hình ảnh trước mắt, không cần giải thích quá nhiều.

Chẳng phải là bá vương ngạnh thượng cung hay sao?

Cộng thêm trên đầu phu nhân còn mang hoa trắng, ăn mặc quần áo trắng, trên cánh tay còn bao bọc miếng vải đen, hiển nhiên đang chịu tang.

Cầm thú!

Năm Bách phu trưởng nhận ra Trần chủ bộ, nhưng mà, bọn họ đứng ở sau lưng Trịnh Phàm, không có lệnh của Trịnh Phàm, bọn họ sẽ không làm gì.

Trịnh Phàm lại ngạc nhiên đưa tay đâm đâm Đinh Hào, hắn nhìn thấy đôi mắt Đinh Hào đỏ bừng vì tức giận, đối phương vẫn đứng bên người mình không nhúc nhích, hắn ngạc nhiên nói:

- Ngươi không tức giận?

Vương Lập vì bảo vệ ngươi mà chết, lão bà của hắn suýt nữa bị người ta sỉ nhục, ngươi không nổi khùng hay sao?

- Tức giận.

Đinh Hào cắn răng đáp.

- Vậy tại sao không động thủ đi?

Đinh Hào hít sâu một hơi, nói:

- Hắn là... Quan.

Hắn có thể buổi tối đi giết người, nhưng hiện tại là ban ngày, trước công chúng.

Trịnh Phàm rõ ràng, Đinh Hào lo lắng hắn mạnh mẽ ra tay, sẽ mang đến phiền phức cho mình, cho nên vẫn khắc chế tâm tình tức giận xuống.

Nhưng nói thật, Trịnh Phàm lại không có ý định lưu mặt mũi Trần chủ bộ,

Đinh Hào không động thủ thì hắn đích thân động thủ, vừa vặn kiếm công đức.

Thứ hai, khốn kiếp, ai biết người mù nói thật hay giả?

Vạn nhất người mù thật sự làm tới, chẳng phải người này là nửa nữ nhân của người mù?

Tứ Nương từng nói với mình, tài chính khởi động khách sạn lúc bắt đầu, có một phần lớn là người mù thông qua dao động nữ nhân này tìm được.

Người mù hiện không có mặt tại Hổ Đầu thành, nhưng vạn nhất hắn thật sự thiên lôi mưa móc với người ta, nữ nhân này suýt nữa bị sỉ nhục ở trước mặt mình, hắn làm chủ thượng có thể nhắm mắt làm ngơ hay sao?

Xét đến cùng, Trịnh Phàm rất rõ ràng một chuyện, chức quan, thân phận, địa vị, của cải, da hổ, những thứ này, đối với hắn mà nói đều là mây khói.

Chỗ dựa chân chính của hắn, cũng là chân chính can hệ đến bản thân lợi ích, là quan hệ giữa hắn và dưới tay bảy vị Ma Vương!

Đây mới là căn bản giúp hắn sống yên ổn ở thế giới này, mà Trịnh Phàm tin tưởng, dù cho hắn vì chuyện này thật sự ném đi chức quan, bảy Ma Vương cũng không để ý, mọi người cùng lắm vui vẻ nắm tay nhau chạy về hoang mạc hát vang “Chúng ta tiêu sái sống với hồng trần”.

- Ta là gì của ngươi?

Đinh Hào khó hiểu nhìn về phía Trịnh Phàm, đáp:

- Chủ nhân.

- Ngươi là người thế nào của ta?

- Người hầu.

- Không, ngươi là chó của ta.

Đinh Hào hít sâu một hơi, hiển nhiên, hắn đang khắc chế phẫn nộ.

- Chó của ta, không cần nuốt giận vào bụng.

Trịnh Phàm đưa tay theo thói quen, vỗ vỗ vai Đinh Hào, tiếp tục nói:

- Muốn cắn người, cứ đi cắn người đi, cắn chết người, ta phụ trách.

Thân thể Đinh Hào run lên, trong ánh mắt nhìn Trịnh Phàm mang theo đồ vật khó nói rõ thành lời, hiển nhiên, hắn bị Trịnh Phàm làm cảm động.

Mà Trịnh Phàm lại tránh né ánh mắt cảm kích của Đinh Hào,

Trong lòng cảm khái nói: Tâm ta, thật bẩn.

Đinh Hào đi lên trước, có Trịnh Phàm đảm bảo, hắn đã không cần kiêng nể.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Vương Lập vì bảo vệ hắn mà chết, hình ảnh này đang không ngừng liên hệ với nữ nhân đang co quắp trong góc.

- Ngươi muốn làm gì, đừng tới đây, đừng tới đây!

Trần chủ bổ chỉ Đinh Hào quát lớn, nhưng vẫn có chút ngoài mạnh trong yếu.

Đinh Hào đưa tay, trực tiếp nắm lấy ngón tay Trần chủ bộ đang chỉ.

Sau đó.

“Rắc!”

- A a a a a!!!!

Ngón tay Trần chủ bộ trực tiếp bị bóp gãy.

Tiếp đó, Đinh Hào một cước đạp tới gối Trần chủ bộ, lại đập một chưởng lên lưng!

“Ầm!”

Trần chủ bộ bị đánh quỳ trên đất, thần sắc hết sức thống khổ.

Trịnh Phàm đứng bên cũng không cho rằng Đinh Hào ra tay quá đáng, thực sự, trình độ “Thẩm mỹ” của hắn được đám Ma vương kia dằn vặt tăng lên nhiều, chỉ cảm thấy, việc Đinh Hào làm hiện tại, hơi chút thiếu hơi thở nghệ thuật.

Phiền Lực thích nhân côn, Tiết Tam thích chặt khúc, A Minh thưởng thức máu tươi, Tứ Nương thích khâu não…

Đám Ma vương này, muốn hành hạ người cũng đều phải có phong cách riêng, tuyệt không đi lối mòn của người khác.

Ai, xem ra không gian tiến bộ của bạn học Đinh Hào còn rất lớn.

Tựa như bị tiếng hét thảm của Trần chủ bộ thu hút, ba tên sai vặt từ ngoài cửa lập tức đi tới.

Trịnh Phàm chỉ về phía một người bên cạnh, ý rất rõ ràng.

Năm tên Bách Phu trưởng nhìn nhau, lập tức chắp tay hành lễ.

Bọn hắn biết Trần chủ bộ, Trần gia cũng là gia tộc có máu mặt ở Hổ Đầu thành, mấy đời gia tộc đều nắm vị trí hạ lại.

Nhưng lúc này, bọn hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn.

Hiển nhiên, so với Trấn Bắc hầu phủ, Trần gia chỉ là con tôm nhỏ.

Năm tên Bách Phu trưởng mặc giáp trụ bước ra ngoài, đám sai vặt của Trần chủ bộ lập tức không dám bước thêm, có điều, vẫn có một người chạy đi báo tin.

- Làm càn, các ngươi biết ta là ai không, biết ta là ai không?

Truyện convert hay : Gia Là Bệnh Kiều Được Sủng Ái

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện