La Thiệu hắn là anh hùng của Đại Việt bộ binh trong cuộc chiến lần này.
Thế nhưng kết cục của anh hùng thường chỉ có một.
Đó là cái chết.
La Thiệu mang trên mình năm mũi tên bắn cùng với mười mấy vết thương từ đao thương các loại, từ ngực đến lưng không chỗ nào không có vết thương.
Hắn nhìn chủ tướng của mình an toàn, nhìn đám huynh đệ không bị toàn diệt, mỉm cười nhắm mắt!
Lưu Khánh Đàm nhìn tên thuộc hạ trung thành lần cuối, cố mím chặt môi, cả người run run, hàng râu rung động.
La Thiệu không phải là sĩ tộc quyền quý, hắn là hàn môn xuất thân, tuổi trẻ được Lưu Khánh Đàm tán thưởng cất nhắc.
Nay La Thiệu là dùng mạng của mình để đền đáp ơn chi ngộ.
Kẻ sĩ vì người chi kỷ mà chết!
Âu cũng là một kết cục tốt đẹp cho bản thân La Thiệu.
Một cái chết anh hùng mà đám quân nhân thầm mơ.
Những kẻ còn sống mặc kệ thương thế của bản thân, đều đứng dậy, im lặng cúi đầu tiễn đưa người anh hùng của mình lần cuối.
Giữa nam nhân tình cảm là không cần nhiều lời.
“Cái mạng của Lưu Khánh Đàm ta là do ngươi cứu về, ta thề chỉ cần ta còn sống một ngày sẽ không để cho gia đình ngươi phải khổ, an nghỉ đi! Thù này ta sẽ báo!”
Lưu Khánh Đàm âm thầm phát thệ, khuôn mặt hắn đanh lại, nộ hỏa trong lòng tựa như núi lửa sắp phun trào.
Đám bộ binh còn sống thần sắc cũng chẳng khá hơn là mấy, ai ai cũng im lặng, nhưng trong ánh mắt chỉ có hai chữ : Thù Hận!
Một không khí trầm lắng đến nặng nề, nhưng kì lạ là loại không khí này không khiến quân tâm suy sụp, ngược lại càng tỏa ra một loại áp lực vô hình.
Lưu Khánh Đàm lúc sắp không thể áp chế được bản thân được nữa, muốn giết trở về thì bỗng phía trước có tiếng bụi cây xào xạc đánh động đám người.
Ngay lập tức, Lưu Khánh Đàm cùng đám bộ binh rút ra vũ khí, chuẩn bị tử chiến.
Từ trong bụi cây có một gã cao lớn, râu ria xồm xoàm đi ra, hắn giơ hai tay lên trời chứng minh mình không mang vũ khí, cười nói:
- Lưu đại nhân, đừng căng thẳng, là người một nhà!
Từ kinh nghiệm lúc trước, Lưu Khánh Đàm lại càng thận trọng, trên tay vẫn lăm lăm thanh kiếm, miệng quát lớn:
- Ngươi là ai?
Gã to lớn cười cười, cho tay vào trong ngực lấy ra một vật, giơ lên đằng trước, đó là một tấm lệnh bài, phía trên ghi hai chữ : Tây Đạo!
Sau thì hắn mở miệng nói:
- Tại hạ Trần Kình! Bộ hạ của Tây Đạo Hộ Lương quân chủ sứ Dương Đoan Hoa, ra mắt Lưu thượng thư!
!.
.
Tại Ma Sa động cảnh nội, hỏa thế đã tàn lụi.
Vũ Cát Đái nhanh chóng mang theo đám Long Dực Vệ cùng tàn binh Đại Việt còn sót lại chạy về hướng của Nhân Tông tụ họp.
Phan Điền ở nơi đó sớm đã cho người mang hết tất cả những gì có thể tìm được, sắp xếp xung quanh tạo thành một cái vòng tròn thành lũy nho nhỏ.
Từ những thứ như hàng rào máng lợn cho đến các loại bàn ghế tìm thấy ở khu nhà dân lân cận, miễn là có thể sử dụng đều được chưng dụng.
Lúc Vũ Cát Đái đến đã là cuối canh ba.
Bầu trời sương đêm phủ xuống, khiến cho đám binh lính đã đói lại còn lạnh.
Lục khắp các căn nhà xung quanh đều không tìm thấy một hạt gạo, ai nấy đều cảm thấy tuyệt vọng.
Nhân Tông ngồi trong một căn nhà gỗ, hắn cả đời cao cao tại thượng, chưa bao giờ cảm thấy chật vật như đêm nay.
Vũ Cát Đái tiến đến báo cáo một hồi rồi xin cáo lui ra ngoài, sắp xếp binh lính trèo lên mái nhà phòng vệ, bỏ lại Nhân Tông một mình trong phòng cùng ánh nến hiu hắn và chiếc bụng đói cồn cào.
Vua của một nước mà cũng có ngày đói bụng?
Nhân Tông hắn cảm thấy bản thân hẳn sẽ trở thành truyện cười thiên cổ.
Hắn có thể sẽ trở thành trong lịch sử Đại Việt vị vua đầu tiên chết đói à!
Lòng hắn cũng thầm hối hận bản thân quá háo thắng, quá vọng động.
Bây giờ cơ sự ra thế này, chỉ biết gửi gắm vào thiên mệnh.
Nhân Tông tiến đến bên cửa ra vào, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng lạnh lùng trên cao, thầm thở dài:
- Ông trời ơi, ông cũng muốn ta chết ở đây sao?
Màn đêm vẫn im lặng như vậy, chẳng có ai trả lời lão hoàng đế cả.
Nhân Tông thấy mình lúc này thật sự cô độc.
Bỗng nhiên ánh trăng bị phủ lấy.
Không phải là bị mây đen phủ, mà là bị một vật thể nào đó che mất đi.
Nhân Tông cười khổ, cảm thấy bản thân chắc là đói đến hoa mắt rồi, nhưng khi vật đó càng ngày càng rõ ràng, và nó đang lao về phía của Nhân Tông với vận tốc không nhanh không chậm.
Bệ Hạ chỉ kịp á đù một tiếng rồi nhảy lò cò né sang một bên.
Một chiếc bao tải rơi bịch xuống trước mặt hắn như muốn thay cho lời chào
Surprise Morther Fucker!!!!
Nhân Tông một mặt mộng bức, rồi khi tiến về phía bao tải, sờ thấy bên trong là gạo, khuôn mặt hắn liền biến đổi khó lường.
Ngẩng đầu lên để ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Con mẹ nó, một vị vua lại vì một bao gạo từ trên trời rơi xuống mà mừng đến phát khóc!
“Không! Ta không phải vui vẻ vì bao gạo! Ta vui vẻ vì ý trời không tuyệt đường người, trời cao cũng thả xuống lương thực cứu ta, ta Lý Càn Đức chính là thiện mệnh chi tử!!!!”
Bệ Hạ tự tìm cho mình một lý do để cho phép mình bật khóc như một đứa trẻ.
Nhưng sau khi sụt sùi một hồi, Bệ Hạ hắn mới để ý trên bao gạo còn có một tấm vải phủ lên, Nhân Tông giơ tấm vải lên xem thì ngớ người.
Tấm vải này!.
là một là cờ.
Phía trên có 2 chữ : Thượng Lâm!
Đằng sau có 1 chữ : Đỗ!
Nhân Tông tiếu dung liền ngưng lại, sắc mặt càng lúc càng tối sầm, giọng trầm thấp gầm lên:
- Thằng ranh con, đến từ lâu lại trốn ở một góc nhìn ta khổ sở!!! Lần này nếu sống sót trở về, ta không đánh cho ngươi đến cha mẹ cũng không nhận ra thì ta không mang họ Lý!!!
Ở một nơi gần đó, Đỗ Anh Vũ mỉm cười khoái chí, lòng thầm nghĩ:
“Bệ Hạ nhận được quà của ta chắc phải vui mừng phát khóc đi, không biết lần này trở về sẽ thưởng ta cái gì?!”
“Thật là chờ mong!!!”
!.
Rạng sáng ngày 13 tháng 10, khi mà chiến sự trên đất liền vừa mới kết thúc được vài canh giờ.
Thủy chiến hiện tại mới là lúc bắt đầu diễn ra.
Quách Công Bình quay đầu đốc súc lại đám thuộc hạ binh lính một hồi rồi bước lên thuyền chiến.
Thuyền của Đại Việt còn có thể sử dụng còn có hơn 60 chiếc, thủy sư cũng chỉ có khoảng 6000 quân.
So với hơn 100 chiến thuyền cũng như hơn 1 vạn quân của Đại Lý thì rõ ràng yếu thế hơn một nửa.
Nhưng Quách Công Bình không cho đó là yếu thế hơn, hắn hướng về toàn quân cất giọng nói:
- Thuỷ sư Đại Việt là xưa nay lấy một địch 10, nay chỉ phải lấy 1 địch 2, các ngươi mà còn thua thì thật là mất mặt với liệt tổ liệt tông, không có mặt mũi xưng là Thuỷ Sư Đại Việt!
Cả đám lính nghe vậy thì cười to, có gã lớn gan còn hô lớn:” đừng ai giành của ta, ta lần này muốn đánh 10 tên Đại Lý cẩu!”
Thấy đám thuộc hạ bên dưới tinh thần phấn chấn, Quách Công Bình gật đầu nhẹ một cái, giơ tay ra hiệu đám đông ngưng ồn ào rồi nói tiếp.
- Lần này xuất chiến, chúng ta không được phép thất bại, đám huynh đệ đã nằm xuống không cho phép chúng ta thất bại! Bệ Hạ của chúng ta ở ngay đằng sau cũng không cho phép chúng ta thất bại! Các ngươi!.
có lòng tin hay không?!
- Có! - Cả đám thủy binh cao giọng đồng thanh hô lên, thể hiện quyết tâm cao độ.
Quách Công Bình rút ra thanh kiếm từ bên hông, nơi ánh mắt như có tia sáng phát ra, kiếm chỉ về hướng hạm đội của quân Đại Lý, miệng gầm lên:
- Vậy thì theo ta! Giết!!!
- Giết!!!
Cùng với tiếng thét dài, đám thủy sư trở lại vị trí điều khiển cũng như sẵn sàng chiến đấu.
Đại Việt hạm đội dàn hàng xuất trận.
Khí thế như muốn sẻ núi rạch sông mà tiến.
Lần này không phải là như lần trước cùng đám Ma Sa thủy tặc vui đùa luyện binh.
Lần này