- Dã tâm của ngươi đã sớm bại lộ rồi! Tiểu tử! Mau nói đi!
Dương Đoan Hoa dùng ánh mắt “nhìn thấu nhân sinh” chằm chặp nhìn vào Đỗ Anh Vũ, giọng nói thấp, nhẹ nhưng sặc mùi uy hiếp.
Đỗ Anh Vũ có chút chột dạ, mắt đảo như rang lạc:
- Đâu! Ai biết gì đâu! Hoa tỷ! Đừng oan uổng ta!
- ....
- ....
Sau một hồi đấu trí đấu dũng, Đỗ, Dương hai kẻ tạm thời ngang tay.
“Khá lắm! Là người ép ta rồi!” Đỗ Anh Vũ cảm thấy cứ mãi thế này thì không ổn, đành cắn răng xuất ra ép hòm tuyệt kĩ.
Hắn sắc mặt thay đổi, phong lưu lơ đãng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng nói:
- Hoa nhi! Đừng hỏi nữa! Chỉ cần tin ta thôi, có được không?
Con mẹ nó!
Dương Đoan Hoa thục nữ cũng phải bạo tục, trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, khẽ gầm từng chữ:
- Hoa...Nhi...?
Ách!
Đỗ tiểu tử mặt nghệt ra!
Trong nội tâm suy nghĩ loạn thành một đoàn.
“Sao không có tác dụng?”
“Nam thâm tình ấm áp không phải bách phát bách trúng sao?”
“Mạng ta xong rồi!”
Đỗ Anh Vũ cũng là một dạng nhân tinh biết rõ lòng người, nhìn sắc mặt cũng như biên độ giao động trong tiếng gầm gừ của Dương Đoan Hoa hắn liền có thể biết mình là triệt để bi kịch rồi.
Nhìn cái điệu bộ này, hắn cảm thấy bản thân hôm nay khó lòng có thể thoát khỏi ma trảo của nữ nhân điên này.
Đại nạn sắp tới phía trước, Đỗ tiểu tử liều mạng, dùng chút sức lực cuối cùng, phát ra những âm thanh bi thương vang dội nhất tiếng: "A...a...a ~ ~”
Quãng ngân cao, âm vực rộng.
Đỗ tiểu tử là hoàn toàn có thể thử sức với bộ môn Opera.
Đám người ngoài xe đều biết Đỗ Anh Vũ hắn sớm là phải có ngày hôm nay.
Không có một ai từng thử có ý định nhảy vào cứu giúp hắn một tay.
....
Bạo hành xong Đỗ Anh Vũ, Dương Đoan Hoa bước xuống xe, thần tình sảng khoái, lắc mình vươn vai một cái rồi bước trở về.
Bỏ lại Đỗ tiểu tử thân tàn ma dại, thút thít trong xe.
Quyển sổ nhỏ của hắn, cái tên Dương Đoan Hoa được x 10 ở phía sau, xét về số lượng bị “ghi hận” nàng hoàn toàn có khả năng cùng Quách Ngọc Như liều mạng.
Lúc này, đoàn người cùng đã sớm tiến vào địa phận của Phong Châu.
Phong Châu địa phận thuộc về Lộ Tam Giang.
Nơi đây nổi tiếng là địa phương mà cổ đại Văn Lang dùng để lập quốc.
Gọi là đất tổ của Đại Việt cũng không ngoa.
Trước khi trời tối, Đỗ Anh Vũ đoàn người cũng may mắn tới kịp Phong Châu trạm nghỉ để dựng trại nghỉ chân
Trạm Phong Châu là trạm trung chuyển thương Mậu thứ 2 mà Tô Chính xây dựng lên trong chặng đường lên Tây Bắc.
Sau gần 3 ngày phải cắm trại lang bạt, Đỗ Anh Vũ cuối cùng cũng có thể thoải mái tắm rửa một lần.
Kì ra từng đống bụi bẩn trên người, Đỗ tiểu công tử thoải mái chửi thề một tiếng.
Thời cổ đại theo quân chính là vậy, binh sĩ nửa tháng một tháng không tắm rửa là chuyện bình thường.
Đặc biệt nếu đó là địa phương thiếu nguồn nước thì việc tắm giặt chính là một chuyện xa xỉ.
Bẩn thỉu một hai ngày, ngươi sẽ toàn thân khó chịu.
Bẩn thỉu một hai tháng, ngươi sẽ cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Còn nếu là nửa năm, một năm?
Lúc đó ghét bẩn chính là áo giáp, đao thương bất nhập cảnh giới là không còn xa.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân vẫn là nên trách xa cái loại người này ra một chút thì tốt hơn.
Quá dũng mãnh, hắn là chịu không được.
Toàn thân sạch sẽ thì mới dám gặp người, Đỗ Anh Vũ lần thứ hai ra lệnh triệu tập, lần này hắn chỉ gọi cấp bậc tham quân trở lên đến, 6 tư mã còn lại hắn không có gọi.
Chẳng mấy chốc, Dương Đoan Hoa là người đầu tiên đi tới, nàng ánh mắt thận trọng nhìn Đỗ Anh Vũ , lòng lo sợ không biết thằng nhóc này lại muốn bày ra trò gì nữa?
Miệng nàng hơi dò xét hướng hắn hỏi:
- Tiểu tử, ngươi lại muốn làm gì rồi?
Đỗ Anh Vũ hướng về nàng hừ lạnh một tiếng, đầu quay phắt đi, ngạo kiều không thèm để ý đến nàng ta.
Chuyện chiều nay ân oán hắn vẫn còn ghi hận.
Bộ dạng hắn như muốn nói
“Nữ lưu manh, ta chính không thèm để ý đến ngươi.”
Sau Dương Đoan Hoa thì Đoàn Thiên Hương là người thứ hai tới nhà gỗ, Tô Hiến Thành cùng Dương Tự Minh gần như đến cùng một lúc.
Nhìn thấy người đã đến đông đủ, Đỗ Anh Vũ lại lấy ra tấm địa đồ quen thuộc, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, nhìn quanh đám người một vòng rồi chầm chậm nói ra:
- Ta là lại muốn tiếp tục chia binh!
- Cái gì? - Nhóm người gần như đồng thanh bật thốt ra, chằm chằm nhìn vào hắn.
Dương Đoan Hoa thật muốn tiến lên gõ cho tên này thêm một trận.
Đỗ Anh Vũ vội xua tay ra hiệu cho bọn hắn bình tĩnh lại, phải đợi đến khi cả nhóm im lặng, hắn mới chậm rãi mở miệng:
- Kế hoạch ban đầu chính là đến thẳng Ma Sa động, lập trạm vận lương.
Nhưng vấn đề là chúng ta không thể cứ thế mà xông vào được, chúng ta là hơn 3000 người, không phải là 30 người nhất định sẽ phát sinh ra động tĩnh, vì vậy ta đề nghị chia nhỏ người ra, tiến vào Ma Sa Động từ nhiều phía, sau tụ tập tại một điểm, các ngươi thấy thế nào
Cả đám người nghe vậy cũng lại như lần trước, im lặng suy nghĩ một hồi.
Nhưng lần này không phải chờ lâu, liên có người dơ tay xin nói.
Đoàn Thiên Hương lần đầu tiên phát biểu, nàng giọng có phần lạnh nhạt, nói:
- Ta có chút không hiểu, theo như tính toán, Ma Sa động toàn quân chắc chỉ khoảng 2000 cho đến 3000 người quân số là nhiều nhất, chúng ta tại sao không nhân lúc bọn hắn cùng với Bệ Hạ chiến đấu thì lao ra đánh lén, nhanh chóng kết thúc trận chiến mà lại phải khó khăn đi dựng lên trạm vận lương để đánh lâu dài với bọn họ?
Câu hỏi này nàng đã muốn hỏi từ mấy hôm trước, luôn dai dằng bám theo nàng mấy ngày nay, hôm nay mới có cơ hội nói.
Tô Hiến Thành đứng ở một bên nghe thấy cũng gật gù tán đồng, hắn đang muốn ngẩng đầu lên nhìn xem Đố Anh Vũ ứng đối ra sao thì liền thấy Đỗ tiểu tử mắt trắng dã liếc nhìn hắn.
“Con mẹ nó, lời là nàng nói, sao lại nhìn ta?” Tô Hiến Thành hơi giật mình lui một bước, lòng thầm nghĩ.
Đỗ tiểu tử đang muốn dùng ánh mắt giết người ám sát Tô Hiến Thành, nhưng thấy đám người đang chờ đợi, hắn đành tạm buông tha tên trọng sắc khinh bạn này, hướng nàng giải thích:
- Thứ nhất, chúng ta chỉ có địa đồ, không có người dẫn đạo, địa hình nơi đó cụ thể ra sao đều không biết.
Làm sao có thể đánh bất ngờ trong khi đương cũng không biết được!
Muốn tập hậu tấn công bất ngờ nhưng lại lạc đường?
Đây chính là chuyện bi hài