Chỉnh đốn theo quân xuất chinh binh mã về sau, ngày kế tiếp, hơn 4000 hộ lương quân của Đỗ Anh Vũ cũng từ Tây Thành Thăng Long chầm chậm xuất phát hướng về Tây Bắc.
Tinh kì phấp phới, mang theo một hàng dài quân lương cùng quân bị một đường hướng Tây.
Trước khi đi, Tô Chính tự mình đến đây tiễn đưa, hắn ném cho Đỗ Anh Vũ một nhóm người, rồi hướng về Tô Hiến Thành dặn dò một hồi.
Sau mới đưa mắt nhìn binh mã rời đi.
Khi cả tất cả binh tướng cùng hàng hoá dần biến mất khỏi tầm mắt, Tô Chính vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, nhìn trừng trừng về phía bụi mù xa xăm, trong ánh mắt tràn đầy những suy nghĩ phức tạp, có lo sợ, có chờ mong.
Dựa theo đúng lộ trình, Tây Đạo Hộ Lương quân là phải đi thẳng đến bờ thác Long Thuỷ để tụ quân.
Nhưng Đỗ Anh Vũ bản thân còn có mục đích khác.
Hắn còn muốn tiện đường buôn muối, nên mục tiêu chính là đi thẳng đến trạm trung chuyển ở Phía Tây.
Động Ma Sa kì thật cũng cách kinh thành không phải quá xa, nếu tính ra thì khoảng 120km.
Ở hiện đại, nơi đây chính là thuộc là huyện Đà Bắc thuộc tỉnh Hoà Bình.
Thủy Điện Hoà Bình chính là xây ở đây.
Năm đó hắn lấy xe máy đi phượt tới đây cũng tương đối dễ dàng.
Đáng tiếc Đỗ Anh Vũ hiện tại bản thân là đang ở Lý Triều.
Đại lộ các loại đều không có, thậm trí cả vùng Tây Bắc còn không được tính là lãnh thổ của Đại Việt nữa là.
Địa hình hiểm trở, rừng thiêng nước độc, đó là những gì đang chờ đợi hắn phía trước.
Quân lữ xuất chinh, sinh hoạt chính là cực kì gian khổ.
Đỗ Anh Vũ bản thân đã sớm đoán được điều này, vậy nên lần này theo quân, hắn đã sớm chuẩn bị cho mình một chiếc xe ngựa và một tâm hồn đẹp.
Bắt một tiểu tử 8 tuổi cưỡi ngựa sao?
Đỗ Anh Vũ : Ha ha! Không có cửa!
Mà đây không phải loại xe thường, mà là một chiếc xe ngựa bốn bánh đặc chế.
Diện tích xe gấp rưỡi loại thường, trên trong được Đỗ Anh Vũ lắp đặt như một căn phòng nho nhỏ.
Hệ thống giảm sóc có phần thô sơ nhưng ít nhất so với xe ngựa hai bánh bình thường thì đã khá hơn rất nhiều rồi.
Tất nhiên từ sau kinh nghiệm soái trướng bị đoạt, Đỗ Anh Vũ rút ra một kinh nghiệm xương máu.
Cái gì cũng phải có hàng sơ cua!
Quả nhiên nhiên không ngoài dự đoán, hắn là bị Dương Đoan Hoa chiếm đoạt mất một cái!
Coi như của đi thay người!!!
“May mắn là ta đã sớm có chuẩn bị từ trước”.
Đỗ Anh Vũ vuốt ngực tự nhủ, hắn ngồi trong xe, nâng lên ly nước quả, ngoái đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Quách Vân đám người nhìn Đỗ tiểu tử một dạng thật biết hưởng thụ, tâm trạng liền phẫn uất không thôi.
Ngồi ở trên lưng ngựa xóc nảy cả ngày trời, Quách Vân cảm thấy toàn thân chính là giòn xốp, đặc biệt cực kì nhau nhức vùng thắt lưng.
Cưỡi ngựa cùng ngồi xe chính là khác biệt, muốn thời thời khắc khắc đều phải bảo trì bình ổn, đứng thẳng thân thể, sống lưng càng là muốn cứng rắn, bản thân yên ngựa cũng có thể xuyên qua lớp vải quần, đem bắp đùi mài tróc da.
Sau một ngày cưỡi ngựa xuống tới, hai đầu bắp đùi của Quách tiểu tử bên trong đều bị mài ra bọng máu, khiến cho Quách Vân hai đùi khi đi trên mặt đất đều không thể khép lại được.
Đỗ Anh Vũ cũng hướng hắn an ủi, nói yên tâm, chỉ cần đi khoảng 3 ngày đường liền đến nơi!
Quách Vân nghe vậy liền tuyệt vọng!
Mẹ kiếp, còn muốn ba ngày?!
....
Sau hơn môt ngày di chuyển, đoàn quân cũng là đi ra được khỏi Phủ Ứng Thiên, tiến vào Lộ Quốc Oai.
Đỗ tiểu tử nghĩ đã đến lúc ngả bài.
Trong lúc toàn quân tạm thời nghỉ ngơi, hắn lon ton chạy tới chỗ Dương Đoan Hoa, kéo nàng ra một góc tiến hành thỏa thuận.
Dương Đoan Hoa mới nghe hắn nói qua loa, ánh mắt liền trở nên sắc bén liếc hắn hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là đang nghĩ gì vậy, sao lại muốn đi lệch lên hướng Bắc.
Đỗ Anh Vũ cười ngô nghê đáp:
- Ta với Tô Chính không phải là đồng bọn làm ăn hay sao, hắn có xây một cái trạm nghỉ chân, ngươi nhìn mà xem, nơi này càng đi càng hoang vu, rừng núi đầm lầy nhiều, ban ngày còn đỡ, ban đêm côn trùng rắn rết chính ra bò ra ăn người, dựng trại nơi hoang vu này làm sao bằng tiến đến dịch trạm tốt được.
Dương Đoan Hoa suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy Đỗ Anh Vũ nói có đạo lý, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút lăn tăn, nàng nói:
- Nhưng nếu như vậy tuyến đường vận lương sẽ bị lệch xa, ngươi phải biết vận lương chính kị nhất chính là tuyến đường cong cong cuốn cuốn, không thông suốt....
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền tung ra át chủ bài, hắn mắt đảo như răng lạc, nhìn quanh một vòng thấy không có ai liền cẩn thận rụt rè, từng li từng tí thấp giọng nói:
- Nhưng nơi đó lại có chỗ tắm rửa, ta còn có xà phòng mang theo, ngươi phải biết đi hơn một ngày đường người liền hôi chua, ở giữa khu đồng không mông quạnh này thì lấy đâu ra chỗ tắm rửa.
Dương Đoan Hoa lườm nguýt hắn:
- Tên nhóc con cả ngày chỉ biết đến hưởng thụ....ngươi là mang theo bao nhiêu xà phòng? Mùi vị gì?
Xà phòng tại Hồng Hạc Lâu là hàng bán chạy, cung không đủ cầu.
Dương Đoan Hoa lần trước chậm chân nên phải đợi chuyến hàng lần sau mới có.
Nay nghe tiểu tử trước mặt nói hắn có hàng, không bắt chẹt một chút nàng liền không phải Dương Đoan Hoa.
Đỗ Anh Vũ ha ha cười đánh trống lảng nhưng Dương Đoan Hoa nào có chịu buông tha hắn một mạng.
Kết cục chính là một khối xà phỏng đổi lấy một lần quân hướng di chuyển.
Mục tiêu chính là phía mạn bắc Sơn Tây thẳng tiến
Nơi đây cũng chính là trạm trung chuyển đầu tiền trong tuyến đường thương mậu Tây Bắc mà Tô Chính xây dựng, gọi là trạm Sơn Tây.
....
Cả chủ sứ cùng phó sứ đều quyết định khởi hành đi Sơn Tây làm đám người cấp dưới trong lòng có đôi chút thắc mắc, nhưng bên ngoài cũng không có tiếng dị nghị.
Trong nội tâm đặt dấu hỏi lớn nhất không ai khác ngoài Mâu Du Đô.
Dù sao hắn tiến đến nơi này là do Lê Bá Ngọc dẫn tiến, Lê quận chúa nhờ vả, cũng không phải thật ý muốn đi.
Nhưng tất nhiên hắn cũng hiểu cách làm người.
Dương Đoan Hoa cùng Đỗ Anh Vũ đều là vọng tộc quý nữ quý nam, không phải hắn một cái hàn môn con cháu có thể trêu trọc.
Hơn nữa đây cũng là cơ hội để hắn thắt chặt thêm mối quan hệ với nhà họ Lê.
Mâu Du Đô không ngu xuẩn đến mức tiến lên phản đối hay làm gì quá đáng cả.
Không phải là hơi chuyển hướng một chút sao?
Có gì to tát!
Nguyễn Thanh Trúc thì khi biết điểm dừng chân chính Sơn Tây liền hiểu ý, nàng nhỏ giọng ra lệnh cho đám người dưới chuẩn bị một chút.
Không chỉ Đỗ Anh Vũ muối mà gạo của Nguyễn thị lần này cũng phải được chuyển lên Tây Bắc một chuyến.
Đỗ Anh Vũ trước lúc xuất phát liền được Tô Chính gửi gắm vài tên quản sự theo quân, lúc này liền