Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Quân Uy


trước sau

Advertisement



Trận cờ người cuối cùng cũng xong.
Đỗ Anh Vũ mặc dù có chút thảm nhưng sau cùng thì hắn vẫn thắng, tiểu công tử liền đứng trước mặt Tô Hiến Thành, ngoáy mông nhảy nhót một hồi như thể cầu thủ vừa ghi được bàn thắng làm động tác ăn mừng vậy.
Đang lúc cao trào thì Vệ Nam cùng Trịnh Hà theo Trần Kình tiến lên phá quấy:
- Trần Kình/ Vệ Nam/Trịnh Hà tham kiến công tử/thiếu soái!
Đỗ Anh Vũ cũng ngoái đầu lại, nhìn nhóm 3 người đang chắp tay khom mình liền cười một tiếng:
- Các ngươi về rồi đây à!
- Khởi bẩm thiếu soái! Người bọn thuộc hạ đã dẫn về.

- Vệ Nam tiến lên trình báo.
- Tốt! Dẫn ta đi gặp đại danh đỉnh đỉnh Tàn Hồng doanh đi thôi.

- Đỗ Anh Vũ thần sắc phấn khởi nói:
Vệ Nam chắp dạy dạ một tiếng rồi đi trước dẫn đường.
Đỗ Anh Vũ cũng tưng bừng nhảy nhót theo sau.
Đây là chi bình đoàn mà Lão Lý cho hắn, chỉ thuộc về mình hắn quản, ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn so với đám quân đi mượn.
Nếu sắp xếp ổn thỏa, bọn hắn sẽ theo bản thân Đỗ công tử chinh chiến đến hết đời, hỏi làm sao mà hắn không hưng phấn.
Lúc gần đến nơi, Đỗ công tử hơi điều chỉnh bản thân bình tĩnh lại, lòng hắn nghĩ thầm.
“Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.”
“Hình tượng không thể bị mất được.”
Vừa tiến về khu quân doanh, hắn liền thấy một đám người đã đứng ngay ngắn xếp hàng đợi sẵn.

Điều đặc biệt nhất của đám người ngày mà Đỗ Anh Vũ có thể thấy ngay thì chính là độ tuổi.
Đây là một chi lão binh.

Nhìn qua liền thấy độ tuổi trung bình của nhóm người này chính là ngoài 30 gần 40 tuổi.

Có một số kẻ độ tuổi cũng không kém Vệ Nam Trịnh Hà hơn 40 tuổi người!
Đỗ Anh Vũ mắt liền sáng lên.
Nghĩ hắn chê bọn hắn lớn tuổi sao? Đừng đùa, ra trận lão binh chính là bảo vật.
Càng có kinh nghiệm lão binh lại càng đáng quý.
Đỗ Anh Vũ yêu thích không thôi còn không kịp, chê cái gì mà chê.
Đỗ tiểu tử dựng thẳng người, cố thể hiện ra thần sắc tự tin nhất có thể, hi vọng vương bá xú khí có thể tỏa ra khiến đám người kia nhanh chóng khuất phục hắn.
Cả đám người thấy Vệ Nam dẫn người trở về liền hiểu phía trước là thiếu soái của bọn hắn, cả bọn rất chỉnh tề một nhịp cúi chào:
- Tàn Hồng doanh tham kiến thiếu soái!
Quả nhiên đều tăm tắp, giọng lại càng vang dội uy mãnh.

Nhìn qua là đủ biết đây là một chi có kỷ luật cường quân.
Mọi chuyện tất nhiên sẽ rất hoàn hảo.
Nếu người bọn hắn chào hỏi không phải là Tô Hiến Thành!!!
Ách!
Tình huống này có chút bối rối, Đỗ tiểu tử nụ cười trên môi dần tan vỡ...
(╯°□°)╯︵ ┻━┻
Tô thư sinh cũng mộng bức chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cái khung cảnh này mà có vài con quạ quác quác bay qua thì chính là tuyệt phối.
Lão Vệ ngại ngùng lấy tay đập trán, rồi gắt:
- Các ngươi nhầm người rồi, thiếu soái đứng bên này.
Cả đám người thấy thế mới quay ra thì thấy một tiểu tử 8-9 tuổi sắc mặt âm trầm cười như không cười nhìn bọn hắn.
Cả đám Tàn Hồng doanh cũng ngây người ra.
Đùa gì thế? Hài tử nhà ai đây?
Lão Vệ cũng từng nói qua thiếu soái rất trẻ tuổi, nhưng mà hắn con mẹ nó không có nói là trẻ đến mức này à!
Cả đám người bỗng dưng cảm thấy mình bị lừa.
Cứ vậy đám người cùng Đỗ Anh Vũ mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một hồi, không bên nào lên tiếng trước!
Những tưởng không khí xung quanh sắp bùng nổ đến nơi thì bỗng Đỗ Anh Vũ phá lên cười.

Cười đến thật vui vẻ thật sảng khoái!
Cả đám người xung quanh chẳng hiểu chuyện gì, trong đầu tất cả đều hiện lên một câu hỏi:
“Tiểu tử này lên cơn động kinh sao?”
Đỗ Anh Vũ cười xong một hồi thì chắp tay hướng đám người, thần sắc tươi tỉnh, khóe miệng cong lên nói:
- Tàn Hồng doanh Đỗ Anh Vũ ra mắt các vị tiền bối!
Ách!
Đứa trẻ này...
Tàn Hồng doanh đám người đang không biết phải ứng xử làm sao thì Đỗ Anh Vũ mở lời nói tiếp:
- Các vị tiền bối đường xa mệt mỏi hẳn trước nên nghỉ ngơi một hồi, chờ đến khi các nhóm quân khác tụ tập đầy đủ, Vũ liền mở tiệc chiêu đãi chư vị.
Nói xong, Đỗ Anh Vũ hơi khom người chắp tay từ biệt rồi quay lưng bước đi.
Cả đám Tàn Hồng doanh trong lòng bỗng dưng có một tia hối hận.
Bọn hắn cảm thấy hình như bản thân có chút quá đáng.
Hắn dù sao cũng mới chỉ là một đứa trẻ!
Vệ Nam sắc mặt lạnh lùng nhìn đám người trước mặt, nhưng cũng không thể nói gì.

Việc này cũng là hắn thất trách.
Đang toan đuổi theo thì hắn nhìn thấy Trần Đại Long cùng Đặng Thái Lân dẫn theo số lượng cực đông đảo người tiến tới.
Nhìn qua áng chừng phải hơn nghìn người xuất hiện.

Trần Đại Long cùng Đặng Thái Lân còn có Vương trọc đi đầu tiến lên chắp tay khom người:
- Tả Dực Vệ/ Ngọc Hà quân/ Tứ Hải Minh tham kiến công tử!
Hơn nghìn người phía sau cũng ngay lập lức khom người kêu theo:
- Tham kiến công tử x 1000!
Một tiếng tham kiến công tử đồng thanh vang dội tứ phương, âm vực như phá nát cả bầu trời.
Một cái đồng loạt chắp tay cúi đầu, khí thế tựa như thái Sơn áp đỉnh.
Một tên tiểu tử thân hình nhỏ bé đứng giữa một đám nam nhân hướng hắn hành lễ, thân thể bỗng trở nên vĩ ngạn đến vô cùng.
Đỗ Anh Vũ nhìn qua đám người mà hôm nay Trần Đại Long dẫn vào nhập doanh, đầu khẽ gật một cái, sắc mặt bình thản không đổi nhàn nhạt nói:
- Tốt! Toàn bộ giải tán, theo sắp xếp về vị trí đi!
Nói xong liền bước đi, để lại cho cả đám người đằng sau một bóng lưng non nớt nhưng cao ngất ngưởng!
Trần Kình quét mắt nhìn Vệ Nam Trịnh Hà cùng đám Tàn Hồng Doanh một lần, sắc mặt nghiêm nghị trầm giọng nói:
- Các ngươi là thật nghĩ công tử là cần các ngươi? Một chút kỷ luật cũng không có.

Cần các ngươi làm cái gì? Tự giải quyết cho tốt đi!
Nói xong lão Trần cũng quay người bỏ đi!
Để lại Vệ Nam cùng Trịnh Hà trong lòng rối bời, tự trách!
....
Tiệc tàn không mấy vui vẻ, nhưng Đỗ Anh Vũ cũng không thể thật trách bọn hắn được.
Tâm lý chung mà thôi.
Một người trưởng thành bỗng dưng biết cấp trên của mình là một thằng nhóc 8 ai chẳng như vậy.
Đỗ Anh Vũ cũng không thể kéo từng người ra đơn đấu được, hắn là đánh không lại.
Uy bức lợi dụ cũng chỉ là cách để người khác theo mình bước đầu.
Muốn hình thành quân uy phải có sự tín nhiệm.
Tín nhiệm vào khả năng của kẻ cầm đầu.
Không ai muốn theo một kẻ vô dụng đi tìm chết cả!
Trần Đại Long đám người đều cùng trải qua sự kiện Tây Xưởng.

Bản thân cũng đã bước đầu thành lập được một chút tín nhiệm đối với Đỗ Anh Vũ.
Còn lại tất cả đều cần thời gian.
Đỗ Anh

Advertisement
Vũ trở về túp lều ở trung tâm, hắn gọi đây là soái trướng.
Tô Hiến Thành cũng khoan thai theo sau, vừa vào trong lều liền hỏi:
- Ngươi thật không giận bọn hắn?
Đỗ Anh Vũ bĩu môi đáp:
- Làm sao có thể không? Tự dưng ăn một cái hạ mã uy, dù chỉ là vô tình đi chăng nữa nhưng ai mà có thể không giận cơ chứ? Chỉ là giận cũng không thể làm được gì, chi bằng cười thoải mái lên một tiếng, ít nhất còn tỏ ra mình là người có phong độ.
Tô Hiến Thành ngồi một bên, suy nghĩ một chút thấy thật có đạo lý liền nhìn Đỗ tiểu tử gật đầu nói:
- Thụ giáo!
Đỗ Anh Vũ nhìn hắn lắc đầu cười.

Con hàng này chính là bị Tô Chính ném tới nơi này, một mặt tránh đi phong mang, một mặt chờ đợi Nguyễn gia tư binh tới.
Thỏa thuận giữa Tô Chính và Nguyễn gia, Đỗ Anh Vũ cũng biết, dù sao đôi bên hiện tại cũng không có xung đột lợi ích nên Đỗ Anh Vũ cho rằng có thể hợp tác một hồi.
Đỗ Anh Vũ muốn dựa thế, Nguyễn gia lại muốn có lý do danh chính ngôn thuận.
Việc đi đến hợp tác đôi bên cùng có lợi là chuyện tất yếu.
Như vậy nếu không tính số người được phân công làm dân phu, thì hiện tại Đỗ Anh Vũ đã có hơn 800 binh cho chuyến đi Tây Bắc lần này.
“Chỉ cần thêm 200 người nữa là đủ chỉ tiêu, mượn ai bây giờ nhỉ?” Đỗ Anh Vũ trong lòng thầm nghĩ.
....
- Bá phụ, ta muốn xuất ra Lê thị 300 tư binh theo quân lần này, bá phụ có biết người nào cho thể dẫn binh hay không? Giúp ta một tay!
Lê Nghi Phượng bỗng nhiên hướng Lê Bá Ngọc đề nghị làm cho lão có chút giật mình.
Lão ngẫm nghĩ một lúc rồi hướng Lê quận chúa hỏi lại:

- Trưởng quận chúa, người làm sao bỗng dưng lại muốn xuất binh theo quân vậy?
Lê Nghi Phượng cũng ôn tồn đáp lại:
- Bệ Hạ xuất binh lần này các môn phiệt khác đều xuất lực, ta nghĩ Lê thị cũng không thể bàng quang không theo, sẽ có chút lập dị.

Hơn nữa 300 tư binh ta cũng chỉ muốn dùng để theo quân vận lương thảo, cũng không phải là thật mang đi xuất chiến.

Bá Phụ có người nào không, dẫn tiến giúp ta?
Lê Bá Ngọc cảm thấy cũng có lý, dù sao cũng chỉ là 300 tư binh, hơn nữa lại là Chân Đăng Lê thị xuất ra, đâu phải Phong Châu Lê thị của lão đâu, sau một hồi giả bộ ngẫm nghĩ, lão liền vuốt râu mỉm cười đáp:
- Ta biết một kẻ, hắn trước chính là Võ quan, nay vừa mới chuyển sang làm văn chức, vốn lần này còn muốn để hắn theo Bệ Hạ nhưng nếu Quận Chúa đã có lời, ta sẽ dẫn tiến hắn cho quận chúa.

Mà hơn nữa kẻ này Quận Chúa cũng biết, hắn chính là người tháp tùng Quận Chúa vào kinh!
Nghe đến đây Lê Nghi Phượng liền biết là ai, xinh đẹp nụ cười cũng hiện ra trên môi, nàng gật đầu nói:
- Nếu là Mâu tướng quân dẫn đội thì không gì tốt hơn.
Thoả thuận coi như hoàn thành, Lê Bá Ngọc cũng có chút tò mò hỏi thăm:
- Quân Chúa ngài là định theo quân như thế nào?
Lê Nghi Phượng cũng chẳng dấu diếm cười nói:
- Ta muốn theo chính là quân đoàn vận lương đặc biệt của Dương nữ tướng quân!
Nói xong, nàng liền lấy lí do có việc nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, thân ảnh của nàng đã xuất hiện ở Hồng Hạc Lâu.

Liên Bà đã đợi sẵn từ lâu, nhưng chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì Lê Nghi Phượng đã mở lời nói trước:
- Lần này ta muốn xuất 50 Hạc Vệ, chuyên môn đi theo bảo vệ một người.
Liên Bà nghe vậy cũng chẳng dám hỏi nhiều, nói tuân lệnh nương nương rồi rời đi sắp xếp.
Lê Nghi Phượng đứng trên lầu thượng của Hồng Hạc Lâu, thần sắc tự nhiên nhưng trong lòng thì hoan hỉ đắc thắng.
“Họ Tạ chỉ xuất được 300 người , ta liền xuất 350, quả nhiên bổn cung vẫn hơn nàng một bậc!”
.....
Ngay lúc này tại Hoàng Cung, Nhân Tông Bệ Hạ ngồi xem tờ đơn mới nhất của ngày hôm nay, nhìn lại thống kê tổng số tiền quyên góp từ đầu đến giờ.
Long nhan cũng vui mừng rạng rỡ, mới nửa tháng trôi qua số tiền liền đã vượt qua dự đoán của hắn.
Nhân Tông hướng lão nội thị nói:
- Tiểu tử kia bao lâu rồi chưa vào cung gặp trẫm?
Lão nội thị mỉm cười từ tốn đáp:
- Bẩm bệ hạ, một tuần lễ tròn rồi!
- Đã lâu thế rồi sao? - Nhân Tông nghe vậy liền ồ lên một tiếng rồi hỏi tiếp: - Dạo này hắn đang làm gì rồi?
- Bẩm bệ hạ, lần trước nô tài có nói qua, Dương nữ oa gặp chuyện khó liền quăng nồi cho hắn, giờ chắc hẳn đang vật lộn chiêu mộ binh mã đi.
Lão nội thị vừa nói vừa tưởng tượng ra hình ảnh Đỗ tiểu tử lúc đó liền cảm thấy buồn cười.
Nhân Tông nghe xong cũng cười một tiếng, sau đó liền lắc đầu nói:
- Gọi hắn đến đây gặp trẫm đi, dù sao hắn cũng có danh là môn sinh của trẫm, đệ tử gặp khó, trẫm cũng nên giúp hắn một tay!
“Bệ Hạ là quá sủng ái tiểu tử này rồi!” Lão nội thị thầm nghĩ trong lòng, bên ngoài vẫn chắp tay tuân lệnh
- Vâng thưa bệ hạ!


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện