Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Nguyệt Hắc Phong Cao!


trước sau

Advertisement



Trần Kình thấy tiểu công tử hấp tấp chạy tới liền ngạc nhiên cất tiếng hỏi:
- Công tử, người không phải là tới xem Hồng Hạc Lâu sao? Nhanh như thế đã trở lại rồi?
Đỗ Anh Vũ không giải thích nhiều, qua loa nói:
- Không xem nữa, nơi đó có vấn đề, ta vừa đến đầu liền đau muốn chết.
Nói xong liền nhảy lên xe, bảo Trần Kình mang hắn trở lại.
Mẹ kiếp, Đỗ Anh Vũ hắn không phải là loại người biết nhà có hiện tượng tâm linh siêu nhiên vẫn xông vào như đám người trong phim kinh dị.
Không đụng nam tường không quay đầu mãnh nam?
Đỗ Anh Vũ khinh bỉ xin lỗi một tiếng.
Loại chân mãnh sĩ đấy để người khác làm đi thôi!
“Chuyện này không phải Tô lão đại nói sẽ lo liệu sao?”
“Nên tin tưởng lão Tô! Không xen vào chuyện này nữa!”
Đỗ Anh Vũ thầm nhủ, tự tìm cho mình lý do để rút lui.
Cái suy nghĩ trong bản thân mình vẫn còn một sự tồn tại khác làm cho hắn sợ muốn chết.
Sợ rằng liệu có bao giờ sự tồn tại đó sẽ âm thầm thôn tính sự tồn tại của hắn.
Lấy hai tay nhỏ vỗ vỗ khuôn mặt, ép bản thân tỉnh táo trở lại.
“Binh tới tướng chặn, vào thời điểm này ta vẫn là hào hoa phong nhã Đỗ tiểu lang quân!” Đỗ công tử tự an ủi bản thân một hồi.
Ở bên ngoài, Trần Kình nghe thấy tiểu công tử lẩm bẩm một mình như trúng tà cũng không dám hỏi han nhiều, công tử xưa này kì lạ hắn ở lâu cũng thành quen thuộc.
Đi được một đoạn, lão Trần mới nhớ ra là chưa biết phải đi đâu, liền quay đầu hỏi:
- Đi đâu bây giờ công tử?
Đỗ Anh Vũ có chút mệt mỏi đáp lại:
- Không đi đâu nữa, mang ta về nhà, ta còn phải chuẩn bị kế hoạch sắp tới.

Ngươi cũng trở lại bảo đám huynh đệ vào vị trí, sáng mai chúng ta liền làm!
Xe ngựa hướng Đỗ Phủ lăn bánh trở lại.

Ngồi trên xe Đỗ công tử suy ngẫm lại một hồi.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy thời điểm đã tới.


Vốn dĩ hắn còn tưởng phải chờ một thời gian nhưng giờ đây có thêm 1000 tên Tứ Hải Minh huynh đệ đến trợ trận, Đỗ tiểu tử cảm thấy lực lượng này hắn đã đủ.
Cháy nhà ra mặt chuột.
Mồi lửa này hắn cũng nên đốt một phen.
.....
Một đêm an bình tại Đỗ phủ.

Nhưng Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân mình tâm có chút loạn, trằn trọc không ngủ được.
Bỗng có tiềng mở cửa nhẹ khiến hắn giật mình thốt lên:
- Ai?
Từ bóng tối tiến tới là một tiểu nương tử áo lụa ngủ mong manh, vẻ mặt vừa xinh đẹp yêu kiều vừa lười biếng Hoa Nương.

Nàng không cất tiếng trả lời, rất thành thục leo lên giường chui vào ổ chăn của Đỗ Anh Vũ như thể đã làm không biết bao nhiêu lần.
Đỗ công tử cũng chẳng ngăn nàng lại, khuôn mặt hiện nét bất đắc dĩ.
Nữ nhân này lại tới nữa rồi!
Hoa Nương hơi cựa quậy một chút, luồn hai tay ôm Đỗ tiểu tử vào lòng, cố tìm một tư thế làm sao cho thoải mái nhất rồi im lặng nằm ngủ.
Không thế không nói việc Hoa Nương đến lại khiến Đỗ Anh Vũ nội tâm cũng yên tĩnh trở lại.
Hắn nằm im tận hưởng thiếu nữ mùi thơm cơ thể, cảm thấy như vừa được uống một liều thuốc an thần.
Trên đầu chữ sắc có một chữ đao.
Nhanh trí cầm lấy thanh đao chém hết muộn phiền!
Sau khi yên lặng một hồi lâu, bỗng Đỗ Anh Vũ cất tiếng hỏi:
- Hoa Nương, ngươi nói nếu trong một người bình thường còn chứa đựng một sự tồn tại khác, liệu đó có phải là một kiện rất đáng sợ?
Hoa Nương một bộ ngái ngủ nghe thấy câu hỏi thì phản ứng đầu tiên là liền ngẩn người, sau đó khanh khách cười nói:
- Công tử à, chuyện đó đối với người thường tất nhiên là đáng sợ....nhưng đối với chúng ta không phải là chuyện đương nhiên sao?
Ách!
Ta vậy mà thật quên mất.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy mình thật ngu xuẩn, hỏi ai không hỏi lại hỏi Hoa Nương.
Hoa Nương lòng sinh hứng thú, hướng thiếu niên trong lòng dò hỏi:
- Sao vậy công tử, “nó” ở bên trong...tỉnh lại rồi à?
Hoa Nương thổ khí vào tai khiến hắn thấy nhồn nhột, cũng chẳng thèm đáp lại nàng, ngược lại hắn hỏi tiếp
- Ngươi....mấy năm nay là làm thế nào?
Hoa Nương môi nhỏ cười duyên, thầm nghĩ “quả nhiên là tỉnh rồi” ngoài miệng nhẹ nhàng đáp:
- Có làm gì đâu! Thỏa thuận thôi!
Lời đáp có chút không đầu không cuối nhưng Đỗ tiểu tử hắn hiểu, hơn nữa hắn biết Hoa Nương là hiểu lầm ý hắn.
“Nó” của Hoa Nương và “nó” của hắn là khác nhau nhưng hắn cũng chẳng mở miệng giải thích.
Nàng thấy tiểu công tử nằm ngụm trong lòng im lặng, nàng liền mở miệng trêu trọc:
- Tiểu công tử người đoán xem, đang ôm ngươi là Hoa Nương hay là...Bạch Mị đây?
Đỗ Anh Vũ nghe vậy có chút rùng mình, nhưng lại nghĩ mẹ kiếp sao lại phải sợ, hắn bình tĩnh nhàn nhạt đáp:
- Là....Mị Nương!
- Không chơi kiểu như thế ! - Hoa Nương thấy hắn đáp kiểu nước đôi ghép tên hai người lại liền giả vờ hờn dỗi.
Đùa cợt một lúc, sau cùng nàng thở dài nói:
- Công tử, sự tồn tại của chúng ta chính là như vậy, người tốt nhất không nên kể với ai, cũng không nên tin ai cả, vì suy cho cùng....
“Chúng ta cũng không được tính là con người!” Lời cuối nàng không có nói hết ra, chỉ tự nhủ ở trong lòng!
Gánh nặng này theo nàng bao năm.
Thậm trí cái người gọi là ca ca tiểu Hầu Gia của nàng cũng không biết.
Ngỡ như mình là kẻ cô độc.
Cho đến khi Đỗ Anh Vũ nhập kinh.
Nàng mới thật sự tìm được đồng loại!
Hai người cứ vậy liền lặng im, không muốn nói gì thêm.

Bỗng Đỗ Anh Vũ nhớ ra một việc hắn thắc mắc bấy lâu liền quay đầu lại hỏi:
- Này Hoa Nương, ngươi là họ Hoa tên Nương sao?
Hoa Nương cảm thấy bản thân đang sắp ngủ thì bị làm phiền liền có chút bực mình, miệng nhàn nhạt đáp:
- Ta còn tưởng công tử sẽ không bao giờ hỏi chứ....Ta không phải họ Hoa, Hoa Nương chỉ là tên hiệu thôi....
Nàng ngáp một tiếng rồi nói nốt:
- Ta là họ Từ!
Nói xong liền im bặt, mặc kệ Đỗ tiểu tử, chìm vào giấc ngủ.
Đỗ Anh Vũ lần đầu tiên biết đến tên họ của nàng cũng lẩm nhẩm cười chê

- Gọi là Từ Hoa Nương? Cái tên thật quê mùa!
Từ Hoa...Nương???
Từ Hoa?
Khoan đã!
Con mẹ nó!!!!
Không phải chứ?
Đỗ Anh Vũ quay đầu nhìn tiểu hồ ly đang ôm mình ngủ liền nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu liền nảy sinh nghi vấn:
Nàng thật là Từ Hoa công chúa?
....
Sáng hôm sau, tại kinh thành phía Tây hơn mười dặm, cách Ngõ hẻm hoa không xa, chính là địa phương Đỗ Anh Vũ dự định đóng quân.
Cầm thủ lệnh trong tay, hôm nay hắn muốn tại Tây khu Ngọc Hà Trại tuyên truyền mộ binh.
Để có được thủ lệnh này, hắn đã phải bán rẻ lương tâm cho nữ nhân họ Dương lòng tham không đáy.
Mẹ kiếp nữ nhân này từ lúc ra khỏi Dương Gia, biết giá trị của đồng tiền quý giá liền biến thành một con quỷ tham tài, trong mắt chỉ có tiền, không nói tình cảm.
Hình ảnh Dương nữ tướng quân trong lòng Đỗ tiểu tử càng lúc càng lệch lạc.
Hắn nhìn trời thở dài một tiếng.
Hoa tỷ! Ngươi thay đổi rồi!!
Trần Đại Long theo lệnh sắp xếp chuẩn bị xong xuôi liền tiến lên hầu chờ lệnh.
Hôm nay không phải Trần Kình mà là hắn theo sát Đỗ Anh Vũ.
Trần Kình bản thân chính là có nhiệm vụ khác.
Trần Đại Long thấy sắc mặt của Đỗ công tử không tốt cũng lên tiếng hỏi thăm:
- Công tử, người khí sắc hôm nay có chút không tốt! Là không được khỏe sao? Nếu không chúng ta lùi ngày?
Đỗ Anh Vũ nghe vậy liền lắc đầu từ chối, khẳng định nói:
- Không, nhất định phải là ngày hôm nay!
Dạo này hắn chính là lao lực mệnh nên thần sắc hiện tại tất nhiên không tốt.
Nếu Đỗ Anh Vũ lớn hơn chục tuổi, người ngoài nhìn vào hắn lúc này hẳn sẽ gắn cho hắn cái mác “Tửu sắc đăng đồ tử.”
Đỗ tiểu tử hôm qua một đêm khó ngủ, sáng lại sợ ngủ quên hỏng chuyện nên quyết định thức đến sáng luôn.
Thánh Dực Vệ lần này theo quân chính là Tả Dực.
Thân là Tả Dực Vệ trưởng Trần Đại Long chính thức bắt đầu làm quen với quân vụ.
Hôm nay nhiệm vụ của hắn là dẫn người đến từng ngõ ngách của Ngọc Hà Trại tuyên truyền mộ binh.
Đoàn người xuất phát kèn trống đều động, cờ xí tung bay, khoa trương thanh thế.
Muốn có bao nhiêu phô trương liền có bấy nhiêu.
Ngõ hẻm hoa vốn nằm khuất một góc ở phía bờ đông của Ngọc Hà Trại.
Từ đó mà đi đến trung tâm của Trại Ngọc Hà cũng chỉ hơn vài dặm đường.
Một dặm thời kì này là khoảng 500m, như thế cũng đủ thấy toàn diện tích nơi này khoảng trên dưới 1km vuông.

Nhưng dân cư lại thưa thớt vô cùng, sợ còn chưa tới nổi 3-4000 người.
Tây Xưởng vừa xây, số dân tập trung về đó đến nay cũng đã gần 1000 người rồi.
Nếu còn mộ binh tiếp, sợ rằng trai tráng ở Ngọc Hà Trại đều mất sạch sành sanh.
Cái này Đỗ Anh Vũ gọi là tuyệt sát kế!
Ép tên cầm đầu không thể ngồi im được nữa.
Tả Dực Vệ một đám hung thần ác sát tiến đến làm cả trại Ngọc Hà dân cư đều lo sợ, tưởng ác tặc đến cướp phá.
Trần gia đám người mà biết chắc phải khinh bỉ một hồi, nói ngươi quá coi trọng bản thân rồi, một đám trên răng dưới khố có cái mẹ gì đáng để động thủ.
Hữu kinh vô hiểm một hồi, Ngọc Hà trại dân cư cũng biết được đám người kia là muốn làm gì.
Bọn hắn đến là để tuyên truyền tuyển dân phu!
Lúc đầu nhắc đến dân phu phục vụ cho chiến tranh, đám người dân liền sợ hãi lắc đầu.
Dù nghèo khó nhưng ít nhất vẫn còn có thể sống qua ngày, ra trận chính là chết.
Cả đám lắc đầu liên tục nói chúng ta không đi.
Trần Đại Long tất nhiên cũng có chuẩn bị mà đến, hắn nói lần này xuất chinh đoàn quân lương này chỉ vận chuyển hàng đến địa điểm tập trung, tuyệt không ra trận nên các ngươi sợ cái gì? Tiền lương thưởng dân phu lại không ít, hơn nữa đám người đi khi trở lại còn được tuyển dụng vào Tây Xưởng làm việc, được phát nhà bao ăn ở các loại phụ cấp hậu hĩnh.
Tiền tài động nhân tâm, quả nhiên nghe đến lợi ích đám dân cư liền dao động.
Trần Đại Long học theo lời công tử dậy, hắn nói vận chuyển các ngươi chỉ là hỗ trợ, đến trạm trung chuyển liền có thể trở về.

Cả đi cả về lộ trình sợ còn chưa đến một tháng.

Coi như đi du lịch một hồi các người còn sợ sao?
Hơn nữa Đỗ Anh Vũ còn cho ra cam kết nếu có tai nạn xảy ra, người nhà con cái đều được hưởng phụ cấp thật dày.
- Cơ hội chỉ có một lần, đi hay không đi các ngươi về nhà suy nghĩ đi, bắt đầu từ mai chúng ta sẽ ở đây chiêu mộ.


Trở về đi!
Trần Đại Long lên tiếng kết thúc buổi tuyên truyền, hắn nhìn sắc mặt của đám dân cư một hồi, đa phần đều khá phức tạp nhưng có thể dễ dàng nhận ra bọn hắn động tâm rồi.
Việc này đại khái coi như ổn.
Sự thật thì mục đích của Đỗ Anh Vũ cũng không phải thật nhắm vào đám dân đen này nên kết quả chỉ cần không quá bết bát, không khiến cho Đỗ công tử mất mặt là được.
Trần Đại Long hướng về xe ngựa chắp tay bẩm bảo:
- Công tử, mọi chuyện đã xong rồi!
Đỗ Anh Vũ con hàng này thì bận ngủ nãy giờ, mọi việc đều vứt cho đám thuộc hạ, lên xe ngủ ngon lành.
Đỗ tiểu công tử mắt nhắm mắt mở, bộ dạng lười biếng hỏi tên thuộc hạ:
- Bây giờ mà mấy giờ rồi?
Trần Đại Long chắp tay vọng đáp:
- Cũng đã đến đầu giờ chiều rồi thưa công tử!
Đỗ Anh Vũ vươn vai ngáp một tiếng rồi nhàn nhạt ra lệnh:
- Để anh em trở về ăn uống nghỉ ngơi chờ lệnh.

Tối hôm nay chúng ta còn có việc phải làm.
- Rõ thưa công tử!
Trần Đại Long nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh, sau đó quay ra chỉ đạo đám người lục đục rút lui.
Đoàn người rời đi lọt vào ánh mắt của một số kẻ đang đứng nấp nhìn lén.
Bọn chúng nhìn nhau một hồi rồi cũng bỏ đi.
Ở trong một gian phòng kín cách đó không xa.
Đám người vừa theo dõi Đỗ Anh Vũ cũng trở lại, hướng về một gã trung niên thủ lĩnh bẩm báo lại tình hình.
Trong đó còn có một tên thần sắc phẫn nộ hét lớn:
- Thật khinh người quá đáng, trại chủ, ngài còn đợi gì nữa, tên đó đã đến tận cửa khiêu chiến rồi.
- Đúng vậy đó trại chủ, tiếp tục như thế này chúng ta uy danh liền mất sạch, anh em ai còn muốn theo chúng ta nữa.

- Ngay lập tức có một tên cũng gật đầu đống ý.
Cả đám người nhao nhao tán đồng, như thể đang tham dự hội nghị Bình Than vậy.
Gã trung niên thủ lĩnh sắc mặt âm trầm, nghiến răng nói thầm:
- Tiểu oa nhi khinh người quá đáng, thật muốn ép Đặng Thái Lân ta vào đường cùng sao? Không biết chó cùng dứt dậu hay sao?
Đặng Thái Lân ngẩng cao đầu nhìn đám thuộc hạ đang chờ đợi, gầm giọng ra lệnh:
- Tên kia không phải mới xây cái xưởng sao, tối nay triệu tập anh em tới giúp xưởng của hắn sáng nhất bầu trời Thăng Long!
Cả đám thuộc hạ thần sắc vui sướng, chắp tay nhận lệnh
Lệnh chính là đêm nay
Giết người phóng hoả!
...
Khi bóng tối dần dần phủ xuống kinh thành.

Đám người cổ đại tuân theo quy tắc sống thường nhật.

Lục đục trở về nhà sau một ngày lao động mệt nhọc.
Thì ở đâu đó có một thiếu niên đứng ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Nhìn màn đêm bao phủ nơi đây.
Khoé miệng vểnh lên, lòng thầm nghĩ
Nguyệt Hắc Phong Cao!
Là thời điểm tốt...
Để thu lưới!!



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện