Chập choạng canh ba, Đỗ Tướng một thân mùi rượu cùng phấn son loạng choạng đi ra khỏi con hẻm của Giáo Phường ty.
Hắn cũng không phải thật đi chơi gái, nhưng tiếp rượu nữ nhân viên là không từ chối được.
Từ lúc làm quan đến nay, hắn chưa bao giờ phải uống nhiều rượu đến như thế, tửu kình có chút đỡ không được.
Không có cách nào, ai bảo hắn là triều đình Tân Quý.
Ai gặp cũng nhiệt tình, cũng mời mọc.
Đỗ Tướng mới lên kinh, không thể không cho mặt mũi.
Sau này còn cùng phục vụ chung một triều đình, sớm chiều gặp nhau, không dễ dàng đắc tội.
Thân hình bệ vệ đi không còn vững, mấy lần tưởng ngã.
Hắn hôm nay lén lút thuê xe ngựa một mình đến nơi này, không mang theo hạ nhân, sợ truyền đến tai phu nhân thì lại phải quỳ bàn giặt là.
Cố hít thật sâu một hơi không khí, lấy lại tỉnh táo để tìm một chiếc xe ngựa trở về, bỗng từ đằng sau có tiếng thiếu niên kêu gọi hắn:
- Lão cha, ở nơi này.
Vừa quay lại liền thấy khuôn mặt cười cười của con trai hắn.
Đỗ Anh Vũ tung tăng nhảy tới, đánh giá cha mình từ trên xuống dưới một vòng rồi liền lắc đầu nói:
- Hình tượng không đứng đắn, về nhà chắc chắn lại phải quỳ bàn giặt.
Đỗ Tướng nghe vậy liền chột dạ.
Bây giờ phải làm thế nào?
Hơi rượu khiến hắn không tỉnh táo, suy nghĩ không thông suốt được.
Đỗ Anh Vũ nhìn cha mình một phen bối rối liền phì cười, dùng tay vỗ ngực nói:
- Lão cha theo ta đi, chuyện này ta lo được.
Nói xong, hắn liền dẫn Đỗ Tướng lên một xe ngựa đang đứng đợi sẵn.
Xa phu chẳng phải ai khác chính là lão Trần.
Trần Kình thấy hai cha con lên xe liền quay đầu hỏi:
- Công tử, giờ về Quách phủ hay gì?
Đỗ Anh Vũ đáp:
- Từ từ đi dạo một vòng cho cha ta vơi bớt mùi rượu đã.
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một túi quýt, bóc ra một quả, lấy vỏ bóp lấy tinh dầu xoa xoa quanh người Đỗ Tướng.
Hắn nói:
- Lấy tinh dầu thoa cho bay bớt mùi phấn son, phụ nữ mũi rất thính, không cẩn thận là giấu không đc.
Đỗ Tướng nhìn hắn như nhìn một sinh vật lạ, không tin được nói:
- Chuyện này người cũng biết?
- Sớm lưu lạc giang hồ, không biết một chút thủ đoạn làm sao sống? - Đỗ Anh Vũ nhìn cha, tỏ vẻ khinh bỉ đáp:
Đỗ Tướng nghe xong thì cảm thấy tự trách, con trai hắn còn quá nhỏ đã một mình vào kinh, hẳn là ăn không ít khổ sở.
Mẹ kiếp cái suy nghĩ này của Đỗ Tướng nói ra cả thành Thăng Long đều giơ ngón giữa khinh bỉ!
Đỗ Anh Vũ con hàng này tinh thông cái này cũng chỉ vì muốn bảo vệ mạng sống thôi , Quách Ngọc Như mà ngửi thấy mùi lạ thì mông đít nhỏ của hắn lại khó bảo toàn.
Đỗ tiểu tử tất nhiên không biết lão cha hắn đang nghĩ cái gì, hắn vừa xoa dầu quýt vừa nói:
- May cho cha đây chỉ là son phấn thông thường, nếu mà là nước hoa thì cũng hết cách, cam chịu quỳ gối đi thôi.
- Nước hoa? Đó là vật gì? - Đỗ Tướng lần đầu tiên nghe thấy thứ này liền thắc mắc.
Đỗ Anh Vũ chỉ qua loa nói:
- Hiện tại chưa có, sau này sẽ có!
Xong xuôi, hắn nhìn lại đống quýt mình vừa bóc, vừa ăn vừa ném cho lão cha một quả.
- Cái này giải rượu cũng tốt, ăn hết chỗ này liền tỉnh táo sau đó chúng ta về nhà.
- Ừ! - Đỗ Tướng nhét miếng quýt vào miệng.
Quýt thật chua nhưng lòng hắn thật ngọt.
Trần Kình mang theo chiếc xe đầy mùi quýt nửa đêm đi dạo một vòng Thăng Long.
....
Vài ngày sau.
Minh Nguyệt biệt viện.
Khi những tia nắng mai vẫn còn héo hắt vương vấn trên những nhành hoa cỏ.
Sương sớm đã tan đi từ lâu.
Trước sân nhỏ, thiếu niên vẫn không ngừng vung vẩy thanh đao tựa như đang cuốc đất.
Trường đao cong, dáng thon dài, nhìn gần tựa miêu đao, nhìn xa thì lại giống trảm mã đao.
Nếu người hiện đại nhìn qua loa thì lại bảo đấy là kiếm nhật.
Kì thực đây là một thanh trực đao.
Đao này là thiếu niên tự đúc, chuôi đao đen tuyền mạ bạc, đốc đao cũng màu bạch ngân, lưỡi đao mang chiến vân xám xịt.
Đỗ Anh Vũ dưới sự giám sát của Lý Ứng hai tay nhỏ vung đao không ngừng nghỉ, trời thu mát mẻ cũng không ngăn được mồ hôi nhễ nhại.
- Dừng, tạm thời hôm nay đến đây thôi!
Lý Ứng ra hiệu cho Đỗ Anh Vũ ngưng lại.
Tiểu thiếu gia nghe xong liền như chút được gánh nặng, chống mũi đao xuống đất, giữ bản thân không bị ngã xuống, miệng thở hồng hộc.
Từ ngoài cửa, Trần Kình tiến vào nói nhỏ với hắn:
- Công tử, đám người đến rồi.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền gật đầu.
- Bảo bọn họ đứng chờ ta một lát.
Sau đó hắn liền thông báo một câu cho Lý Ứng rồi trở về tắm rửa thay quần áo.
.........
Trần gia trại đám người đánh giá vị thiếu niên công tử ca trước mắt, ước lượng một hồi vị chủ nhân mà bọn hắn sắp đi theo.
Sau cùng đưa ra kết luận kiểu như là Đỗ Anh Vũ thì mỗi người trong bọn hắn 1 tay có thể đánh mười.
Đỗ tiểu tử cũng không thèm quan tâm bọn hắn nghĩ gì, dáng vẻ có chút lười biếng, hắn nói:
- Lời hoa mĩ ta không biết nói, lời dông dài thì ta lười nói.
Ta trả tiền, các ngươi bán mạng, theo ta cũng một chỗ hỗn.
Rõ ràng sòng phẳng, có hợp đồng ở đây, ai biết chữ đọc cho đám người còn lại nghe.
Nói dứt câu Đỗ Anh Vũ liền lấy ra một tờ hợp đồng, ghi rõ các điều khoản, tiền công hàng tháng ngày nhận, tại nạn thương vong trợ cấp các thứ, rõ ràng rành mạch, giấy trắng mực đen.
Đám người Trần gia ngạc nhiên quá đỗi, bọn hắn ban đầu tưởng sẽ nghe những lời hoa mĩ kêu gọi bọn hắn trung thành, trung nghĩa cái khỉ mẹ gì đó.
Ai mà nghĩ được các vị tiểu công tử kia lại nói thẳng ra là hắn trả tiền, bọn hắn bán mạng, chỉ đơn giản như vậy.
Trần Đại Long tiến lên xem hợp đồng, phía trên ghi là hợp đồng nhân viên bảo vệ, bọn hắn được gọi là vệ sĩ.
Uhm, cái tên không tệ!
Dù sao thời cổ, cái gì được gắn với chữ sĩ đều trở nên cao quý.
Trên hợp đồng ghi rành mạch rõ ràng về công việc, trách nhiệm cùng các quy định chặt chẽ.
Đối với bọn hắn cái này thật rườm rà nhưng khi nhìn thấy phúc lợi cả đám liền cảm thấy tất cả chỉ là chuyện đơn giản, mưa bụi mà thôi.
Lương cơ bản một tháng 1 quan tiền bao ăn ở.
Ngày làm từ 8-12 tiếng, tăng ca sẽ thưởng thêm.
Làm tốt cuối tháng thưởng thêm.
Bị thương tàn tật sẽ có đền bù lương