- Lão...!lão đại...!chuyện này là???
Đám đàn em của Dak Buk ngơ ngác nhìn nhau, bọn hắn đã suy tính đến mọi tình huống có thể xảy ra khi đổ bộ lên thuyền.
Có thể sẽ gặp sự chống cự, hoặc có thể nhìn thấy đám người hoảng hốt, hoặc có thể thấy đám thương nhân quỳ xin tha thứ như mọi lần...
Nhưng bọn hắn là chưa từng tính đến trường hợp là không có ma nào ở trên thuyền hết à!!!
Con mẹ nó!
Chuẩn bị kĩ lưỡng, khí thế hừng hực, kết quả xông lên diễu võ dương oai...!vào khoảng không?!!
Cả đám Hải tặc bỗng nhiên cảm giác có chút uất ức.
Dak Buk tâm trạng cũng thất lạc, chẳng khá hơn là bao, kìm lòng không được mà chửi bậy một tiếng, sau cùng hắn ra lệnh cho đám đàn em lùng sục khắp thuyền thử xem sao.
Không có người hẳn là phải có của chứ?!
Nhưng một lúc sau đám đàn em trở về mặt mày chán nản thông báo cho hắn một tin.
Đã lùng sục khắp nơi, kết quả không có người, của cũng không có luôn.
Đây là một con thuyền trống trơn chẳng có thứ gì hết.
Nghe đám đàn em trở về báo cáo, hắn đầu tiến là cái giận, liên tục đá vào đám đàn em trút giận.
Nhưng khi đã bình tĩnh lại, Dak Buk càng lúc càng cảm thấy nghi hoặc.
Chuyện này hoàn toàn vô lý, sao lại có thể như vậy được?!
Biết là điều kì quặc, thì là trong lúc nhất thời hắn không nghĩ ra được đáp án mà thôi.
Ngay trong lúc đăm chiêu suy nghĩ thì có một tên thuộc hạ hớt hơ hớt hải chạy về chỗ hắn, điệu bộ hoảng sợ nói:
- Lão đại! Nguy rồi, toàn bộ mái chèo trên chuyển đều đã hỏng rồi!!!
Nghe đến đây, Dak Buk toàn thân liền rùng mình mộng bức.
Cái này là sao?
Lúc này hắn mới nhớ ra, khi lên thuyền, bọn hắn là không hề thấy thủy thủ đoàn chèo thuyền, chỉ là lúc đó quá vội vàng, hắn không thèm để ý mà thôi!
Gần như ngay lập tức, Dak Buk ngẩng đầu nhìn lên, hắn phát hiện buồm cũng không được kéo lên thì trong lòng ẩn ẩn một nỗi sợ hãi kèm với thắc mắc.
Rõ ràng con thuyền này là đang di chuyển cơ mà, nêu không buồm không mái chèo...
Vậy thì nó đi bằng cách nào???
Hay là có ma.
Hoặc đáng sợ hơn cả.
Rốt cuộc...
Là có ai chơi ta?
...
Nói về cụm từ thay xà đổi cột thì nó đơn giản là một câu nói mang hàm ý có một số thứ nhìn thì là như vậy nhưng kì thật lại không phải như vậy!
Có thể nói toàn bộ chiêu số mà Đỗ Anh Vũ dùng vào lần này gói gọn trong bốn từ này.
Nhưng cái gì là xà, cái gì mà cột, thay là thay như thế nào nó lại mang những ý nghĩa khác nhau cũng như là công dụng khác nhau.
Nếu gọi một con thuyền buôn bình thường là xà, vậy thì cột là chính là một con thuyền hỏng không thể di động.
Vị trí của nó chính là đặt tại sau cùng, cũng là vị trí phù hợp nhất để đám Hải tặc tấn công vào.
Mọi chuyện diễn ra cho đến hiện tại đã nằm trong tính toán của Đỗ Anh Vũ từ lâu!
Trong lúc đám chiêm thành Hải tặc còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ phía xa xa, có hai con chiến thuyền ngược dòng lao đến chỗ bọn hắn.
Đó là hai chiếc chiến thuyền đi đầu của Đoàn buôn, hiện tại bọn chúng không còn ở vị trí dẫn đầu nữa mà đã vòng ngược lại, lao đến khu trung tuyến.
Đứng ở phía trên thuyền, Đỗ Anh Vũ toàn thân có chút lạnh, hắt xì một cái, Trần Kình đứng ở một bên thấy vậy thì lấy ra một tấm áo choàng, choàng lên người tiểu công tử, lão Trần ôn tồn nói:
- Công tử! Sương có chút lạnh, ngài cẩn thận không cảm mất!
Đỗ tiểu tử dụi dụi cái mũi, dường như không để tâm cho lắm, hắn vẫn đang tập trung quan sát phía trước mắt, lúc nhìn thấy ẩn hiện trong màn sương, đám chiêm thành Hải tặc tiếp cận con thuyền buôn đi cuối cùng liền cười nói:
- Lão Trần! Cá cắn câu rồi! Ha ha!
Trần Kình đương nhiên cũng nhìn thấy, quay sang nhìn tiểu công tử, hắn bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn khi mình là ở bên phe công tử chứ không phải đối thủ.
— QUẢNG CÁO —
Vì tên này...!hố người hắn chính là chuyên gia!
Nghĩ đến đây lòng lão Trần không khỏi cảm khái một tiếng...
- Dùng thế sét đánh không kịp nhanh chóng tấn công, quả nhiên phong cách thần tốc, nhưng có nhiều lúc nhanh quá cũng không có tốt!! hắc hắc!!- Đỗ công tử dường như không quan tâm đến biểu cảm của tên thuộc hạ lúc này, hắn là vẫn khao chân múa tay, cười nói như thường.
Kế hoạch kể ra thì rất đơn giản.
Đầu tiên là dồn hết toàn bộ hàng hoá cùng người trong chiếc thuyền cuối cùng lên các con thuyền buôn còn lại.
Biến con thuyền cuối cùng trở thành một con thuyền trống rỗng, sau thì dùng nó để làm mồi dụ đám chiêm thành Hải tặc đổ bộ vào...
Đến khi chuyện xong xuôi thì mới có thể bắt đầu màn tiệc chính.
Gần như ngay lập tức, Đỗ Anh Vũ quay đầu ra lệnh:
- Cá đã cắn câu, thả dây xích ra!
Mệnh lệnh vừa được truyền ra, rất nhanh thông tin được truyền đến đoàn thuyền buôn đang kẻ sát cạnh đó.
Phía các còn thuyền buôn, đám thủy thủ đoàn chạy về hướng đuôi, bọn hắn mang các sợi dây xích hiện đang được dùng để kéo chiếc thuyền “mồi dụ” di chuyển đồng loạt thả ra.
Thì ra hủy mái chèo, hủy cả buồm mà chiếc thuyền đi cuối cùng này vẫn có thể di động được là do các thuyền phía trước dùng dây xích kéo nó đi, nay địch đã lên thuyền, dây tự nhiên sẽ được thả ra ngoài.
Ầm một tiếng, hàng loạt sợi xích sắt bị buông thả rơi xuống nước, âm thanh này đồng thời cũng làm kinh động đám Hải tặc đang đứng ở trên thuyền.
Rung lắc mạnh một hồi, đám người của Dak Buk lại một lần nữa hoảng hốt nhìn nhau.
Vội vàng chạy ra mũi thuyền nhìn xem, đám Hải tặc lúc này chỉ nhìn thấy bóng dáng của các con thuyền phía trước đang càng lúc càng xa.
Đến lúc này thì dù ngu xuẩn đến đâu thì Dak Buk cũng biết rằng hắn bị lừa rồi, khẩn trương thét gào:
- Nơi này là bẫy, không thể ở lâu, các anh em, trở về thuyền của chúng ta!
- Vâng! Lão đại! - Đám đàn em rất nhanh nhận lệnh, cả đám lại vội vàng trở chạy đến thành tàu, chuẩn bọn nhảy về thuyền cũ mong có thể tẩu thoát.
Chỉ là so với bọn hắn, còn có thứ nhanh hơn.
Ẩn ẩn trong màn sương, hai con quái vật khổng lồ đang lao tới.
Đỗ Anh Vũ chiến thuyền mục tiêu chính là các con thuyền nhỏ đang neo đậu ở bên dưới mà phóng tới.
Không cần cầu kì hoa mĩ, hai chiếc chiến thuyền như hai quả bóng boling lao lên nghiền nát những kẻ nhỏ con.
Đám hải tặc nhận nhiệm vụ đứng tại thuyền nhỏ, trông coi thuyền thì bất ngờ bị ăn một hồi mã thương, kẻ nào kẻ nấy khuôn mặt biểu lộ có phần đặc sắc.
Đầu tiên là ngơ ngác, tiếp theo là hoảng sợ, thậm trí còn có một số kẻ không thể tránh kịp, khuôn mặt chính là chết lặng buông xuôi.
Con mẹ nói
Một tiếng Ầm lớn rung chuyển của mặt biển, một chiếc thuyền Hải tặc nhỏ đó đứng ở vị trí đen đủi không thể tránh được va chạm, ngay lập tức bị húc chìm chỉm.
Một số thuyền nhanh hơn, liều mạng tránh được
Thế nhưng khoảng cách với con thuyền rỗng cũng vì thế mà bị nới rộng ra, ý muốn trở lại thuyền của Dak Buk coi như bị phá hủy.
Đến lúc này, Dak Buk cũng đám đàn em chính thúc bị cô lập giữa dòng trên một con thuyền không thể di chuyển.
Cả đám biểu hiện thẫn thờ ngơ ngác.
Mọi chuyện biến chuyển quá mức nhanh chóng khiến bọn hắn chẳng biết hiểu chuyện gì đang diễn ra!
Rõ ràng chủ động là bọn hắn, sao lại xảy ra tình huống này!!!
Đỗ Anh Vũ đứng ở trên thuyền thì loáng thoáng nghe thấy tiếng chửi bới phát ra từ còn thuyền bên cạnh, hắn lấy ngón tay út gãi gãi lỗ tai, sắc mặt không đổi hời hợt nói:
- Chúng ta đi tiếp! Không cần quan tâm đến nơi này, sẽ có người thay chúng ta dọn dẹp chiến trường!
7-8 chiếc chuyển nhỏ của đám Chiêm Thành Hải tặc sau khi bị hai chiếc thuyền chiến chèn qua thì chỉ lui ra được 5 chiếc, 3 chiếc rút không kịp đã bị đâm chìm.
Đỗ Anh Vũ lại không có ham chiến, hát một câu “mình bước qua đời nhau!” rồi xông thẳng về phía chiến trường còn lại nơi hậu phương, mặc kệ đám người ở lại.
Đỗ tiểu tử hắn tự tin như vậy vì hắn nhìn thấy các nhân viên dọn dẹp chiến trường của mình đã tới.
Các con thuyền cánh dơi từ phía hậu phương đã đến
Dẫn đầu là một gã thống lĩnh đầu bạc, hắn chính là kẻ mới ra nhập không lâu Nguyễn Khôn!
Đỗ tiểu tử đứng ở mũi thuyền, nhìn thấy tên thuộc hạ mới thì vẫy vẫy tay nhỏ, gọi lớn:
- Lão Nguyễn, chuyện ở đây ta giao lại cho ngươi!
Nguyễn Khôn một bên chỉ huy đám thuộc hạ vây lấy 5 con thuyền còn lại, một bên cao giọng đáp lời: — QUẢNG CÁO —
- Thiếu Soái không cần lo lắng! Việc này giao lại cho ta!
Bàn giao công việc xong xuôi, Đỗ Anh Vũ đoàn người một đường đi thẳng.
Mà Dak Buk thấy kẻ mới tới thì khuôn mặt liền biến sắc, gầm giọng lên:
- Sói đầu bạc Nguyễn Khôn, ra là ngươi chơi ta!!!
Nguyễn Khôn thì đang mang quân bao vây lấy đám Hải tặc, khi nghe thấy tên người Chiêm hô to gọi nhỏ thì rất không biết xấu hổ ngửa đầu cười to:
- Chó con! Chính là ông mày đây!!!
Nguyễn Khôn cũng Dak Buk tại phương