LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 37
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
- Xin hỏi có phải cô Thẩm Mộ không?
Thẩm Mộ vốn đang vô cùng vui vẻ nhận điện thoại của cô vợ nhà mình, không ngờ bên kia lại truyền đến một giọng xa lạ.
- Tôi là Thẩm Mộ, không biết anh là... - Thẩm Mộ đáp lời.
- Tôi ở trung tâm cấp cứu Bệnh viện Nhân dân Thành phố Kinh Nguyên. Xin hỏi cô biết cô Khương Vu không? Cô Khương Vu bị tai nạn giao thông trên đường Thái An ở Tây Thành, trong danh bạ di động không có đánh dấu liên hệ của người thân, chỉ có cô là người duy nhất thường liên lạc, không biết...
Nghe được hai chữ "tai nạn", đầu óc Thẩm Mộ lập tức trống rỗng: "Giờ em ấy ở đâu? Em ấy sao rồi?!"
- Cô Thẩm, cô đừng gấp...
- Hiện giờ em ấy đang ở đâu?!
- Ở Bệnh viện Nhân dân Thành phố Kinh Nguyên, cô đừng...
- Tôi lập tức đến ngay. Làm ơn hãy tận lực cứu chữa, tất cả chi phí chữa bệnh tôi sẽ trả đủ.
Thẩm Mộ nói xong cũng không cho đối phương cơ hội mở miệng, vội vã chạy ra Thiên Duyệt, bay nhanh đến bệnh viện.
Bên phía bệnh viện, cậu bác sĩ còn chưa kịp nói dứt lời cũng buồn bực vô cùng.
Tai nạn...
Hai chữ này đối với Thẩm Mộ mà nói quả thật giống như ác mộng. Cha mẹ cô chính là vì một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà vĩnh viễn rời xa khi cô còn rất nhỏ. Khó khăn lắm cô mới chờ đến Khương Vu, cưới được em làm vợ rồi cùng nhau sinh sống, chẳng lẽ lại phải mất em vì một vụ tai nạn giao thông nữa sao?
Đã rất nhiều năm Thẩm Mộ không rơi nước mắt. Bởi vì từ sau chuyện đó, cô đã biết nước mắt là vô dụng. Đó là thứ kẻ yếu dùng để van nài sự đồng tình từ người khác khi không thể khống chế số phận của chính mình. Nhưng lúc này, nghĩ đến Khương Vu, nghĩ đến sự trêu đùa của vận mệnh, Thẩm Mộ lại không thể kiểm soát bản thân mà để những giọt lệ rớt trên tay lái. Cô cố khắc chế, không ngừng tự nhủ giờ còn chưa phải lúc để mềm yếu, Khương Vu còn đang chờ cô.
Thẩm Mộ vội vàng chạy đến bệnh viện.
- Tôi là người nhà của bệnh nhân Khương Vu. - Thẩm Mộ tự giới thiệu, - Xin hỏi giờ em ấy ở đâu, tình huống thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Chị bình tĩnh trước đã, mời đi theo tôi.
Điều dưỡng dẫn Thẩm Mộ vào phòng bệnh. Khoảng cách chỉ mấy chục mét mà Thẩm Mộ cảm thấy chân mình như bị đổ chì, đi suốt cả một năm mới đến. Chờ tới khi Thẩm Mộ lấy hết can đảm đứng trước cửa, đang nghĩ xem phải đối mặt với tình trạng bi thảm của Khương Vu thế nào thì lại nghe được tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra.
- Té xỉu hẳn là phản ứng khi bị kích thích, cơ thể không có vấn đề gì, chỉ xay xát mấy chỗ. Nhưng vẫn đề nghị chị ở lại bệnh viện theo dõi và kiểm tra não bộ. Chờ đến khi có kết quả, xác định không có vấn đề lại xử lý thủ tục xuất viện sau. Ngoài ra, lúc chị bất tỉnh, kết quả kiểm tra còn chưa có, nhân viên của chúng tôi có dùng điện thoại của chị để báo cho... chậc... - Bác sĩ có phần khó xử. Anh ta không biết nên xưng hô thế nào. - Chính là cô Thẩm Mộ thường liên lạc nhất trong danh bạ của chị.
Giọng Khương Vu lúc này mới vang lên: "Được, tôi biết rồi. Vậy cứ làm theo đề nghị của bác sĩ."
Người bệnh hiểu chuyện, chịu nghe lời, bác sĩ rất vui mừng.
- Vậy tôi không quấy rầy chị nghỉ ngơi nữa.
Bác sĩ nói xong liền duỗi tay mở cửa. Cửa vừa hé ra đã đập ngay vào mắt một gương mặt khổ tình, bác sĩ không chuẩn bị tâm lý, lập tức bị hoảng sợ.
Khương Vu nhìn theo bác sĩ rời đi, cũng gặp được Thẩm Mộ đứng ngay bên ngoài. Chỉ thấy chị hai mắt đỏ bừng, khí thế hăng hái thường ngày hoàn toàn biến mất, tóc bị gió thổi loạn cũng không màng sửa sang lại, đang đứng ngoài cửa ngơ ngác nhìn cô như người mất hồn.
Thẩm Mộ đang lo lắng cho cô.
Trong lòng Khương Vu mềm nhũn.
Vừa rồi bác sĩ đã nói cô ngoại trừ mấy chỗ trầy da thì cũng không có vấn đề gì lớn, Khương Vu định đứng dậy hoạt động chân tay chứng minh cho Thẩm Mộ thấy mình vẫn còn sống, nguyên vẹn, kết quả người vừa mới đứng lên, còn chưa kịp cử động, Thẩm Mộ đã xông đến cẩn thận ôm chặt Khương Vu.
Mà bác sĩ hiển nhiên còn hiểu chuyện hơn cả bệnh nhân, bèn săn sóc đóng cửa phòng giúp hai người.
- Chị xem không phải em vẫn yên lành đây sao. Bác sĩ nói chỉ là trầy da thôi. Nếu biết sẽ tỉnh nhanh như vậy, em đã không để họ gọi cho chị rồi. - Khương Vu vỗ vỗ lưng Thẩm Mộ.
Thẩm Mộ bị câu cuối chọc giận, quát lớn: "Tại sao không để họ gọi cho chị?!"
Khương Vu vốn là sợ Thẩm Mộ lo lắng: "Em..."
Kết quả Thẩm Mộ vừa quát xong đã vội xin lỗi vì thái độ của mình: "Xin lỗi, A Vu, xin lỗi em."
Khương Vu sao lại so đo mấy chuyện này với người lo lắng cho mình chứ. Cô vuốt ve gương mặt chị.
Thẩm Mộ nghiêm mặt hỏi: "Sao lại bị xe đụng?"
Khương Vu không quá biết nói dối, đành phải kể sơ mọi chuyện.
Thẩm Mộ ôm Khương Vu, tựa đầu vào hõm vai cô: "Chị có kể em nghe tại sao cha mẹ chị qua đời chưa?"
Chưa, Thẩm Mộ chưa hề nhắc qua với cô. Mỗi lần nói đến người nhà, hai cô thường sẽ qua loa lướt đi. Nhưng chỉ bằng phản ứng của Thẩm Mộ lúc này, Khương Vu đã có thể đoán được.
Hẳn... cũng là tai nạn giao thông.
- Nên nói xin lỗi là em mới phải. - Khương Vu nhẹ giọng nói. - Cơ mà...
Thẩm Mộ khó chịu, muốn khóc, cần Khương Vu dịu dàng, ôn tồn an ủi. Ngay khi cô cho rằng sau chữ "cơ mà" đó sẽ là những gì mình muốn nghe thì...
Khương Vu chỉ vào đôi mắt đỏ như thỏ của Thẩm Mộ: "Chị mới khóc đó hả?"
Thái độ đó, rất kinh ngạc, rất mới lạ, như vừa phát hiện chuyện gì thú vị.
Thẩm Mộ chối phăng: "Chị không có."
- Chị có khóc.
- Chị không khóc.
Hai người