Ly Ca Hoàng Triều

Kế Sách Rời Khỏi Càng Quốc


trước sau

Advertisement

Triều Ca nhắm hai mắt lại, thần sắc vô cùng thống khổ.“Nàng nói xem có phải hắn muốn mượn đao giết người không nhỉ?”Giọng Địch Phỉ Nhiên rất nhẹ, mang theo vài phần mê hoặc.“Nàng biết quá nhiều bí mật của hắn, không thể tiết lộ cho Càng quốc, mà cứu nàng phải trả giá quá lớn, còn không bằng nàng chết, xong hết mọi chuyện.”Triều Ca hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của mình. “Ta không tin, có lẽ hắn có nỗi khổ tâm.”Địch Phỉ Nhiên thở dài, tiếc hận thay Triều Ca.“Trong lòng nàng đã rõ, chỉ là không muốn thừa nhận, ta sẽ cho nàng thời gian.”Triều Ca mấp máy môi, thần sắc hoảng loạn, hiển nhiên đã dao động.“Hắn tính toán hết thảy, lại không ngờ rằng ta không giết nàng, càng không ngờ tới, hiện tại ta đã thích nàng.” Địch Phỉ Nhiên bưng một ly rượu lên, kính Triều Ca một ly.“Ly Ca, nàng thông minh như vậy, nhất định sẽ không để cho mình kết thúc thảm đạm đúng không?”“Tam hoàng tử, ta hơi mệt, ta muốn trở về nghỉ ngơi.” Triều Ca nắm chặt quả đấm, sắc mặt trắng bệch.“Nghỉ ngơi cho tốt, ở Càng quân, ta sẽ đảm bảo cho nàng không bị thương tổn.” Vẻ mặt Địch Phỉ Nhiên ôn nhu.Triều Ca xoay người ra khỏi lều trướng của hắn, bước đi còn có chút mơ hồ lảo đảo. Nhìn bóng lưng Hạ Triều Ca, Địch Phỉ Nhiên lộ ra một nụ cười đắc ý. Trở lại lều của mình, Triều Ca múc nước rửa mặt, nhân tiện xoa xoa khuôn mặt nàng.Vở kịch vừa rồi diễn quá sâu, cơ trên mặt muốn co quắp luôn rồi. Ở cùng một chỗ với loại mặt người dạ thú Địch Phỉ Nhiên này, thực sự mệt muốn chết. Triều Ca thở phào, Minh Húc quả nhiên đã hành động, chỉ mong hắn không nên quá nóng vội. Nàng không nghi ngờ Địch Phỉ Nhiên, Minh Húc quả thực diệt một phòng doanh trái của Địch Phỉ Nhiên.Nhưng mục đích của Minh Húc không phải là hại nàng, mà là cứu nàng. Trong tất cả mọi người ở Bắc Cương, chỉ có Đoạn Thiên Diễn cùng Minh Húc biết nàng là công chúa Ly quốc. Chỉ với thân phận nàng, Minh Húc liền sẽ không làm vậy, càng không dám giết người diệt khẩu. Bởi vì nếu như nàng chết, toàn bộ Hoàng gia đều phải chôn cùng. Hơn nữa Triều Ca cũng tin tưởng Minh Húc sẽ không hại nàng, ít nhất tạm thời sẽ không. Hắn làm ra hành động này đơn giản là vì muốn mê hoặc Địch Phỉ Nhiên, để hắn cho rằng Minh Húc đã vứt bỏ nàng. Bởi vì nàng càng là quan trọng, Địch Phỉ Nhiên sẽ càng không tha.Hơn nữa, bên trong Ly quân có gian tế Càng quốc, trong Càng quân sao lại không có gian tế Ly quốc được? Minh Húc nhất định biết Địch Phỉ Nhiên để nàng cùng ngồi xe ngựa. Cho nên, cái ý đồ xúi giục của Địch Phỉ Nhiên, Minh Húc hiểu cho nên cũng xác định, Địch Phỉ Nhiên sẽ không tổn thương nàng.Phân tích từng bước một, Triều Ca không thể không cảm thán tâm tư cùng thủ đoạn của Minh Húc. Mặc dù hôm qua đánh một trận toàn quân Ly quân bọn họ bị diệt, có vẻ như tổn thất không nhỏ. Nhưng Triều Ca lại biết, nhánh quân đội kia của họ, là quân đội Huyền Vũ quân tâm phúc của La Gia Anh. Hắn lợi dụng Càng quân danh chính ngôn thuận loại bỏ quân đội gian tế Ly quốc. Chiêu mượn đao giết người này mới thật là đẹp.Cho nên, lúc Càng quân đánh bất ngờ, Minh Húc quả quyết từ bỏ quân đội, mang theo Triều Ca trốn. Nếu như không có đứa con ghẻ là nàng, Minh Húc có lẽ sẽ chạy được xa hơn. Luận tâm tư, nàng quả thực không bằng Minh Húc. Đương nhiên, nàng cảm thấy Địch Phỉ Nhiên không bằng nàng. Như vậy việc kế tiếp liền rõ ràng, nàng muốn thu được tín nhiệm của Địch Phỉ Nhiên, thì phải bị hắn xúi giục thành công.Cho nên Triều Ca vừa mới diễm một màn thống khổ khi bị vứt bỏ như vậy. Nàng chỉ cần chờ, chờ Minh Húc tới đón nàng.Một ngày sau, Triều Ca bắt đầu đóng cửa miễn tiếp khách. Ba ngày này, Địch Phỉ Nhiên phái người tới mời mấy lần, Triều Ca đều lấy lí do dưỡng thương cự tuyệt. Địch Phỉ Nhiên biết rõ nữ tử cổ đại yêu cầu chốn dừng chân phải là cường giả được sùng bái. Cho nên hắn triển khai chiến thuật ôn nhu với Triều Ca, đối với nàng bằng mọi sự dung túng săn sóc. Đồng thời dùng chân tướng tàn khốc đoạn tuyệt vọng tưởng Hạ Triều Ca trở về bên vòng tay Minh Húc.Một hoàng tử cao cao tại thượng bằng lòng hạ mình lấy lòng một nữ tử, hầu như mọi nữ tử đều sẽ rơi vào tay giặc. Điểm này Địch Phỉ Nhiên làm khá tốt, thành ý rất đủ, dùng hết kiên trì. Nhưng những thứ này vô dụng với Triều Ca. Nàng chẳng những là công chúa của một nước, thân phận tôn quý, còn là người ở tiên giới, nhìn thấu luân hồi.Triều Ca cự tuyệt rất kiên quyết, bởi vì không chiếm được mới càng muốn. Địch Phỉ Nhiên muốn câu nàng, đồng thời nàng đã câu được hắn. Thế nhưng, hành động này lại có người nhìn không được.Hôm nay, lúc Triều Ca đang ở trong lều đọc sách, tỳ nữ hầu hạ nàng dùng sức đập khay lên bàn. Triều Ca kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nghe nàng ta nói: “Cô nương, ta khuyên ngươi hạ mình một chút đi, quá mức sẽ phản tác dụng đó.” Sớm biết tỳ nữ này không đơn giản, bây giờ nàng và Địch Phỉ Nhiên đấu với nhau, nàng ta lại không giữ được bình tĩnh trước, thật là thú vị.“Ồ? Phản tác dụng là thế nào?”“Tam hoàng tử là người tài nhất Càng quốc, hoàng tử có quyền nhất, cũng là hoàng tử có cơ hội kế thừa cao nhất.” Lúc tỳ nữ kia nói chuyện, trong đôi mắt lộ ra tia mến mộ.Triều Ca xem vào mắt, cười nhạt không nói.“Ngươi biết có bao nhiêu người cầu ngài liếc mắt ưu ái mà không được không? Có thể cho ngươi nhiều kiên trì như vậy, ngươi lại còn không biết đủ, có phải ngươi quên thân phận mình rồi không?”Trong mắt tỳ nữ kia lộ ra vẻ chán ghét, rất mịt mờ, nhưng không tránh khỏi mắt Triều Ca.“Thân phận gì?”“Ngươi là tù binh Ly quốc,

Advertisement
là tù nhân.”Triều Ca bừng tỉnh đại ngộ, nàng gật gật đầu nói: “Đa tạ ngươi nhắc nhở, ta quả thực không đúng, vậy xin ngươi bẩm báo tam hoàng tử, ta muốn gặp ngài.”Trong mắt tỳ nữ kia lóe lên một tia khinh bỉ ngắn ngủi, sau đó lộ ra nụ cười cung kính vui mừng.“Ta sẽ bẩm báo tam hoàng tử ”Đợi tỳ nữ rời khỏi, Triều Ca khẽ thở dài, tỳ nữ này nói vậy cũng là bị Địch Phỉ Nhiên ôn nhu gài bẫy. Đáng tiếc đạo hạnh còn quá thấp, không giữ được bình tĩnh, còn không thu được tâm tư vào.Tất nhiên cho nàng cái bậc thang này, Triều Ca liền thuận đi xuống. Câu giờ ba ngày, cũng nên tiến thêm một bước.Đêm đó, lúc Triều Ca nhìn thấy Địch Phỉ Nhiên, hắn đang chuẩn bị một đống thức ăn kiểu Nhật. Triều Ca giả ngu ăn rất vui vẻ như trước. Địch Phỉ Nhiên này, rất biết thay đổi biện pháp làm cho nữ tử vui.“Nàng nghĩ kĩ rồi sao?” Địch Phỉ Nhiên mở miệng trước.“Mấy ngày nay, Thiếu tướng quân có động tĩnh gì không?” Triều Ca vẻ mặt thương tâm.“Không có ”Triều Ca nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, dường như hạ quyết tâm rất lớn.“Hắn bất nhân ta bất nghĩa, đời này, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì vì hắn nữa!” Vẻ mặt Triều Ca tuyệt tình.“Ly Ca à, đổi lại là ta, ta nhất định không nỡ đối xử với nàng như vậy. Nàng là bảo bối, hắn lại không biết quý trọng.”“Trong lòng hắn chỉ có Nhị công chúa, Uyển Tình.” Triều Ca rũ mắt nói.Đây là câu nói thật Triều Ca duy nhất trong mấy lời vừa rồi.Địch Phỉ Nhiên cười, hắn nói: “Đó là hắn không có mắt, công chúa xinh đẹp ở thâm cung, cưới trở về cũng chỉ để ngắm thôi.”“Vậy ta thì sao?”“Nàng là một đóa hoa hướng dương nở rộ, không kiều diễm, không quyến rũ, lại hướng về phía ánh mặt trời, tươi đẹp bung tỏa, soi sáng con đường phía trước.”Đây là câu nói êm tai nhất của Địch Phỉ Nhiên mà Triều Ca từng nghe. Hoa hướng dương, thật ra là có chút đề cao nàng. Nàng cũng không phải người làm đại sự gì, chút thông minh thua xa Minh Húc, bất quá nghiền ép Địch Phỉ Nhiên vẫn được. Hắn quá tự phụ, tồn tại sự tự đại của người xuyên không, nhưng không có đủ đầu óc, nghĩ người khác quá đơn giản. Có thể ở Càng quốc hắn quả thực không có đối thủ, để cho hắn một đường cao giọng hát khúc khải hoàn, đắc ý vênh váo.Thấy Triều Ca vượt qua khói mù, lộ ra nụ cười, Địch Phỉ Nhiên càng vui vẻ hơn. “Ngày mai theo ta đi tuần tra quân doanh, thế nào?”Triều Ca lộ ra vẻ kinh ngạc lại cảm động, nàng trịnh trọng gật đầu. Địch Phỉ Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay Triều Ca, cười có chút mờ ám.“Trận chiến này kết thúc, ta sẽ mang nàng về Càng đô.” Triều Ca ngượng ngùng cúi đầu.Đêm nay, Địch Phỉ Nhiên tự mình tiễn Triều Ca về lều trướng. Trở lại lều, Triều Ca phát hiện tỳ nữ Địch Phỉ Nhiên an bài cho nàng lại không ở đây. Trong lòng nàng sinh nghi, đi vào trong lều một bước, nàng liền phát hiện phía sau giá treo quần áo lại có bóng người! Chẳng lẽ là tỳ nữ kia? Hay là kẻ khác? Triều Ca làm bộ không phát hiện, bình tĩnh rót cho mình chén trà. Sau đó tự nhiên tùy ý bước đến bên cạnh giá áo. Chớp mắt sau đó, nàng ném cái chén trong tay đi, đánh vào trên giá áo. Giá áo ngã xuống trong nháy mắt, Triều Ca nắm chặt chủy thủ trong tay, đánh về phía bóng người đằng sau.Nhưng Triều Ca không ngờ tới là, người kia phản ứng cực nhanh, võ công cao hơn cả chính mình! Người kia mặc trang phục Càng quân, một bộ râu quai nón dài, hiển nhiên đã dịch dung. Hai người không qua mấy chiêu, Triều Ca đã thua trận, hai tay bị hắn gông cùm xiềng xích, ôm vào trong lòng, gắt gao áp chế.“Ngươi là ai? Ta gọi người đấy!” Triều Ca uy hiếp.“Nàng muốn mưu sát phu quân sao?”Là giọng Minh Húc!Triều Ca hoàn toàn sửng sốt, đôi tay giãy dụa cũng dừng lại!“Ngươi, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Nơi này là đại doanh Càng quân, ngươi điên rồi?”Triều Ca không thể tin nhìn Minh Húc, quả nhiên trên gương mặt dán đầy râu mép kia, có một đôi mắt nàng quen thuộc.“Ta cũng muốn điên rồi, cũng là do nàng bức!” Minh Húc dùng sức véo mặt Triều Ca, ánh mắt kia như hận không thể ăn nàng!Triều Ca bị Minh Húc dọa, lập tức chột dạ. Không phải chỉ là không nghe hắn tự ý hành động thôi sao? Có không phải để cứu hắn sao?“Nàng ở đây ăn ngon uống tốt, ngược lại là cực kì thích ý chứ gì, thế nào, vui đến quên cả trời đất, chuẩn bị làm hoàng tử phi Càng quốc?” Dưới con mắt muốn ăn thịt người của Minh Húc, Triều Ca lại rụt cổ.“Nào có, không phải đang phối hợp kế hoạch của ngươi mà tiến hành sao?”Minh Húc hừ lạnh một tiếng, sắc mặt thoáng nhiều. “Không cho phép hắn đụng vào nàng, có biết không?”Giọng Minh Húc mười phần nghiêm khắc, không phải thương lượng, là mệnh lệnh.“Ta xấu như vậy, hắn mới không thèm đụng vào ta.”Triều Ca nhìn ra, Phỉ Nhiên ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng hắn vẫn chịu không nổi gương mặt này của nàng.Minh Húc “phì” một tiếng bật cười, hắn nói: “Đó là do mắt hắn mù.”Triều Ca cười theo hai tiếng khô khốc.“Nói chính sự đi, hai ngày này cần phải lấy được tín nhiệm của hắn, chịu thêm mấy ngày nữa là ổn, ta sẽ đón nàng trở về.”Triều Ca gật đầu, Minh Húc quả nhiên có biện pháp.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện