Triều Ca nhắm hai mắt lại, thần sắc vô cùng thống khổ.“Nàng nói xem có phải hắn muốn mượn đao giết người không nhỉ?”Giọng Địch Phỉ Nhiên rất nhẹ, mang theo vài phần mê hoặc.“Nàng biết quá nhiều bí mật của hắn, không thể tiết lộ cho Càng quốc, mà cứu nàng phải trả giá quá lớn, còn không bằng nàng chết, xong hết mọi chuyện.”Triều Ca hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của mình. “Ta không tin, có lẽ hắn có nỗi khổ tâm.”Địch Phỉ Nhiên thở dài, tiếc hận thay Triều Ca.“Trong lòng nàng đã rõ, chỉ là không muốn thừa nhận, ta sẽ cho nàng thời gian.”Triều Ca mấp máy môi, thần sắc hoảng loạn, hiển nhiên đã dao động.“Hắn tính toán hết thảy, lại không ngờ rằng ta không giết nàng, càng không ngờ tới, hiện tại ta đã thích nàng.” Địch Phỉ Nhiên bưng một ly rượu lên, kính Triều Ca một ly.“Ly Ca, nàng thông minh như vậy, nhất định sẽ không để cho mình kết thúc thảm đạm đúng không?”“Tam hoàng tử, ta hơi mệt, ta muốn trở về nghỉ ngơi.” Triều Ca nắm chặt quả đấm, sắc mặt trắng bệch.“Nghỉ ngơi cho tốt, ở Càng quân, ta sẽ đảm bảo cho nàng không bị thương tổn.” Vẻ mặt Địch Phỉ Nhiên ôn nhu.Triều Ca xoay người ra khỏi lều trướng của hắn, bước đi còn có chút mơ hồ lảo đảo. Nhìn bóng lưng Hạ Triều Ca, Địch Phỉ Nhiên lộ ra một nụ cười đắc ý. Trở lại lều của mình, Triều Ca múc nước rửa mặt, nhân tiện xoa xoa khuôn mặt nàng.Vở kịch vừa rồi diễn quá sâu, cơ trên mặt muốn co quắp luôn rồi. Ở cùng một chỗ với loại mặt người dạ thú Địch Phỉ Nhiên này, thực sự mệt muốn chết. Triều Ca thở phào, Minh Húc quả nhiên đã hành động, chỉ mong hắn không nên quá nóng vội. Nàng không nghi ngờ Địch Phỉ Nhiên, Minh Húc quả thực diệt một phòng doanh trái của Địch Phỉ Nhiên.Nhưng mục đích của Minh Húc không phải là hại nàng, mà là cứu nàng. Trong tất cả mọi người ở Bắc Cương, chỉ có Đoạn Thiên Diễn cùng Minh Húc biết nàng là công chúa Ly quốc. Chỉ với thân phận nàng, Minh Húc liền sẽ không làm vậy, càng không dám giết người diệt khẩu. Bởi vì nếu như nàng chết, toàn bộ Hoàng gia đều phải chôn cùng. Hơn nữa Triều Ca cũng tin tưởng Minh Húc sẽ không hại nàng, ít nhất tạm thời sẽ không. Hắn làm ra hành động này đơn giản là vì muốn mê hoặc Địch Phỉ Nhiên, để hắn cho rằng Minh Húc đã vứt bỏ nàng. Bởi vì nàng càng là quan trọng, Địch Phỉ Nhiên sẽ càng không tha.Hơn nữa, bên trong Ly quân có gian tế Càng quốc, trong Càng quân sao lại không có gian tế Ly quốc được? Minh Húc nhất định biết Địch Phỉ Nhiên để nàng cùng ngồi xe ngựa. Cho nên, cái ý đồ xúi giục của Địch Phỉ Nhiên, Minh Húc hiểu cho nên cũng xác định, Địch Phỉ Nhiên sẽ không tổn thương nàng.Phân tích từng bước một, Triều Ca không thể không cảm thán tâm tư cùng thủ đoạn của Minh Húc. Mặc dù hôm qua đánh một trận toàn quân Ly quân bọn họ bị diệt, có vẻ như tổn thất không nhỏ. Nhưng Triều Ca lại biết, nhánh quân đội kia của họ, là quân đội Huyền Vũ quân tâm phúc của La Gia Anh. Hắn lợi dụng Càng quân danh chính ngôn thuận loại bỏ quân đội gian tế Ly quốc. Chiêu mượn đao giết người này mới thật là đẹp.Cho nên, lúc Càng quân đánh bất ngờ, Minh Húc quả quyết từ bỏ quân đội, mang theo Triều Ca trốn. Nếu như không có đứa con ghẻ là nàng, Minh Húc có lẽ sẽ chạy được xa hơn. Luận tâm tư, nàng quả thực không bằng Minh Húc. Đương nhiên, nàng cảm thấy Địch Phỉ Nhiên không bằng nàng. Như vậy việc kế tiếp liền rõ ràng, nàng muốn thu được tín nhiệm của Địch Phỉ Nhiên, thì phải bị hắn xúi giục thành công.Cho nên Triều Ca vừa mới diễm một màn thống khổ khi bị vứt bỏ như vậy. Nàng chỉ cần chờ, chờ Minh Húc tới đón nàng.Một ngày sau, Triều Ca bắt đầu đóng cửa miễn tiếp khách. Ba ngày này, Địch Phỉ Nhiên phái người tới mời mấy lần, Triều Ca đều lấy lí do dưỡng thương cự tuyệt. Địch Phỉ Nhiên biết rõ nữ tử cổ đại yêu cầu chốn dừng chân phải là cường giả được sùng bái. Cho nên hắn triển khai chiến thuật ôn nhu với Triều Ca, đối với nàng bằng mọi sự dung túng săn sóc. Đồng thời dùng chân tướng tàn khốc đoạn tuyệt vọng tưởng Hạ Triều Ca trở về bên vòng tay Minh Húc.Một hoàng tử cao cao tại thượng bằng lòng hạ mình lấy lòng một nữ tử, hầu như mọi nữ tử đều sẽ rơi vào tay giặc. Điểm này Địch Phỉ Nhiên làm khá tốt, thành ý rất đủ, dùng hết kiên trì. Nhưng những thứ này vô dụng với Triều Ca. Nàng chẳng những là công chúa của một nước, thân phận tôn quý, còn là người ở tiên giới, nhìn thấu luân hồi.Triều Ca cự tuyệt rất kiên quyết, bởi vì không chiếm được mới càng muốn. Địch Phỉ Nhiên muốn câu nàng, đồng thời nàng đã câu được hắn. Thế nhưng, hành động này lại có người nhìn không được.Hôm nay, lúc Triều Ca đang ở trong lều đọc sách, tỳ nữ hầu hạ nàng dùng sức đập khay lên bàn. Triều Ca kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nghe nàng ta nói: “Cô nương, ta khuyên ngươi hạ mình một chút đi, quá mức sẽ phản tác dụng đó.” Sớm biết tỳ nữ này không đơn giản, bây giờ nàng và Địch Phỉ Nhiên đấu với nhau, nàng ta lại không giữ được bình tĩnh trước, thật là thú vị.“Ồ? Phản tác dụng là thế nào?”“Tam hoàng tử là người tài nhất Càng quốc, hoàng tử có quyền nhất, cũng là hoàng tử có cơ hội kế thừa cao nhất.” Lúc tỳ nữ kia nói chuyện, trong đôi mắt lộ ra tia mến mộ.Triều Ca xem vào mắt, cười nhạt không nói.“Ngươi biết có bao nhiêu người cầu ngài liếc mắt ưu ái mà không được không? Có thể cho ngươi nhiều kiên trì như vậy, ngươi lại còn không biết đủ, có phải ngươi quên thân phận mình rồi không?”Trong mắt tỳ nữ kia lộ ra vẻ chán ghét, rất mịt mờ, nhưng không tránh khỏi mắt Triều Ca.“Thân phận gì?”“Ngươi là tù binh Ly quốc,