Luyện Ngục Trùng Sinh

đêm đầu tiên


trước sau

Advertisement

Nằm trằn trọc cả tiếng, một phần là do lạ giường một phần là do sợ hãi nên không ngủ được. Thiên cũng có chút sốt ruột cho chính mình, hắn biết nếu hệ thống yêu cầu hắn lên giường thì chắc chắn đi ngủ thì mới kích hoạt được tình tiết tiếp theo. Nhưng khổ nỗi dạo này hắn mắc bệnh mất ngủ kinh niên, thường thường phải bật nhạc nghe mười năm hai mươi phút mới dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng căn phòng này không có điện thoại di động, tivi thì toàn chiếu cô dâu tám tuổi, máy tính thì chỉ có game offline... toàn những thứ không thể phát ra được những bài nhạc mà hắn yêu thích. Vì thế Thiên đành phải tự ru mình ngủ. Đầu tiên là hắn bắt chước giai điệu của opera cùng nhạc không lời, nhưng với khả năng cảm nhạc cùng nhạc lý gần như bằng không thì những tiếng ư ử phát ra từ cuống họng Thiên nghe nó cực kỳ kì quặc thậm chí là hơi rợn người.

Thiên bỏ qua phương án nhạc không lời tự thân ngay sau phút thứ hai, hắn sợ nếu cứ rên rỉ trong cổ họng thế này thì không còn ma quỷ gì thì chính hắn sẽ làm hắn phát điên. Phương án hai ngay lập tức được tiến hành, lần này Thiên sẽ tự hát ru cho chính mình ngủ. Bắt đầu từ 300 bài hát thiếu nhi, con bò bé bé, nó đậu cành tre...một con vịt xòe ra hai cái cánh, nó kêu rằng quéc, quéc, quéc, quẹc, quẹc, quẹc...hai vây xinh xinh, cá vàng bơi bơi trong chảo mỡ.

Đang hát ngon trớn thì bỗng dưng Thiên... quên lời, nghĩ mãi, nghĩ mãi, ngồi dậy nghĩ tiếp mà không nhớ ra lời bài hát như thế nào làm hắn ủ rũ tự trách trí nhớ mình kém. Nói đến trí nhớ, Thiên nhớ ra rằng mình hát ru là để đi mà giờ lại ngồi dậy thế này thì hóa ra thành công cốc hết cả. Tự chửi mình là óc chó, Thiên tiếp tục nằm lên giường dỗ mình vào giấc ngủ.

Lần này hắn sẽ dùng cách cổ điển nhất là đếm cừu, một con cừu, hai con cừu, bar con cừu, bốn con cừu... đếm đến tầm trên năm mươi con thì Thiên đẩy nhanh tiến độ năm mươi bốn con cừu, năm mươi sáu con cừu, năm mươi tám con cừu... rồi đến một trăm hai mươi con cừu, một trăm ba mươi con cừu, một trăm bốn mươi con cừu... Cũng may cho Thiên, khi bắt đầu khai khống đơn vị hàng nghìn thì hắn cũng đã thành công chìm vào giấc ngủ.

Khi còn đang mơ mơ màng màng thì một tiếng “két” nghe sởn hết da gà đánh thức Thiên. Từ từ mở mắt, cả phòng vẫn tối om chưa có dấu hiệu gì cho thấy trời sắp sáng, có lẽ hắn ngủ chưa được bao lâu. Hắn phát hiện đèn phòng vệ sinh đã bị bật sáng từ bao giờ, điều này làm hắn hơi rờn rợn, bởi vì hắn nhớ rõ ràng sau khi kiểm tra khóa của phòng hắn đã cẩn thận đóng cửa và tắt điện phòng vệ sinh đi rồi.

Mà hơn hết hắn có thói quen tắt hết đèn để dễ ngủ, mà cửa phòng vệ sinh lại đối diện với giường ngủ nếu đèn vẫn bật sẽ có ánh sáng hắt thẳng vào mặt hắn ngay. Định ngồi dậy tắt đèn thì hắn phát hiện cơ thể của mình nặng trịch, đến việc động một ngón tay cũng là khó khăn. Giờ đây Thiên chỉ có thể hô hấp cùng cảm nhận, cứ như thể hắn bị bóng đè vậy, mấy con dao nhét trong người để phòng thân cũng vì thế mà vô tác dụng.

Thiên chỉ có thể chăm chăm nhìn vào cửa phòng vệ sinh, trong lòng thầm cầu mong không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trái với lời cầu nguyện của Thiên, những tiếng bụp bụp liên tục vang lên trong nhà vệ sinh rồi bắt đầu là tiếng xả nước rồi tiếng cọ rửa như có ai đang hoạt động trong nhà vệ sinh. Kinh dị hơn nữa là sau khi những tiếng động chấm dứt thì có một bóng đen xuất hiện trong phòng.

Vì cánh cửa phòng vệ sinh làm từ kính mờ, nên Thiên không thể phân biệt được bóng đen kia nhân dạng thế nào. Hắn chỉ có thể lờ mờ đoán định từ hình dáng rằng đó là một người đàn ông có vóc dáng hơi cao cao. Rồi bỗng một bàn tay đập thẳng vào phía sau cửa kính, trên bàn tay bắt đầu chảy xuống những dòng nước như là máu. Rồi bàn tay đó bắt đầu trượt dần dần xuống chỗ tay nắm cửa.

Tay nắm cửa bắt đầu xoay dần dần, cánh cửa được từ từ mở ra kèm theo tiếng ken két. Luồng khí lạnh từ cánh cửa tràn ra làm cả nhiệt độ cả căn phòng dường như giảm xuống đến chục độ. Thiên cảm thấy cơ thể mình bắt đầu run rẩy, không biết là lạnh hay là do sợ hãi. Nhưng điều đó không phải là mối bận tâm, bây giờ hắn phải cố

Advertisement
gắng thoát ra khỏi cái giường này để chạy trốn khỏi con quái vật sắp bước ra khỏi cánh cửa kia. Nhưng cơ thể Thiên vẫn như đeo chì, cho dù cố gắng thế nào thì cũng là vô ích, hắn chỉ có thể cảm nhận được sự sợ hãi đang dần dần chiếm lấy mình vì tử thần từ cánh cửa kia đã bước ra để lấy mạng hắn.

Thiên bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, hắn nhớ mình đã làm theo đúng như trong chỉ dẫn sinh tồn là không khóa cửa nhà vệ sinh. Nhưng giờ đây việc không khóa cửa lại là nguyên nhân chính dẫn đến việc bóng đen kia sắp sửa thoát ra ngoài để làm hại mình. Điều này quả thật vô lý, không thể nào có chuyện hệ thống dùng gợi ý lừa hắn đến chỗ chết cả, nếu muốn hắn chết thì rất dễ dàng cần gì bày ra dăm ba cái thử thách tích điểm như kiểu vô hạn khủng bố như thế này.

Hay là do mình hiểu sai gợi ý, Thiên ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này trong đầu mình, những từ trong gợi ý cực kì đơn giản, dễ hiểu, khó có thể hiểu theo nghĩa khác chứ đừng nói là trái ngược. Mà trên hết đây là chế độ “cực dễ” chứ không phải chế độ “luyện ngục”, vậy mà giờ đây hắn chỉ có thể bị động nằm trên giường chờ đợi, chờ đợi.

Bóng đen bắt đầu thò người ra, luồng khí lạnh từ đằng sau nó bắt đầu theo nó tràn ra chiếm cứ cả căn phòng. Nó bắt đầu bước từng bước, từng bước đến chiếc giường nơi Thiên nằm. Vì ngược sáng lên Thiên không thể nhìn rõ mặt bóng đen đó như thế nào, hắn chỉ có thể trợn trừng mắt lên nhìn những ngón tay nhọn hoắt đang từ từ vươn về phía mặt mình. Cảm giác tử vong như đã gần kề, Thiên chỉ có thể tự trấn an mình “không sao đâu, không sao đâu mà” rồi nhắm tịt mắt lại chờ đợi cái chết đến gần mình. Thiên có thể cảm nhận hơi lạnh cùng cái sắc nhọn của từng móng tay chạm đến da rồi xuyên qua đầu mình. Giờ đây hắn chẳng thể làm gì, chỉ có thể cam chịu số phận. Vậy giờ đây hắn thực sự chết rồi sao?

Cơn đau đớn không đến như dự tính của Thiên, phán định tử vong của hệ thống cũng không có, chỉ có hơi lạnh có lẽ từ bóng đen vẫn phả phà phà vào mặt. Thiên ngạc nhiên hé mắt ra nhìn thì tí nữa thất kinh đến mức tim bắn ra ngoài lồng ngực, mặt của bóng đen đang đối diện với mặt của hắn, cả hai chỉ cách nhau một gang tay. Vì quá tối nên Thiên cũng không nhìn rõ bóng đen này mặt mũi ra sao, chỉ biết nó sở hữu một khuôn mặt xương xẩu cùng cái miệng luôn há ra phả hơi lạnh. Cánh tay có những ngón nhọn hoắt không xiên qua đầu Thiên mà mò mẫm cái gì đó ở trên đầu giường. Cơn sợ hãi do tử vong ập đến đã qua, Thiên tò mò không biết con ma này trèo lên giường không để giết mình thì nó định làm gì.

Chết cha! hay là nó thấy mình đẹp trai quá nên định cưỡng hiếp mình xong mới giết, thôi xong nó mò mẫm trên đầu giường để tìm *** đây mà, thôi vĩnh biệt đời trai. Rồi con ma từ từ rụt tay lại: nó đã tìm thấy thứ nó muốn. Thiên thấy vậy chỉ còn cách nhắm mắt chấp nhận số phận đang đến, bây giờ ngay cả kêu lên cũng chả kêu được nên chỉ còn cách nhắm mắt mà thôi. Nhưng cái viễn cảnh hương tiêu ngọc vẫn không xảy ra, hơi lạnh đang thổi phà phà vào mặt Thiên từ từ lui đi.

Mở mắt ra nhìn lần nữa, Thiên thấy con ma đang từ từ bước trở lại về nhà vệ sinh, hiển nhiên là nó không hứng thú gì cái thân thể ngọc ngà của Thiên, nó chỉ cần lấy thứ nó muốn ở đầu giường mà thôi. Thiên trợn mắt lên khi nhìn thấy thứ con ma đang cầm trong tay: đó là một cuộn giấy vệ sinh; wtf, ma quỷ đi lấy giấy vệ sinh để làm cái gì? đi ỉa chắc.

Con ma đi ỉa thật. Qua tấm kính mờ Thiên thấy con ma tụt quần rồi ngồi lên bồn cầu sau đó bắt đầu rặn. Tiếng động cùng mùi hương đặc trưng bắt đầu từ nhà vệ sinh phát ra khẳng định nghi vấn của hắn là đúng. Giờ thì tuy không cử động được nhưng cơn sợ hãi đã bay sạch. Thiên thầm chửi hệ thống luyện ngục, chửi cả con ma, chỉ vì mỗi việc lấy giấy vệ sinh thôi mà dọa hắn suýt tè ra quần, mà ma quỷ kiểu quái nào mà lại đi nặng rồi cần cả giấy vệ sinh thế hả, ma chứ có phải là người đâu.

Nhưng sự việc chưa kết thúc với Thiên,hắn phải chứng kiến cảnh con ma ngồi ỉa trong nhà vệ sinh cả tiếng đồng hồ. Nhắm mắt lại cũng chẳng đỡ hơn vì vẫn nghe thấy tiếng con ma rặn cùng mùi hương đặc trưng vẫn bay vào mũi. Hơn một tiếng sau con ma cũng đi nặng xong, sau khi giật nước vò giấy đầy đủ, nó thậm chí còn cẩn thận tắt điện nhà vệ sinh rồi mở cửa sau đó mới biến mất.



Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện