Chơi một lúc, con gà đã trần như nhộng, thấy nó nằm im không nhúc nhích, Võ Thiện Nhân buồn chán, nói: “Thôi! Tha cho ngươi. Ta là người lương thiện, không hành hạ ngươi nữa.”
Nói là vậy nhưng trong bụng hắn đang suy tính, đi tìm chỗ nào gần nguồn nước, kiếm chút đất mềm, bọc con gà lại, thêm mồi lửa, làm món gà nướng thì ngon tuyệt.
Chỗ này đã vào sâu trong rừng, Võ Thiện Nhân chưa từng đặt chân đến, sau một hồi suy tính, liền đại khái đi về một hướng.
May mắn là đi không bao xa, chợt nghe có tiếng nước chảy róc rách. Võ Thiện Nhân mừng thầm trong dạ, vội tăng tốc tiến lên.
Đến gần, quả nhiên thấy một dòng thác đổ từ trên cao xuống. Võ Thiện Nhân đang định chạy đến, chợt thấy trong lùm cây đằng xa có một cái mông lòi ra, y phục trắng hếu. Hắn giật mình, vội thu người nấp sau một gốc đại thụ.
Chăm chú quan sát một hồi, Võ Thiện Nhân khẳng định chắc nịch “Đây là mông của nam nhân”, nhưng không hiểu đối phương đang làm gì? Vì ở khoảng cách xa nên nhất thời không thể biết được tình huống cụ thể.
Bản tính Võ Thiện Nhân tò mò, thấy sự lạ liền đánh bạo mon men lại gần, cố gắng không gây ra tiếng động. Cách người kia khoảng vài trượng, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ chân tướng.
Thấp thoáng qua lùm cây, dưới chân thác có bốn, năm thiếu nữ đang tắm. Bọn họ không mặc y phục, lộ ra da dẻ người nào người nấy trắng mịn, ngực nở mông to, đường cong lồi lõm mê hoặc, dưới bóng nước còn loang loáng ẩn hiện một vùng màu đen huyền bí.
“Hoá ra là một tên dâm tặc. Vô sỉ, hạ lưu!” Võ Thiện Nhân thầm tặc lưỡi khinh bỉ.
Chỉ là, bản thân hắn lúc này cũng bị cảnh tượng trước mắt hút hồn, nhất thời không cách nào dứt ra được.
“Xem một tí cũng là xem. Xem nhiều tí cũng là xem. Cố tình cũng là xem. Vô tình cũng là xem. Ta không xem thì người khác cũng xem. Đã thế ta đây cũng phải xem.” Võ Thiện Nhân lập luận.
Có điều, nếu đứng ở vị trí của hắn thì rất dễ bị phát hiện. Duy chỉ có lùm cây chỗ gã nam nhân kia mới là an toàn nhất.
Võ Thiện Nhân trống ngực đập mạnh, lâu lắm rồi mới có cái cảm giác lén lút này.
“Con mẹ nó, thật là quá kích thích đi!”
Rón rén bước lại gần, Võ Thiện Nhân vỗ vỗ vào vai đối phương, nhỏ giọng nói: “Xin chào người anh em!”
Người kia đang nhón cổ chăm chú quan sát, bỗng bị đánh động liền giật bắn mình, ngã bật ngửa. Nom kỹ mặt mũi, hoá ra là một gã thanh niên trắng trẻo, áo quần bảnh bao sang trọng, mang bộ dáng con nhà có tiền.
Gã thanh niên theo phản xạ định hô lên: “Là kẻ…”
Nhưng không kịp cho đối phương nói hết câu, Võ Thiện Nhân liền động thủ ngay, sẵn có con gà cầm trên tay, nhét thẳng vào mồm hắn.
“Suỵt… Nhỏ tiếng chút!” Võ Thiện Nhân ra dấu im lặng.
Gã thanh niên hoảng hồn, đẩy mạnh con gà ra khỏi miệng, nghe mùi tanh của máu xộc lên, mặt mày xây xẩm, thiếu chút nữa thì nôn thốc nôn tháo.
“Mẹ kiếp! Cái quái gì mà ghê tởm thế này? Ngươi… ngươi là ai?”
Gã thanh niên có chút hoảng sợ khi bị bắt gian tại trận. Cũng may, hắn còn tỉnh táo, biết tình cảnh hiện tại nên giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe.
“Ây da… Người anh em thật là không đúng nha! Chuyện lén lút hèn hạ thế này cũng có thể làm ra. Thật là không đáng mặt nam nhi!” Võ Thiện Nhân vờ vịt nói.
Giây lát định thần, nhìn ngó trang phục của Võ Thiện Nhân, gã thanh niên thở phào một hơi.
“Hừ! Con bà ngươi! Ta còn tưởng là vệ binh Thánh Viện đến chứ? Ta xem thì đã xem rồi, nhìn thì cũng nhìn rồi. Ngươi muốn sao?”
“Hắc hắc… Không có gì! Chỉ là… Lùm cây này rất tuyệt, hay là người anh em cho ta ngồi ké một miếng. Hai chúng ta cùng nhau thưởng thức mỹ cảnh.” Võ Thiện Nhân cười tà, nháy mắt bảo.
Gã thanh niên còn tưởng đối phương sẽ làm khó, lấy cớ uy hiếp tống tiền, không ngờ lại nghe được mấy lời “lưu manh” này. Trong bụng thở phào một hơi. Cảm giác nhìn Võ Thiện Nhân cũng thuận mắt hơn.
“Hoá ra chúng ta có chung khẩu vị. Không biết người anh em tên gì?” Gã thanh niên tươi cười hớn hở.
Võ Thiện Nhân hắng giọng, ngẩng cao đầu nói: “Ta đi