Hai người kia chạy đến trước mặt họ, mới nói: "Mới vừa rồi chúng ta hình như thấy Ảnh Hồng sư thúc đi theo chưởng môn cùng chưởng môn phu nhân tiến vào Trâm hoa sảnh rồi, sư thúc bảo các ngươi truyền lời lúc nào ?"Chung Mẫn Ngôn cười lớn nói : "Đó là chuyện của buổi sáng, chỉ vì ta có chuyện khác cần làm, cho nên chưa kịp đi tìm chưởng môn phu nhân."Hai người kia nói : "Đã là như thế thì không cần vào trong. Chưởng môn phu nhân cùng Ảnh Hồng sư thúc nếu đều ở Trâm hoa sảnh, có lời gì muốn nói cũng đã nói rồi. Hai ngươi trở về đi, sắp rút thăm rồi, chưởng môn cùng trưởng lão các đại môn phái đều đã ở bên trong, không thể quấy nhiễu bọn họ."Chung Mẫn Ngôn mồm mép nhưng cũng không thể nghĩ ra nên lấy cớ gì tiếp nữa, đành phải ảo não xoay người định đi. Ai ngờ Linh Lung lạnh lùng nói: "Thật sự là không biết tốt xấu a. Hồng cô cô nếu có chuyện gì muốn nói có thể nói trực tiếp với mẹ ta, cần gì phải tới phiên chúng ta đi truyền lời? Đạo lý này cũng không hiểu, nhất định phải để người ta nói ra sao!"Hai người kia thấy là Linh Lung, không khỏi hụt hơi. Nghĩ lại có lẽ Ảnh Hồng sư thúc cùng chưởng môn phu nhân đã xảy ra chút chuyện không vui, liền để cho con gái của chưởng môn, Linh Lung, đến truyền lời, đây cũng không phải là không thể xảy ra. Nữ nhân luôn rầy rà, thích vòng vòng vo vo không nói rõ ràng, lợi hại như chưởng môn phu nhân cùng Ảnh Hồng sư thúc cũng không thể thoát tục.Nghĩ đến đây, bọn họ lại đành phải tránh ra, do dự mà để hai người đi qua.Đi qua đài ngọc bích, vòng qua cửa đại sảnh đi đến hậu viện, Chung Mẫn Ngôn mới khì cười, nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ của Linh Lung, nói: "Muội thật đúng là làm liều! Hại Ảnh Hồng sư thúc vô duyên vô cớ vì muội mà bị gánh danh tiếng đa nghi oan ức.”Linh Lung bĩu môi, tức giận: "Ai bảo bọn họ cầm lông gà làm lệnh tiễn (*)! Cho dù là rút thăm thì thế nào? Cũng không phải chuyện ám muội, như đề phòng cướp vậy. Chúng ta có thể làm gì a!"(*)Lệnh tiễn/ thẻ lệnh: Còn gọi là cờ lệnh/ cờ chỉ huy. Ngày xưa cờ nhỏ, với đầu cán có gắn thêm mũi tên bằng kim loại được dùng để phát lệnh trong quân đội. Cho nên nó được gọi là lệnh tiễn ( Tiễn: mũi tên). Ý nghĩa của nó suy rộng ra là hiệu lệnh, chỉ thị của cấp trên. Hiểu nôm na là thấy lệnh tiễn như thấy cấp trên +_+.Mặt khác, thời xưa khi truyền lệnh người ta thường cắm vào giấy viết thư lông vũ của một loài động vật nào đó coi như là dấu hiệu, số lượng lông vũ càng nhiều chứng tỏ sự kiện càng cấp bách.“Lông gà” là thứ vô dụng, trong khi lệnh tiễn là thứ mà ta có thể dựa vào nó để ra lệnh, là thứ vô cùng quan trọng. Về sau người ta dùng câu tục ngữ “Cầm lông gà làm lệnh tiễn” này để mô tả một người dựa vào thủ trưởng ( hoặc là một người nào đó), lợi dụng quyền uy để sai khiến việc này, điều khiển việc kia.Khi nói chuyện, Trâm hoa sảnh đã gần ngay trước mắt. Nó mặc dù đặt tên là sảnh, kì thực là một tòa lầu cao. Trước lầu có một dòng sông xanh biếc uốn lượn, một mảnh rừng trúc, bạch hạc thon dài thanh nhã tốp năm tốp ba kiếm ăn nghỉ ngơi dưới nước . Ước chừng là bởi vì đài ngọc bích canh gác thập phần nghiêm mật, nên trước Trâm hoa sảnh lại không có một người.Chung Mẫn Ngôn thấy Linh Lung nghênh ngang muốn xông vào bên trong, nhanh chóng kéo lại, nói : " Không thể quấy nhiễu mọi người. Chúng ta nghe lén ở dưới cửa là được."Nói xong hai người khom lưng nhẹ chân nhẹ tay đi đến cửa sổ ở mái hiên phía Tây. Cửa sổ khép hờ, hương trà thanh nhã cùng hương trầm thủy tỏa ra qua khe cửa, mùi hương thật dễ chịu.Lại nghe bên trong có người nói chuyện, đúng là chưởng môn Thiểu Dương Phong - Chử lỗi.". . . . . . Chuyện rút thăm, vẫn là dựa theo quy củ năm rồi mà làm chứ? Chư vị xin viết tên lên trên nan tre, sau đó sẽ do hiền thê của ta tới rút. Năm người đầu tiên sẽ phụ trách hái đóa hoa kia."Hái hoa? Linh Lung nhất thời không kịp phản ứng. Chung Mẫn Ngôn dùng khẩu hình không tiếng động nói: yêu ma. Nàng lập tức hiểu ý, thì ra là rút thăm ai có tư cách đi bắt yêu ma quan trọng.Chử Lỗi vừa dứt lời, lại nghe một âm thanh có chút khàn khàn cười nói: "Chử chưởng môn rất hẹp hòi a, lần trâm hoa đại hội này tổ chức ở Thiếu Dương phái các ngươi thì thôi, thế nhưng rút thăm cũng muốn để quý phu nhân đến rút, thật sự là thiên thời địa lợi a."Chử Lỗi bị người này ôn hoà nói vài câu, lại bất động thanh sắc, chỉ cười nói: "Tống đạo trưởng nói quá lời, chuyện rút thăm tất nhiên là quang minh chính đại được an bài ở đây, hiền thê lại không phải là người tham gia, nên mới để nàng đến rút. Nếu ngài cho rằng không ổn, không bằng đề cử một vị khác rút thăm, tại hạ tuyệt không dị nghị."Người nọ lại nói: "Chúng ta đều là khách, khách tùy chủ tiện (khách nên theo ý chủ), làm sao có thể có dị nghị gì chứ! Đến đây! Nhanh chóng rút thăm đi! Sớm hoàn thành đại hội trâm hoa này xong xuôi, về nhà ngủ một giấc!" Nói xong, dừng một chút, lại nói: " Thiếu Dương phái ngay từ đầu cũng không định tham gia. Mấy lần trước hái hoa không có ai tham gia, lần này cũng thế chứ!"Chử Lỗi nghe thấy ý tứ trong lời nói của lão lại là chỉ trích bọn họ vì tình riêng mà gian lận, trong lòng không khỏi giận dữ. Nhưng ông tu dưỡng vô cùng tốt, trên mặt lại không chút nhúch nhích nào, đang muốn thản nhiên phản bác lời này, lại nghe trong góc phòng có một âm thanh trầm thấp hùng hậu nói: "Tống đạo trưởng không cần nóng vội, dù sao thẻ tre ở trong này, lão còn sợ bọn họ không có mắt trốn tránh hay sao. Hiên Viên phái các ngươi có từ lâu đời, đệ tử mạnh, tất nhiên là không để việc hái hoa vào mắt, chi bằng nhường cơ hội này cho Ngọc Phù đảo chúng ta đi?"Tống đạo trưởng cười âm hiểm, cũng không nói gì. Chử Lỗi cũng là cười, không nói gì. Hà Đan Bình liền phát nan tre đến trước bàn của mọi người, cười nói: "Mời chư vị viết danh tính lên trên nan tre, sau đó bỏ vào trong giỏ trúc lớn này. Năm vị đầu tiên được rút trúng, thì phải cảm phiền các vị đi hái hoa." Bà nói cười uyển chuyển tựa như căn bản không nghe thấy lời kêu ca của Tống đạo trưởng.Linh Lung nghe không được rõ ràng lắm, còn muốn ngẩng đầu lên một chút, Chung Mẫn Ngôn nhanh chóng nhẹ chân nhẹ tay kéo nàng xuống, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, bên trong đều là cao nhân đắc đạo, cẩn thận kẻo bị phát hiện. Bây giờ huynh đố muội, ngũ đại phái trong thiên hạ gồm những phái nào?"Nguyên lai hắn sợ Linh Lung hiếu kỳ quá mức, bị người ta phát hiện bọn họ ở đây nhìn lén, vì thế đặc biệt kiếm chuyện phân tán sự chú ý của nàng. Nàng quả nhiên trúng chiêu, rung đùi dương dương đắc ý nói: "Ngay cả chuyện này mà huynh cũng không biết sao? Muội cho huynh biết. Ngũ đại phái chính là Trung Nguyên - Thiểu Dương Phong, Nam Sơn - Hiên Viên phái, Bắc Dương - Phù Ngọc đảo, Tây Hoang - Điểm Tình cốc, Đông Hải - Ly Trạch cung. Ngũ đại phái đều có lịch sử lâu đời, đệ tử đông đảo, người trong thiên hạ đều đổ xô theo học. Chỉ là gần đây Hiên Viên phái có dấu hiệu suy thoái, đệ tử năm này không bằng năm trước. Nhưng võ công của bọn họ dù sao cũng là thuyết pháp thiên đạo, công lực thâm hậu, vẫn như cũ không nên xem nhẹ. Ly trạch cung là tân phái chỉ mới phát triển mạnh trong vòng năm mươi năm nay, hiện tại thế lực càng ngày càng mạnh mẽ, thoạt nhìn đã muốn đuổi kịp và vượt qua Thiểu Dương Phong chúng ta. Ta cảm thấy người trong cung kia thật cổ quái, muốn làm rõ rốt cục là nam hay nữ. . . . . . Phù Ngọc đảo và Điểm Tình cốc chúng ta lại cực kỳ quen thuộc, cũng không cần muội nói cho huynh chứ?"Mặt mày Chung Mẫn Ngôn hớn hở, làm bộ làm tịch liên tục gật đầu, bỗng nói nhỏ: "Những thứ khác không nói, còn nhớ rõ năm trước hai chúng ta đi Phù Ngọc đảo du ngoạn không? Không nghĩ tới trên hòn đảo nhỏ lại có biển hoa mỹ lệ như thế. Nhưng đảo chủ phu nhân kia vừa ra tới, tất cả hoa dường như đều không còn màu sắc. . . . . ."Linh Lung nheo mắt nhìn hắn, "Được lắm, thì ra mấy tên các huynh , bình thường đều chú ý tới những thứ này! Để hôm nào muội nói cho phụ thân biết, nói các huynh không tập trung, mỹ nữ trước mặt sẽ không chú ý luyện công!"Chung Mẫn Ngôn biết là nàng nói giỡn, lúc này cũng không đùa giỡn cùng nàng, chỉ có thể cười nói: "Còn nói huynh sao, lúc trước là ai nhìn đến ngây ngốc?"Linh Lung thở dài một hơi: "Thật là. Muội rốt cục cũng chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp hơn bà ấy. . . . . ." Nói xong hãy còn không phục, lại bĩu môi nói : "Đương nhiên ngoại trừ mẹ của muội ra!"Chung Mẫn Ngôn cố ý muốn trêu chọc nàng, liền làm bộ muốn nhoài người lên cửa sổ nhìn vào trong, trong miệng nói: "Vậy để huynh nhìn xem đảo chủ phu nhân lần này có tới hay không, lại nhìn bà ấy cho đã mắt mới thôi!"Linh Lung bật cười khanh khách, vội vàng đẩy hắn, nói : "Cẩn thận một chút kẻo mấy lão gia tử Điểm Tình cốc kéo ngươi ra ngoài đánh đấy!"Nàng còn chưa nói hết, chỉ nghe bên trong truyền đến "A" một tiếng. Hai người sợ tới mức vội vàng núp dưới cửa sổ, nín thở chờ đợi, động cũng không dám động.Hà Đan Bình lúc này nói: "Mời các vị bỏ nan tre vào trong giỏ trúc này."Vì thế mọi người đều viết danh tính lên nan tre bỏ vào trong giỏ trúc, đến trước mặt Tống đạo trưởng, hắn cũng không động, chỉ cầm nan tre kia trên tay thưởng thức, uốn cong thành đủ loại hình dạng.Hà Đan Bình liền cười hỏi: "Tống đạo trưởng còn chưa viết xong sao?"Tống đạo trưởng lắc đầu, nói giọng khó nghe: "Nghĩ đến Hiên Viên phái vốn là khách, không nên nói gì. Nhưng Thiểu Dương Phong lần này là nơi tổ chức trâm hoa, thì không nên che giấu. Rõ ràng Thiếu Dương phái các ngươi còn có hai người không viết tên lên nan tre, lại bảo chúng ta bỏ vào trước, rốt cục là có ý gì?"Sắc mặt Hà Đan Bình khẽ biến, nghiêm mặt nói: "Không biết Tống đạo trưởng có ý gì? Bảy đại đường chủ của Thiếu Dương phái ta, cả bảy người đều ở đây, hai người trong miệng Tống đạo trưởng không biết là ai?"Tống đạo trưởng cười lạnh nói: "Thì ra không phải đệ tử Thiểu Dương Phong! Nói vậy bọn chuột nhắt kia là rình coi rồi! Bản thân ta muốn nhìn xem là loại người nào lại lớn mật như thế!"Đạo bào rộng thùng thình của lão hơi hơi phất một cái, trong tay áo bắn ra hơn mười đạo hàn quang kiếm khí, phát ra âm thanh chói tai, thẳng tắp chém tới cửa sổ nơi bọn Linh Lung đang trốn. Chiêu thức này tên là Tụ Vạn Kiếm, chính là một trong những tuyệt kỹ tâm đắc nhất của Hiên Viên phái. Mọi người đang ngồi cũng không ngờ lão nói động thủ liền động thủ, vừa ra tay lại là chiêu thức sắc bén như thế, không khỏi đều hoảng sợ.Mắt thấy bức tường này đều phải bị kiếm khí làm vỡ nát, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người màu xám nhanh như thiểm điện lùi về phía sau, lại đứng ở phía trước kiếm khí chặn lại! Chỉ nghe ầm một tiếng, vách tường trong đại sảnh bị kiếm khí đập nát, bụi bay mịt mù, mọi người đều kinh hãi, không nghĩ tới một chiêu kia lại lợi hại như vậy.Tống đạo trưởng xanh cả mặt, sau một lúc lâu mới cười lạnh nói: "Không hổ là Chử chưởng môn, thân pháp tốt, thật bản lãnh!" Lão trừng mắt nhìn nam tử tựa như thiên thần trong bụi mù kia, người nọ không hề hấn gì, sắc mặt như cũ, nhìn qua lại giống như đang ung dung thoải mái dạo bước trong đình vắng. Trong tay ông dắt theo hai tiểu hài nhi đang sợ hãi đến xanh cả mặt, đúng là Linh Lung và Chung Mẫn Ngôn.Hà Đan Bình vừa thấy ái nữ không việc gì, trong lòng kích động quên cả trách cứ, vội vàng chạy tới vỗ về đầu nàng, luôn miệng hỏi: "Không sao chứ? Có bị thương không?"Linh Lung bị kinh hãi, toàn thân run rẩy một chữ cũng không nói được, Hà Đan Bình đau lòng vội vàng ôm nàng đến bên cạnh trấn an. Chung Mẫn Ngôn bên cạnh lại không may mắn như vậy, vừa thấy Chử Lỗi mặt không thay đổi nhìn mình, hắn không tự chủ được chân mềm nhũn quỳ xuống, trong miệng chỉ thấp giọng nói: "Sư phụ. . . . . ."Chử Lỗi nhíu mày, trầm giọng nói: "Đứng lên, qua một bên đi! Đợi nói sau."Trong lòng Chung Mẫn Ngôn trầm xuống, biết rõ sau khi rút thăm sư phụ tất nhiên sẽ nghiêm khắc truy cứu việc này. Linh Lung cũng thế, nhưng nhiều nhất là mắng nàng một chút, chỉ sợ mình sẽ giống như Toàn Cơ, đến Minh Hà động ngây ngốc mấy ngày.Vừa nghĩ tới Toàn Cơ hắn mới đột nhiên nhớ tới giữa trưa mình còn chưa đưa cơm cho nàng, mắt thấy sắc trời đã sắp xế chiều rồi, tiểu nha đầu kia chắc đã đói đến hoảng, nàng lại một mình lẻ loi giữa nơi âm u im ắng kia, còn đói bụng nữa. . . . . . Hắn không khỏi hối hận, lúc trước không nên đáp ứng Linh Lung, làm càn với nàng.Hắn yên lặng thối lui đến góc phòng, chỉ thấy Hà Đan Bình