Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chương 40


trước sau

Advertisement

Chương 40: Thay thuốc


Giây phút quay người, trái tim Lục Tri Kiều không gợn sóng, rời đi mấy bước, sau lưng không hề có bất kì phản ứng cùng động tĩnh nào, cô ấy khẽ nhíu mày, bước chân khựng lại giây lát, rồi lại vội vã đi tiếp về phía trước. Lục Tri Kiều nghĩ, nếu Kỳ Ngôn đuổi theo, theo cô ấy về khách sạn, bản thân sẽ đáp ứng mặc bikini của người kia bằng bất cứ giá nào.


Suy nghĩ này lướt qua đầu, Lục Tri Kiều nhanh chóng bị dọa giật thót, sao bản thân lại có suy nghĩ như thế chứ? Nhưng cô ấy không kịp nghiên cứu sâu, bản thân đã đi tới bên con gái, còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng truyền tới tiếng cổ vũ.


Trận đấu lại bắt đầu.


Kỳ Ngôn không tới.


Trái tim chùng xuống từng chút từng chút, không thể dễ tả thành lời, Lục Tri Kiều không dám quay đầu nhìn, nhưng thấy ánh mắt con gái toát lên hưng phấn, yết hầu đột nhiên có chút nghẹn, "Nữu con..."


"Dạ?"


"Mẹ hơi mệt, về khách sạn trước, con... nếu muốn xem tiếp thì đừng đi đâu xa, đợi cô Kỳ." Lục Tri Kiều muốn bảo con gái về khách sạn cùng mình, nhưng con trẻ vui vẻ như thế, cũng không tiện cưỡng cầu. Chỉ là ở đây đông người, cô ấy không yên tâm.


Dặn dò xong, Lục Tri Kiều xách túi muốn đi.


Lục Uy nắm lấy tay cô ấy: "Mẹ, con về cùng mẹ."


Lục Tri Kiều ngẩn ra: "Con không xem cô Kỳ thi đấu nữa à?"


"Cô Kỳ từng nói phải theo sát mẹ, không được để mẹ chạy lung tung." Cô gái nhỏ ra bộ quan trọng, nói xong xách phao bơi của mình lên, lưu luyến không nỡ nhìn về phía trận đấu một cái.


Tuy Lục Uy còn nhỏ tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, chuyện rắn cắn hai ngày trước lưu lại ám ảnh không nhỏ trong lòng cô bé, đương nhiên an toàn của mẹ quan trong hơn, còn về trận đấu, sau này có cơ hội vẫn có thể xem.


Lông mi dày của Lục Tri Kiều rung lên, hơi nghiêng đầu, cuối cùng nhịn lại không nhìn về phía sau, nắm lấy tay con gái về khách sạn.


Khách sạn cách bãi cát rất gần, chỉ là quãng đường hai ba phút ngắn ngủi, hai mẹ con lại đi gần mười phút, Lục Tri Kiều giống như lời bản thân nói, mệt rồi, không đi nổi. Trong lòng cô ấy mang theo một phần chờ đợi, nhưng không thể nói rõ là đang chờ đợi điều gì, giống như bọt nước ẩn hiện mờ ảo.


Trước khi vào trong phòng, Lục Tri Kiều nhìn một cái lên hành lang trống không, đột nhiên bọt nước vỡ vụn.


Cửa từ từ đóng lại, bàn tay nắm lấy tay nắm cửa của Lục Tri Kiều khựng lại, sau đó thò đầu ra nhìn thử, hành lang vẫn trống không, chỉ có một cơn gió ấm thổi qua. Cô ấy triệt để đóng cửa lại, đứng bất động, trong lòng ngập tràn cảm xúc.


Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bất kể làm gì, trong đầu luôn nhớ tới người kia, trái tim cũng ngứa ngáy, nhìn thấy người kia không đuổi theo, lại vô duyên vô cớ thất vọng, trong tiềm thức cảm thấy người kia bắt buộc phải chiều theo bản thân.


Ý thức được suy nghĩ này của bản thân, Lục Tri Kiều vừa tự trách vừa hoảng loạn, Kỳ Ngôn không có nghĩa vụ phải chiều theo bản thân, cô ấy cũng không có tư cách và lập trường để yêu cầu Kỳ Ngôn, nhất định là mấy ngày nay đi chơi quá rảnh rồi, đợi sau khi quay về đi làm, đầu óc nhét đầy công việc, sẽ không tiếp tục nghĩ về những chuyện này nữa.


Lục Tri Kiều an ủi bản thân, thở dài, đi tới bên sô-pha, ngồi xuống.


Cửa kính ngoài ban công không đóng, bên ngoài truyền tới tiếng reo hò rõ ràng nhiệt liệt, Lục Uy vừa vào phòng đã nóng lòng chạy tới, bò ra lan can quan sát, quay đầu vẫy tay với Lục Tri Kiều: "Mẹ, ở đây cũng có thể nhìn thấy cô Kỳ!"


Hô hấp của Lục Tri Kiều ngưng lại, tâm tư vừa dịu lại lại dâng cao, cô ấy quay đầu nhìn về phía ban công, híp mắt lại, nghe những tiếng hò reo đợt sau vang hơn đợt trước, trái tim lại bắt đầu động đậy.


Không xem, cô ấy không xem.


"Oa! Cô Kỳ lợi hại quá!"


"A a a!"


Con gái kích động không thôi, trái tim Lục Tri Kiều giống như bị mèo cào, vô cùng khó chịu, dứt khoát quay mặt đi, lấy điện thoại ra xem nhóm chat công việc.


Cuối năm ngoái, trong tay có một đơn hàng giá trị xảy ra chút vấn đề, vì nghỉ tết, Lục Tri Kiều tạm thời gác lại không động tới, báo cáo lên trên, đợi sau kì nghỉ tết quay lại làm việc sẽ lập tức xử lí, khách hàng nước ngoài không đón tết như Trung Quốc, kì nghỉ ở Trung Quốc vẫn là thời gian làm việc của họ, thời gian kéo dài càng lâu, càng dễ phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn, nghĩ như thế, Lục Tri Kiều có chút đau đầu.


Nhưng chỉ cần cấp dưới thi hành theo thông báo, cũng không có vấn đề gì quá lớn, hiện tại chủ yếu là đợi tin tức từ phía khách hàng.


"Cô Kỳ cố lên! Cô Kỳ cố lên!"


"Cô Kỳ ngầu quá!"


Con gái vẫn đang reo hò.


Lục Tri Kiều vừa tĩnh tâm một lúc, lại bị tiếng hò hét làm tâm tình hỗn loạn, nhìn tin nhắn phát cả trăm bao lì xì trong nhóm chat mười mấy người, liền hoa mắt chóng mặt, bất lực cất điện thoại đi, ngây người trên sô-pha không động đậy.


Không xem, cô ấy sẽ không xem.


Nhưng đôi chân lại không nghe theo sai khiến, đứng dậy, đi ra ban công, bầu trời xanh ngắt, đám mây như chiếc bánh bao, những cây dừa cao cao rải rác khắp nơi lọt vào trong tầm mắt, rồi chầm chậm di chuyển, tiếp đó là bờ biển, bãi cát, cuối cùng nghìn thấy cuộc thi và đám người xung quanh.


Ánh nắng ban chiều kịch liệt lại chói mắt, nhuộm bãi cát thành màu vàng óng, Lục Tri Kiều híp mắt lại, ánh mắt đuổi theo bóng người đang di chuyển, khóe miệng vô thức cong lên.


Thân hình Kỳ Ngôn mảnh mai, tuy khung xương nhỏ như những người phụ nữ bình thường khác, nhưng cơ bắp săn chắc, cho người ta cảm giác rất có lực, loại sức lực này không phải man rợ gò ép thô kệch, mà là trong nhu có cương, cương nhu hài hoa, từ bên trong toát ra bên ngoài. Thật sự kiểu người như thế không dễ chế ngự, trong xương cốt đã mang theo cốt cách, không biết sẽ bay tới đâu, cũng không biết sẽ dừng chân nơi nào, nhưng, Kỳ Ngôn cũng có thể dịu dàng, cũng có thể cứng rắn.


Liệu có ai không bị người như thế thu hút?


Điểm số trong trận đấu, từ đầu tới cuối đều là đội Kỳ Ngôn dẫn trước, lúc bước vào thời gian nghỉ, mọi người đều hơi mệt, Kỳ Ngôn chủ động cầm nước đưa cho mọi người. Chỉ là một chuyện rất nhỏ, có người làm sẽ giống như đang nịnh bợ người, có người làm lại rất phóng kháng, toát lên vẻ chu đáo ân cần.


Không nghi ngờ, Kỳ Ngôn là người vế sau.


Kỳ Ngôn dịu dàng, thân thiện với từng người, ở chỗ nào cũng đều phát sáng rực rỡ, làm bất cứ việc gì cũng tự nhiên không thôi. Lục Tri Kiều nghĩ mãi, rồi lại càng thất vọng, đối với Kỳ Ngôn, bản thân không phải một người đặc biệt, sau đó lại tự trách, sao lại luôn nghĩ tới những chuyện lung tung vậy chứ.


Cảm xúc lặp đi lặp lại, tạo thành những cơn sóng mãnh liệt.


"A, nếu con có người bạn ngầu như cô Kỳ, con sẽ dính chặt lấy cô ấy, không để người khác cướp mất cô ấy." Con gái lắc lư đầu nhỏ, lẩm nhẩm với bản thân một câu.


Lục Tri Kiều: "..."


Đứa trẻ này, dường như dục vọng chiếm hữu hơi mạnh.


Biết hàm ý trong lời con gái chỉ là tình bạn đơn thuần, nhưng trong lòng Lục Tri Kiều lại nghĩ sai lệch, gò má trào lên hơi nóng, nhưng giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục xem thi đấu.


Mặt trời chầm chậm lặn về đằng tây, trận đấu đã kết thúc.


Ánh mắt của hai mẹ con không hẹn mà cùng đuổi theo bóng dáng của Kỳ Ngôn, nhìn thấy Kỳ Ngôn khoác vai đi bên cô gái phương tây, mấy người còn lại cũng đi tập hợp cùng nhau, dường như đang nói gì đó, nhìn thấy Kỳ Ngôn lắc đầu, đột nhiên nhìn về phía khách sạn, rồi vẫy tay tạm biệt với họ.


Không lâu sau, cửa truyền tới một tiếng tít, hai người ngoài ban công đồng thời quay đầu, bóng người cao ráo của Kỳ Ngôn xuất hiện trong tầm mắt, Lục Uy hò reo chạy tới: "Cô Kỳ!"


Đón lấy một cái ôm gấu, Kỳ Ngôn dang hai tay ôm lấy Lục Uy vào lòng.


Cô gái nhỏ thốt ra một tràng nịnh nọt, Kỳ Ngôn xoa mặt Lục Uy, cười cười kiên nhẫn lắng nghe cô bé nói chuyện, sau đó hai người thảo luận về trận đấu bóng chuyền bãi biển, hai cô trò rất thân thiết hài hòa.


Lục Tri Kiều đứng ngoài ban công quan sát, có lẽ là nhìn ra ánh sáng chói chang bên ngoài quá lâu, trong tầm mắt xuất hiện bóng mờ màu xanh xám lúc ẩn lúc hiện, bóng dáng của hai người kia trở nên mơ hồ.


Mấy ngày qua, Lục Tri Kiều cảm nhận được, khi con gái ở bên Kỳ Ngôn sẽ tự nhiên hơn, vui vẻ hơn, nụ cười trên mặt dường như cả ngày không ngừng, tính trẻ con được giải phóng hoàn toàn tương phản với khi ở nhà, con gái nói năng nhỏ nhẹ, ngữ điệu cũng rất kiềm chế, rất ít khi cười to, phần lớn thời gian đều là kìm nén.


Bản năng của trẻ nhỏ là thứ thành thật nhất, Kỳ Ngôn chính là một người như thế.


Mọi người đều yêu, không ai có thể kháng cự được sức hấp hẫn của Kỳ Ngôn. Nhưng Lục Tri Kiều biết, người này không liên quan tới bản thân.


"Nữu Nữu, em đi tắm trước đi, thay quần áo xong, sau đó đợi tới tối chúng ta sẽ đi ăn cá nướng."


"Vâng!"


Lục Uy đi tắm, Kỳ Ngôn quay đầu nhìn về phía ban công, bị ánh sáng kịch liệt làm lóa mắt, phải híp mắt lại, Lục Tri Kiều dựa lưng vào lan can, đứng ở đó, khóe miệng mang theo nụ cười, vẻ mặt lộ ra chút ngưỡng mộ. Kỳ Ngôn đứng dậy đi tới, người kia cũng không phản ứng, giống như đang chìm trong suy tư.


"Hôm nay mệt không?"


Kỳ Ngôn nắm lấy cổ tay Lục Tri Kiều, để lòng bàn tay của cô ấy và lòng bàn tay của bản thân dính lại với nhau, nhiệt độ đan xen, tay của Lục Tri Kiều mềm mại như không xương, ngón tay thon thả, rất đẹp.


Âm thanh ngắt đứt suy tư của Lục Tri Kiều, tỉnh táo lại, không biết người kia đã đứng trước mặt mình tự bao giờ, vô thức muốn rụt tay về, nhưng bị nắm chặt lấy. Cô ấy ngây ra, chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng của Kỳ Ngôn, đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng ban chiều, nhỏ tiếng nói: "Không mệt."


Một cơn gió ấm thổi tới, những sợi tóc tán loạn trên trán bị thổi bay.


Kỳ Ngôn dịu dàng nhìn Lục Tri Kiều, đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng cong lên nụ cười khẽ không dễ phát hiện, giơ tay vuốt sợi tóc bay, vén ra sau tai cho Lục Tri Kiều.


Lục Tri Kiều mất tự nhiên quay mặt đi, cúi đầu xuống.


"Thoa thuốc chưa?"


"Vẫn chưa."


Kỳ Ngôn cười cười, dắt Lục Tri Kiều vào phòng, để cô ấy ngồi xuống sô-pha, lấy thuốc bôi cùng bông băng mới tới, ngồi xuống cạnh Lục Tri Kiều.


"Tôi tự làm..." Lục Tri Kiều biết Kỳ Ngôn muốn làm gì, vội đưa tay ra.


Chuyện này, Kỳ Ngôn không thể chiều theo Lục Tri Kiều, giơ tay lên cao, khiến Lục Tri Kiều không thể chạm tới, sau đó thuận đà bắt lấy bàn chân mảnh mai của cô ấy, cởi dép lê ra, gác lên đầu gối mình.


Lục Tri Kiều vô thức muốn rụt chân về, nhưng sức lực của người kia lớn hơn bản thân, ấn chặt xuống không cho cô ấy động đậy, thấy cô ấy giãy giụa, còn vỗ lên mu bàn chân Lục Tri Kiều giống như trách mắng, biểu thị trừng phạt. "Đừng động đậy, nghe lời chút nào."


Sau đó, Lục Tri Kiều thật sự không động đậy nữa.


Trái tim như muốn nhảy lên cổ họng, đột nhiên xấu hổ.


Thời tiết nóng nực, vết thương không thể bịt kín, cũng không thể dính nước, Lục Tri Kiều liền mặc váy dài, rộng rãi mát mẻ, không khó chịu, Kỳ Ngôn rất quy củ, chỉ vén vạt váy lên trên đầu gối một chút, nhanh nhẹn cởi lớp bông băng cũ, lộ ra hai vết răng.


Lục Tri Kiều quay mặt đi, không muốn nhìn.


"Còn đau lắm không?"


"... Không động vào thì không đau."


Tuy bị rắn không có độc cắn, nhưng vết thương không nông, muốn hồi phục như ban đầu phải mất mấy ngày nghỉ ngơi, Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm lên dấu răng kia, ánh mắt tối đi, lặng lẽ xử lí thay thuốc, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.


Bắp chân Lục Tri Kiều rất đẹp, mảnh mai đều đặn, da trắng như ngọc, chỉ là có chút rệu rã, điểm tốt duy nhất của việc không tập thể dục thường xuyên có lẽ là sờ vào rất mềm mại, đàn hồi, vô cùng dễ chịu.


Lau sạch vết thương, thoa thuốc lên, ấn đường Kỳ Ngôn từ đầu tới cuối vẫn khẽ nhíu lại, giống như rất chuyên tâm.


Nhìn từ góc độ này, đường nét trên góc mặt Kỳ Ngôn gần như hoàn hảo, góc cạnh phân chia vừa vặn, Lục Tri Kiều ngẩn ra ngắm nhìn, lại mất hồn, bắp chân bị một bàn tay âm ấm chống lấy, cơn đau nhức khi phải đứng hai tiếng đồng hồ dần dần dịu bớt, sau đó biến mất, chỉ còn lại cảm giác thoải mái.


"Ngày mai ở phòng nghỉ ngơi thôi." Đột nhiên Kỳ Ngôn lên tiếng, tay vẫn không dừng, quấn lấy từng vòng từng vòng băng gạc.


"Vậy phải lấy cảnh thế nào?"


Kỳ Ngôn ngẩn ra.


"Tôi đã đáp ứng em, sang năm mới sẽ chụp ảnh." Lục Tri Kiều nhỏ tiếng nói.


Kỳ Ngôn nâng mí mắt, nhìn Lục Tri Kiều, ánh mắt đan lấy nhau dạt dào cảm xúc, sau đó cười lên: "Vừa hay tôi cũng mang trang phục."


"Mang cả bikini nữa à?"


"Ừm." Kỳ Ngôn dừng lại giây lát, nói: "Nhưng không cần mặc."


"Vậy mang đi làm gì?"


"Tự tôi mặc."


"Sao không thấy em mặc?" Lục Tri Kiều hừng hực khí thế.


Kỳ Ngôn nghẹn lời, khóe miệng cong lên nụ cười giảo hoạt: "Trên bãi cát đông người quá, dáng vẻ tôi mặc bikini, chỉ có thể cho bạn gái tương lai của tôi nhìn thôi." Nói xong nhướng mày với Lục Tri Kiều, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa.


Ám hiệu như thế, nếu còn không hiểu thì rõ ràng đang giả vờ.


Lục Tri Kiều lập tức nóng mặt, đầu óc lướt qua cảnh tượng Kỳ Ngôn và cô gái tây ôm ấp, lồng ngực khó chịu, mím chặt môi, không lên tiếng. Một lúc sau, đột nhiên Lục Tri Kiều nói: "Tôi có thể mặc bikini cho em chụp." Nói xong lại bổ sung một câu: "Mấy ngày nay em dẫn tôi và Nữu Nữu đi chơi, còn giúp nấu nướng, vất vả rồi, coi như là báo đáp."


Nửa câu trước, Kỳ Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu, vui mừng nhìn Lục Tri Kiều, nửa câu sau, ánh sáng trong đồng tử đột nhiên tối đi.


Cô khẽ ồ một tiếng, cúi đầu tiếp tục quấn băng.


Ngày hôm sau, ngày cuối cùng của chuyến du lịch, ba người tới hòn đảo ít khách du lịch nhất, đi cả trăm bước mới gặp được đôi ba người, vì không có điểm tham quan nổi tiếng, nên cũng ít người tới, nhưng phong cảnh tự nhiên là nguyên liệu chụp ảnh tốt nhất, thích hợp làm bối cảnh.


Tuy Lục Tri Kiều đáp ứng mặc bikini, nhưng trong lòng Kỳ Ngôn không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ ấy của Lục Tri Kiều, thế là trên đường từ khách sạn tới hòn đảo kia, Lục Tri Kiều vẫn khoác chiếc áo chống nắng dài, thắt lưng được thắt rất chặt, che đậy nghiêm ngặt.


Kỳ Ngôn chọn một vách đá thấp, bên dưới tảng đá sóng biển dâng trào, những bọt nước dâng cao bắn lên vừa hay tới vách đá, nguy hiểm lại kích thích. Ban đầu Lục Tri Kiều không dám đứng ở đó, quan sát sóng biển, thấy bọt nước chỉ đánh tới bên dưới vách đá, mới yên tâm, lập tức dứt khoát nhanh nhẹn cởi áo chống nắng ra, lộ ra chiếc bikini màu đỏ rực bên trong.


Khoảnh khắc đó, tay cầm máy ảnh của Kỳ Ngôn run lên, ánh mắt thẳng tắp.


Mảnh vải này quả thật tiết kiệm tới đáng thương, chỉ miễn cưỡng che được ba nơi, phía dưới còn đỡ, lớn nhỏ vừa vặn thích hợp, nhưng bên trên bó rất chặt, dây áo mảnh bị siết chặt, hai mảnh vải hoàn toàn không thể bao bọc, bốn phương tứ hướng suýt chút nữa muốn lộ ra.


Không phải đồ nhỏ, mà là Lục Tri Kiều quá to.


Trên đường khoác áo chống nắng, không cảm nhận được thứ gì, hiện tại không còn áo chống nắng, mọi thứ đều trở nên trúc trắc, Lục Tri Kiều đỏ ửng mặt, đặc biệt khi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Kỳ Ngôn, cả người mất tự nhiên, chỉ muốn thúc giục người kia chụp nhanh một chút.


"Oa..." Lục Uy phát ra tiếng hô, "Mẹ, thân hình mẹ đẹp quá."


Nói xong cúi đầu nhìn bản thân.


Khi nào


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện