Lui Lui Lui Lui Ra

Thăm Phụ Mẫu


trước sau

Advertisement

Hôm nay Tiêu Trường Ninh mặc áo quần đỏ thẫm, quàng thêm khăn sam phối cùng váy lụa thêu màu chàm, đầu nàng đội mũ phượng, dưới chân mang một đôi giày xinh xắn, cử chỉ nhẹ nhàng càng tôn thêm vóc dáng yểu điệu của nàng.

Nàng đặt hai tay giao nhau trước màn trân châu, hướng về phía người đang ngồi trên cao, nữ nhân nhẹ nhàng như sương quỳ xuống nói: "Nhi thần Trường Ninh, khấu kiến Thái hậu nương nương."

Lương Thái hậu duỗi tay nâng Tiêu Trường Ninh đứng lên, nhìn đại cung nữ chưởng sự của Từ Ninh cung nói: "Ngọc Khấu, đem ghế đến cho trưởng công chúa."

Đại cung nữ Ngọc Khấu là người cần cù, rất nhanh đã sai người đem ghế ra rồi lại tự mình rót cho Tiêu Trường Ninh một ly Bích Loa Xuân thượng phẩm. Lúc này nàng mới dịu dàng nói: "Điện hạ mời ngài dùng trà."

Tiêu Trường Ninh ngồi xuống uống trà.

Lương Thái hậu luôn mặt lạnh như tiền hôm nay lại khó có được chút hiền từ, bà liền chủ động hỏi Tiêu Trường Ninh tình hình gần đây: "Trường Ninh, lần này con gả tới Đông Xưởng mọi việc đều thuận lợi chứ?"

Tiêu Trường Ninh nhăn mày, chép miệng một tiếng rồi bắt đầu than khổ: "Thái hậu nương nương đem con gả đến Đông Xưởng, bây giờ không chết đã vô cùng may mắn, sao có thể gọi là thuận lợi?"

Lương thái hậu cũng không giận, chỉ nheo đôi mắt nhỏ hẹp mang theo vài nếp nhăn cười nói: "Con lần này hồi cung là để về nhà thăm phụ mẫu, lại thà rằng tới chỗ ai gia chứ không muốn về Đông Xưởng, chắc Thẩm Huyền quá khắt khe với con rồi."

Tiêu Trường Ninh cúi đầu không đáp, ngón tay nàng nghịch ngợm tay áo, một giọt nước mắt đọng trên hàng mi chực chờ rớt xuống.

Thái hậu nhìn bộ dáng vừa nhu nhược vừa ủy khuất này liền biết nàng ở chỗ Thẩm Huyền nhất định đã chịu không ít khổ. Bà mau chóng tính toán trong đầu nhưng khuôn mặt lại không chút biểu cảm mà chỉ dựa vào bàn, tay vân vê chuỗi hạt châu như đang suy nghĩ mông lung, hỏi: "Trường Ninh con thật sự muốn rời khỏi Đông Xưởng sao?"

Quả nhiên những lời này đã tới!

Tiêu Trường Ninh vô cùng sáng suốt, biết rõ thái hậu đây là đang muốn thử chính mình.

"Điều đó là tất nhiên! Đông Xưởng khắp nơi đều là sói, đám hoạn quan âm độc đó giết người không chớp mắt. Con chỉ là một nữ tử nhu nhược, ở nơi thị phi đó có thể sống được mấy ngày chứ!"

Tiêu Trường Ninh nghẹn lời, nhắc đến việc đau lòng thì nước mắt lại rơi như mưa, nàng thút thít nói: "Huống hồ trong mắt Thẩm Huyền con chỉ là gian tế được Thái hậu phái đến, không chừng ngày nào đó hắn lại đem con ra giết cho hả giận....Nếu mẫu phi con còn sống, con cũng không đến mức phải lưu lạc như bây giờ."

"Khắp nơi đều là sói." Lương thái hậu nghiền ngẫm lời nàng, chợt thu lại ý cười, bà ngồi dậy, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn thẳng Tiêu Trường Ninh: "Nếu con không muốn bị sói cắn đứt yết hầu thì chỉ còn một biện pháp."

Tiêu Trường Ninh hít cái mũi: "Biện pháp gì?"

Môi đỏ diễm lệ của Lương thái hậu khẽ mở, gằn từng chữ: "Đánh đòn phủ đầu, giết hắn."

Tiêu Trường Ninh giống như bị dọa sợ, đột nhiên đứng dậy liên tục lắc đầu nói: "Không được không được! Ngài biết Thẩm Huyền có bao nhiêu đáng sợ không! Thân thủ của hắn rất tốt, ngay cả chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Hoắc Chất cũng không phải đối thủ của hắn. Huống hồ hắn còn nuôi dưỡng rất nhiều thủ hạ giết người không chớp mắt ở Đông Xưởng! Việc các người làm không được thì bổn cung đến tay trói gà cũng không chặt càng không thể làm được!"

"Con có thể làm được, cũng chỉ có con mới có thể làm." Lương thái hậu liếc mắt sang Ngọc Khấu ra hiệu.

Ngọc Khấu hiểu ý, cúi đầu lui ra, tiện thể đóng cửa phòng.

Lư hương đang đốt, trong phòng u ám và tĩnh lặng, dường như không khí cũng trở nên nặng nề hơn khiến người ta hô hấp không thông.

"Phòng bị của Đông Xưởng chật như nêm cối, người ngoài rất khó công phá, chỉ có làm họ tan rã từ nội bộ mới là thượng sách." Lương thái hậu cầm chuỗi phật châu đứng lên, bộ trường bào màu tím sậm uốn lượn rũ xuống đất, bà nhìn Tiêu Trường Ninh chăm chú nói: "Con là người duy nhất có thể đến gần bọn họ, tiếp cận người của Thẩm huyền."

"Thẩm Huyền vẫn chưa buông bỏ phòng bị với con."

"Vậy thì nghĩ mọi cách làm hắn buông bỏ phòng bị với con đi."

"Nhưng mà.....nhưng mà Thẩm Huyền là hoạn quan lại không gần nữ sắc, từ sau tân hôn chúng con vẫn luôn ở riêng, cũng không hòa thuận."

"Trường Ninh, sắc đẹp của con được truyền thừa từ chính mẫu thân của con, nhưng so với mẫu thân con lại càng tốt hơn."

Lương thái hậu duỗi ngón tay đeo hộ giáp* nhẹ nhàng mơn trớn mặt Tiêu Trường Ninh, mang theo một trận hơi thở run rẩy. Bà nói: "Con biết không Trường Ninh, bộ dạng xinh đẹp như hoa của con khiến người khác yêu mến cỡ nào. Chỉ cần con muốn, đến cả Thẩm Huyền cũng không ngăn cản được."

*Hộ giáp: Nhẫn móng tay còn được gọi là "móng tay giả" hay "hộ giáp". Nó đã xuất hiện rất lâu, từ tận thời Chiến quốc. Người ta chế ra "hộ giáp" với mục đích đơn thuần ban đầu là bảo vệ phần móng tay dài. Hộ giáp trở thành thứ phụ kiện biểu trưng cho vẻ đẹp và quyền lực của các bậc cao cao tại thượng, là phục sức không thể thiếu của phái nữ.

Tiêu Trường Ninh khẽ run, nàng nghiêng đầu tránh ngón tay lạnh băng của Lương thái hậu. Một giọt nước mắt lướt qua, thấm ướt lông mi: "Bổn cung không phải đến để lựa chọn đúng không?"

"Đúng vậy." Lương thái hậu nói: "Nếu Thẩm Huyền còn sống, con cùng hoàng đế sẽ phải chết. Chỉ có duy nhất một cơ hội cho con sống sót là trợ giúp ai gia thanh trừ kẻ gian, giết chết kẻ đứng đầu là Thẩm Huyền."

"Người đã sớm lên kế hoạch tất cả....."

Khuôn mặt Tiêu Trường Ninh vẫn hiện lên sự sợ hãi và do dự, nàng lui về sau một bước, mắt hồng lên nói: "Bổn cung đánh không lại hắn, trận này vốn dĩ không có cơ hội chiến thắng."

"Không thử một chút thì sao biết không có phần thắng được."

Nói xong Lương thái hậu móc ra từ trong tay áo một cái bình ngọc nhỏ, đưa cho Tiêu Trường Ninh: "Đây là độc ai gia phải phí số tiền lớn mới có được. Chỉ cần một nửa bình đã có thể lấy đi tính mạng một người, tình trạng độc phát lại giống bị phong hàn, thuốc và kim châm cũng không thể cứu được. Lúc chết cũng tương tự như bị mắc bệnh phong hàn nặng, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không nghi ngờ hắn bị độc chết. Con chỉ cần tìm cơ hội hạ độc vào thức ăn của Thẩm Huyền thì tất cả cực khổ lập tức chấm dứt."

Ánh mắt Tiêu Trường Ninh lóe lên, khuôn mặt trang điểm tinh tế ướt đẫm nước mắt lộ ra dáng vẻ chật vật.

Thấy nàng không nói gì, Lương thái hậu cưỡng chế kéo bàn tay nàng, đặt lọ thuốc độc vào.

Tiêu Trường Ninh rũ mắt nhìn bình độc trong tay, nàng hít sâu một hơi: "Bổn cung có một yêu cầu."

Thái hậu thẳng thắn: "Nói đi."

"Sau khi phụ hoàng qua đời người lấy cớ giám thị liền thu hồi 600 thực ấp của bổn cung. Bây giờ ta đang ở Đông Xưởng, nếu không quyền không thế thì việc ăn uống cũng phải phụ thuộc, sao có thể trợ giúp Thái hậu làm nên nghiệp lớn đây?"

"Cho nên?"

Tiêu Trường Ninh ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Cho nên bổn cung muốn thỉnh cầu thái hậu đem thực ấp trả lại cho ta, như vậy ta cũng có thêm sức mạnh đối phó với Thẩm Huyền."

Lương thái hậu híp mắt, ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo nhìn kĩ trưởng công chúa nhu nhược trước mặt, dường như bà đang suy tính thiệt hơn rất lâu vẫn không lên tiếng.

"Hoàng thượng giá lâm......"

Bên ngoài truyền đến tiếng hô lớn, phá tan sự yên lặng trong phòng.

"Sau này mỗi bước đi chính là vực sâu thăm thẳm. Nhớ kĩ, ngươi sớm đã không còn đường lui." Lương thái hậu mỉm cười: "Thỉnh cầu của ngươi ai gia đồng ý. Yên tâm đi."

"Tỷ tỷ!"

Nghe thấy giọng nói mừng rỡ của tiểu Hoàng đế, Tiêu Trường Ninh bỏ chai thuốc vào tay áo, quỳ xuống cúi sát đất: "Nhi thần... cáo lui."

Cửa Từ Ninh cung chậm rãi khép lại, từng chút ngăn cách bóng dáng cô đơn, mảnh khảnh của Tiêu Trường Ninh.

Dưới ánh mặt trời mùa thu dịu dàng, Tiêu Trường Ninh đưa lưng về phía Từ Ninh Cung, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nàng đưa tay áo lên lau đi vết nước trên khóe mắt, môi đỏ vô cùng tự tin cong lên, không còn bộ dạng yếu ớt, bất lực như lúc ở Từ Ninh Cung.

Rõ ràng chính là một con thỏ khoác da hồ ly!

"Tỷ tỷ!" Tiểu hoàng đế Tiêu Hoàn bước nhanh đi tới, một tay hắn vội vàng vẫy lui cung nhân một tay nắm tay áo Tiêu Trường Ninh nói: "Tỷ còn sống để hồi cung thật sự là quá tốt! Trẫm lo lắng muốn chết hu hu....."

"Được rồi đồ khóc nhè!" Tiêu Trường Ninh búng trán tiểu hoàng đế một cái.

Tiêu Hoàn đưa tay sờ đuôi mắt đỏ bừng của nàng: "Tỷ tỷ, tỷ khóc sao?"

"Hai giọt nước mắt này có giá trị liên thành đấy." Tiêu Trường Ninh cười né tránh, nàng hạ giọng nói: "Nơi này không tiện, hai ta vừa đi vừa nói chuyện đi."

Hai tỷ đệ một trái một phải đi dạo ven theo con đường đá xanh uốn lượn. Lá mai vàng óng, cây phong đỏ như ngọn lửa, trong hồ chỉ còn vài nhánh sen tàn mọc thẳng đứng, ngược lại, hoa cúc vàng ở con đường bên cạnh đang đua nở, khiến không khí cũng thoang thoảng hương thơm.

"Thái hậu đã nói gì với tỷ vậy?" Tiêu Hoàn mở to đôi mắt trong suốt, lo lắng nhìn Tiêu Trường Ninh.

Tiêu Trường Ninh cũng không tính toán gạt đệ đệ ruột chỉ thở dài: "Bà cho ta một lọ độc dược."

"Bà ấy muốn giết tỷ!" Tiêu Hoàn sợ hãi.

"So với việc muốn giết tỷ càng thêm nghiêm trọng hơn." Tiêu Trường Ninh nhìn xung quanh, thấy không có người liền thấp giọng nói: "Bà ấy muốn tỷ giết Thẩm Huyền."

"Tỷ đồng ý rồi?" Tiêu Hoàn lo lắng, hai mắt dần đỏ lên: "Tỷ cũng không thể đồng ý được! Thẩm Huyền là người như thế nào cơ chứ. Thái hậu cùng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Hoắc Chất cũng không giết được thì sao tỷ có thể...."

"Suỵt." Tiêu Trường Ninh nói: "Tỷ đường đường là công chúa một nước lại phải gả tới Đông Xưởng, vừa là người của Thái hậu, cũng là người của Đông Xưởng; vừa không phải người của Thái hậu, cũng không phải người của Đông Xưởng. Giống như tỷ đang đứng giữa cây cầu trên vách núi cao, một đầu là Thái hậu, một đầu là Thẩm Huyền, chỉ cần hành động sai lầm trong phút chốc sẽ lập tức rớt xuống vực sâu, muôn đời không thể trở lại."

Tiêu Hoàn gãi đầu: "Sao tỷ nói nhiều thành ngữ vậy? Trẫm hồ đồ luôn rồi."

"Hoàng thượng chỉ cần biết bây giờ bước đi của bổn vô cùng khó khăn. Tỷ đoán không ra ý Thẩm Huyền nhưng cũng biết thái hậu vẫn luôn lo lắng tỷ sẽ làm phản, bà đối với tỷ có rất nhiều nghi ngờ. Vậy nên hôm nay tỷ mới khóc lóc, kể lể những thiệt thòi cho Thái hậu nghe, dùng lý do sợ hãi Thẩm Huyền để loại bỏ phòng bị của Thái hậu với tỷ."

"Vậy lọ độc này chẳng phải sẽ thành củ khoai lang phỏng tay sao? Dùng không được mà không dùng cũng không được..."

Tiêu Trường Ninh cười giảo hoạt, lấy bình dược từ trong tay áo ra, ném lên không trung rồi lại vững vàng tiếp được: "Về phần lọ độc này, mặc dù nằm trong tay tỷ nhưng sử dụng hay không đều do tỷ quyết định. Sau này Thái hậu hỏi đến tỷ chỉ cần nói rằng không tìm được cơ hội thì bà ta chẳng thể truy cứu."

Huống chi nàng còn phải nhân cơ hội lấy về thực ấp đã bị Thái hậu chiếm đoạt!

"Nhưng mà tỷ tỷ, thái hậu cùng Thẩm Huyền không phải là người dễ lừa gạt, tỷ cũng không thể lợi dụng kẻ hở này mà sống sót cả đời được."

"Bổn cung hiểu rõ. Yên tâm điều tỷ muốn chỉ là một thứ có thể bảo vệ bản thân mình." Tiêu Trường Ninh vỗ vai tiểu hoàng đế: "So với tỷ hoàng thượng vẫn nên lo lắng cho chính mình nhiều hơn đi."

Tiêu Hoàn há miệng thở dốc đang muốn nói thì sắc mặt hắn bỗng chốc thay đổi, trợn to mắt nhìn phía sau Tiêu Trường Ninh. Môi hắn trắng bệch hơi run nói: "Tỷ tỷ phía...phía sau tỷ....Thẩm...Thẩm..."

Tiêu Trường Ninh không rõ nguyên nhân, quay lại nhìn theo tầm mắt hắn: "Phía sau tỷ có gì vậy?"

Còn chưa nói xong cả người nàng đã run lên, chết đứng tại chỗ!

Một người một chó đang đứng ở cánh cổng hình vòm cách đó hơn mười bước. Người nọ mặc quan phục và áo choàng đen, vững chãi như núi. Thẩm đô đốc dắt con chó đen đến đây để đón kiều thê.

Không ngờ hắn sẽ tới, Tiêu Trường Ninh bất giácnghiêng người, siết chặt lọ thuốc trong tay.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện