Lục Gặp Ký Thu

Chương 47: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng


trước sau

Bảy giờ sáng, hai ba chú chim nhỏ đậu bên ngoài cửa sổ hót ríu rít.

Ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu đến gương mặt ngọt ngào của Lộ Ký Thu còn đang say ngủ.

Có lẽ là bị tiếng chim đánh thức, Lộ Ký Thu trở mình nằm nghiêng một bên nệm, khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào chăn, trong miệng phát ra âm thanh ư hử.

Tiếng chim hót càng ngày càng rõ, Lộ Ký Thu sửng sốt, lập tức nhớ ra mình đang ở chỗ nào.

Vô thức ôm chặt chăn trong lòng, len lén ngẩng đầu, muốn nhìn xem Lục Nhất Hành ở bên cạnh đã tỉnh chưa. Thận trọng lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra, lại phát hiện trong phòng chỉ có một mình cô.

Vội vàng ngồi dậy, ôm chăn nhìn xung quanh một chút, thì ra anh đã thức dậy sớm như vậy.

Cô đưa mắt nhìn xuống nệm thì biết được vị trí ngủ tối hôm qua của anh.

Xong đời… Thế nào mà cô lại ngủ sang tới bên này vậy?

Ngay lúc Lộ Ký Thu còn đang cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc cô ngủ tối hôm qua thì có tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của cô. Lộ Ký Thu vội vàng lên tiếng.

Sau đó giọng của anh vang lên ở ngoài cửa.

“Bữa sáng đã làm xong, lập tức có thể ăn.”

Lộ Ký Thu siết chặt góc chăn, nói: “Được, em lập tức thay quần áo rồi xuống.”

Cô nín thở, nghe tiếng bước chân của anh xa dần thì mới thở phào một cái.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô vẫn lo lắng buổi sáng hai người chạm mặt sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng mà cũng may đã tránh được.

Gấp gọn chăn sau đó đi vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương thì trên dưới đều là quần áo của anh.

Cúi đầu ngửi ngửi, giống như mùi hương của anh còn lưu lại trên quần áo.

Lộ Ký Thu không khỏi hé môi nở nụ cười, thì ra mặc quần áo của bạn trai sẽ có cảm giác như vậy.

Nụ cười trên khóe miệng vẫn chưa kịp tắt thì tầm mắt đã thoáng nhìn thấy bàn chải đánh răng đã được bóp sẵn kem đánh răng trên đó, trong lòng không khỏi nổi lên gợn sóng.



Ở tầng dưới, mùi cháo yến mạch đã tràn ngập khắp phòng khách.

Không khí buổi sáng có vẻ trong lành hơn bình thường rất nhiều, Lộ Ký Thu hít sâu một hơi rồi bước nhanh vào phòng bếp để phụ giúp.

Vừa bước vào thì thấy Hà Hữu Huệ đang bưng trứng rán và thịt xông khói tới.

“Ngủ có ngon không? Con đã quen chưa?” Hà Hữu Huệ cười hỏi cô.

Lộ Ký Thu mỉm cười gật đầu, nhận lấy cái đĩa, nói: “Ngủ rất ngon ạ!”

Vừa dứt lời thì thấy Lục Nhất Hành từ phòng bếp đi ra, cố ý đùa với cô, “Tối hôm qua em nói mớ.”

Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, hiển nhiên là không tin anh, vì vậy kề sát vai anh, hỏi ngược lại: “Em nói cái gì?”

Lục Nhất Hành bước chậm lại, làm bộ như đang suy nghĩ một chút, “Nói rất nhiều, nhưng anh chỉ nghe thấy ba chữ.”

“Ba chữ gì?” Lộ Ký Thu theo bản năng hỏi tiếp.

Lục Nhất Hành dừng bước, khom lưng ghé sát tai cô, nói: “Tên của anh.”

Chọc cô đỏ mặt xong thì Lục Nhất Hành mới cười bước đi.

Nhất cử nhất động của hai người đều bị Hà Hữu Huệ nhìn thấy được, trong lòng cũng vô cùng hài lòng.

Cha của Lục Nhất Hành mất trong một tai nạn xe cộ. Khi đó Lục Nhất Hành mới mười lăm tuổi, chưa kịp trải qua giai đoạn phản nghịch. Thời điểm đó, Hà Hữu Huệ là tổng biên tập của một nhà xuất bản với mức thu nhập khá cao. Lúc đó Lục Nhất Hành cũng vô cùng hiểu chuyện. Là người mẹ đơn thân, Hà Hữu Huệ cũng không có quá nhiều mệt nhọc, chỉ là từ đó càng thích sống một mình hơn.

Đối với cách giáo dục cho Lục Nhất Hành, bà vẫn luôn cởi mở và thấu hiểu. Sau khi Lục Nhất Hành gia nhập làng giải trí và có được những thành công nhất định thì Hà Hữu Huệ cũng không tiếp tục làm việc ở nhà xuất bản nữa mà chuyển đến sống ở khu vực ngoại thành yên tĩnh, cách xa thành phố. Lúc rảnh rỗi bà sẽ viết bản thảo, thỉnh thoảng cũng đăng lên các tạp chí văn học, nhưng cũng chỉ xem đó là thú tiêu khiển mà thôi.

Đến bây giờ, thoáng cái cũng đã bốn, năm năm rồi.

Ba người cùng nhau ăn sáng. Hà Hữu Huệ không khỏi xúc động trước cảnh tượng này.

Lại múc cho Lộ Ký Thu một ít cháo, híp mắt cười nói: “Ăn nhiều một chút, con gầy quá!”

Lộ Ký Thu nhận lấy bát cháo, nhéo nhéo mặt mình, nhỏ giọng nói: “Nửa tháng này cháu đã tăng cân…”

Vừa nói vừa liếc trộm Lục Nhất Hành. Từ ngày đầu tiên ghi hình chương trình, cô chưa bao giờ bị đói. Chưa kể nghệ sĩ nữ cần phải giữ dáng, nhưng ở với anh, cô không có khả năng giảm béo được.

Ba người vừa nói, vừa cười, vừa ăn sáng, giữa chừng Lục Nhất hành nhận điện thoại, sau khi trở lại bàn ăn thì nói với Lộ Ký Thu: “Tổ tiết mục vốn định ngày mai có tuyên truyền, nhưng bây giờ đổi thành trưa hôm nay.”

“Trưa nay? Mấy giờ?” Lộ Ký Thu bỏ muôi xuống, hỏi anh.

“Một giờ, ở Trung tâm văn hóa Thừa Phong.”

Nghe vậy, Lộ Ký Thu gật đầu, tính toán thời gian một chút, xem ra bọn họ ăn xong là phải đi ngay. Dù sao từ chỗ này quay về căn hộ phải mất hơn một tiếng, hơn nữa cộng thêm việc trang điểm thì thời gian có chút eo hẹp.

Cô lại bưng chén lên, nhấp một ngụm cháo yến mạch, tò mò hỏi: “Bình thường chị Đồng sẽ thông báo trước một ngày, sao lần này lại đột ngột như vậy, hơn nữa tối qua cũng không có nói gì…”

Lục Nhất Hành gắp một miếng thịt xông khói chiên vàng bỏ vào chén cô, giải thích: “Mới vừa rồi là nhà sản xuất gọi, có lẽ đạo diễn cũng vừa mới biết.”

Lộ Ký Thu cắn miếng thịt xông khói, ngập ngừng nhìn anh.

Hóa ra là nhà sản xuất gọi điện cho anh, thảo nào Lưu Đồng và A Hồng không thông báo trước cho bọn cô. Lộ Ký Thu mơ hồ cảm giác được, buổi tuyên truyền hôm nay nhất định sẽ có chuyện gì đó phát sinh.

Nhớ tới chuyện hot search tối hôm qua, Lộ Ký Thu cúi đầu nhìn đáy chén, không nói thêm gì nữa. Dù sao cũng có dì Hà ở đây, có thể Lục Nhất Hành không muốn dì Hà biết nhiều như vậy, biết càng nhiều sẽ lo lắng càng nhiều.

Ăn cơm xong, hai người cầm hộp hoa quả do Hà Hữu Huệ cắt sẵn rồi lên xe.

“Ký Thu, sau này không bận rộn công việc thì cứ đến đây chơi, lúc nào dì Hà cũng ở đây hết.”

Lộ Ký Thu ghé đầu ra ngoài cửa sổ xe, liên tục gật đầu, “Đến lúc đó dì Hà đừng có chê cháu tới quá nhiều lần —— “

Nói đùa vài câu, Lục Nhất Hành lái xe rời đi.

Đến khi qua khúc quẹo, không còn nhìn thấy bóng dáng của Hà Hữu Huệ thì Lộ Ký Thu mới nâng cửa sổ xe lên.

Mở hộp hoa quả mà dì Hà đã chuẩn bị cho hai người ra, có dâu tây, việt quất, dứa và táo. Tất cả đều được rửa sạch, cắt nhỏ rồi xếp vào trong hộp, trông rất ngon miệng.

Lục Nhất Hành nhìn cô, đang định tìm cơ hội nói cho cô biết ‘tình hình’ hot search trên weibo hiện nay.

Thì cô đã cắm một miếng dâu tây đưa tới bên miệng anh.

Ăn dâu tây xong, anh lại do dự.

Lộ Ký Thu ăn táo, rút điện thoại trong túi ra, ấn một phát thì phát hiện màn hình đen thui, lúc này mới nhớ ra là tốt hôm qua cô đã tắt máy trước khi đi ngủ.

Nhấn và giữ nút nguồn để khởi động máy.

Vừa mới mở máy, điện thoại của Tần Cẩn đã gọi tới, cô vội vàng nhấn nút trả lời.

“Alo? Hôm nay sao cậu lại dậy sớm như vậy nha?” Lộ Ký Thu tò mò hỏi cô ấy.

Tần Cẩn ‘hừ’ một tiếng, vội vàng hỏi cô: “Cậu để tớ nói trước. Tớ hỏi cậu, chuyện hot search trên weibo là sao?”

Lộ Ký Thu vừa nghe thấy hai chữ ‘hot search’, thì trong lòng có chút mâu thuẫn. Cô không ngờ hot search trên weibo tối qua vẫn còn hot đến bây giờ mà chưa giảm nhiệt?

“Không có gì… Những gì trên weibo đều là nhảm nhí,” Lộ Ký Thu thấp giọng nói, sợ với tính tình của Tần Cẩn sẽ bạo phát bốc đồng, không quên bổ sung thêm, “Cậu không phải không biết, hiện tại những hot search trên weibo chỉ hot một thời gian ngắn, tất cả đều là giả, không có gì để kiểm chứng cả.”

Tần Cẩn ở đầu bên kia điện thoại ngẩn người, mở loa ngoài, tìm kiếm hot search trên weibo hiện tại, đọc từng chữ từng câu cho Lộ Ký Thu nghe.

“Rạng sáng, Lục Nhất Hành dẫn bạn gái Lộ Ký Thu về nhà. Rạng sáng, mẹ Lục Nhất Hành đã gặp con dâu. Đóng giả thành thật, nghệ sĩ có…”

“Cái, cái gì? Cậu chờ một chút!”

Lộ Ký Thu không nhịn được mà chen ngang, vô thức nghiêng đầu nhìn Lục Nhất Hành đang lái xe.

“Cậu nói cái gì mẹ, cái gì con dâu?” Lộ Ký Thu sững sờ hỏi Tần Cẩn ở đầu bên kia điện thoại.

“Làm ơn đi! Đừng nói là cậu muốn gạt tớ chuyện cậu đi gặp mẹ của Lục Nhất Hành đấy nhé?”

Lần này Lộ Ký Thu đã nghe được rõ ràng, cũng tựa hồ như đã hiểu được.

Tần Cẩn thấy Lộ Ký Thu không nói chuyện, còn tưởng là Lộ Ký Thu vì hiệu quả của chương trình, không khỏi nghiêm giọng, nói: “Lộ Ký Thu, cậu vẫn còn coi tớ là chị em tốt đấy chứ? Nếu như cậu nói là vì hiệu quả của chương trình, tớ đây không có phản đối. Nếu cậu có quay hình rõ ràng, sao cậu còn không nói cho tớ biết?”

Lộ Ký Thu cầm điện thoại di động nhìn anh. Giọng nói của Tần Cẩn không cao không thấp, vừa vặn anh có thể nghe thấy.

Lục Nhất Hành cau mày, bật xi nhan, rồi dừng xe lại ở ven đường.

“Tần Cẩn, một lát nữa tớ sẽ gọi điện lại cho cậu.”

Lộ Ký Thu nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.

Mở weibo, nhìn tiêu đề hot search hiện tại, há miệng hơn nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Anh…”

Lục Nhất Hành vừa mới định lên tiếng thì đã bị Lộ Ký Thu cắt ngang.

“Dì Hà là mẹ của anh?”

“Đúng!” Lục Nhất Hành thẳng thắn thừa nhận.

“Vậy tại sao anh không nói cho em? Tại sao anh phải lừa gạt nói đó chỉ là một người dì?”

Không thể phủ nhận, Lộ Ký Thu có chút tức giận. Giận anh cố ý che giấu.

Lục Nhất Hành nghiêng người qua, nhìn cô nghiêm túc nói: “Nếu như hôm qua anh nói là đi gặp mẹ anh, thì em có đi với anh không?”

Anh vừa dứt lời, Lộ Ký Thu ngẩng đầu nhìn anh, lời phản bác đến bên miệng rồi phải nuốt xuống.

Quả thực, nếu tối hôm qua Lục Nhất Hành nói muốn dẫn cô đi gặp mẹ anh thì nói không chừng cô đã chạy mất.

Như hiểu được dụng ý của anh, Lộ Ký Thu rũ vai xuống, tầm mắt lại dừng trên hộp hoa quả trên đùi, “Thế nhưng, thế nhưng em không có chuẩn bị, cũng không có biểu hiện tốt một chút…”

“Em không cần phải biểu hiện cái gì,” Lục Nhất Hành nhẹ nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Gạt em là anh sai, sau này anh cam đoan sẽ không còn như vậy nữa.”

Lộ Ký Thu còn đang chui vào ngõ cụt, cố ý rút tay về, “Vậy anh đã sớm biết hot search trên weibo đã thay đổi? Vì sao anh không nói cho em biết…”

Lục Nhất Hành nghe ra được giọng nói của cô có chút nũng nịu, cũng hiểu được cô có quyền tức giận.

Anh cởi dây an toàn, tiến lại gần cô thêm một chút, dỗ dành: “Vậy em hy vọng anh cầm điện thoại, giống như đắc ý khoe khoang —— ‘Em xem, chúng ta đã lên hot search! Trên đó còn biết chuyện tình cảm yêu đương đã được đưa ra ánh sáng đấy!’, em thích như vậy phải không? Nếu như em thích, anh có thể thử làm.”

Lộ Ký Thu thấy anh cố ý làm trò cười thì không nhịn được mà mỉm cười.

Đẩy anh ra, để cho anh ngồi ngay ngắn thì cầm hộp hoa quả nói: “Có phải tối qua anh đã sớm biết có paparazzi chụp lén không?”

Lục Nhất Hành bắt đầu thành thật nói: “Tối hôm qua lúc em tắm, anh nhận được điện thoại của Phan Mậu, khi đó mới biết được bên ngoài nhà có người theo dõi.”

Lộ Ký Thu không khỏi có chút cảnh giác, “Vậy tối qua sao anh không nói cho em?”

Lục Nhất Hành đưa tay xoa đỉnh đầu cô, mím môi nói: “Nói cho em biết, em còn có thể ngủ được sao?”

“Vậy thì, tối hôm qua anh…” Lộ Ký Thu đặc biệt tò mò về điều này.

“Buổi tối chúng ta tiếp tục nói tiếp chuyện này, bây giờ phải về căn hộ trước, có được không?”

Lục Nhất Hành không muốn thời gian riêng tư của hai người bị chuyện này chiếm hết, vì thế anh chuyển chủ đề sang chuyện khác.

“Mẹ anh rất thích em,” Lục Nhất Hành thắt dây an toàn, một lần nữa khởi động xe, cười nói: “Từ tối hôm qua đến khi rời đi, tổng cộng đã nói cho anh biết là bà ấy thích em những ba lần.”

Lộ Ký Thu cúi đầu nhìn hộp hoa quả trên tay. Sáng sớm hôm nay cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu là thích ăn hoa quả, Hà Hữu Huệ đã rửa sạch vài loại trái cây rồi cắt thành miếng vừa ăn cho cô.

Xe vững vàng chạy ra đường cái, Lục Nhất Hành nhìn lén cô, không khỏi bị chọc cười, “So với mẹ anh, anh thích em nhiều hơn, em hãy quan tâm đến anh nhiều hơn một chút.”

Vừa nói vừa cầm bàn tay trái của cô, giống như rất sợ cô bỏ chạy.

Hai tai Lộ Ký Thu đỏ bừng, cố ý rút tay ra, lẩm bẩm nói: “Em còn đang tức giận đấy!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện