Lục Gặp Ký Thu

Chương 17: Dấm chua ngọt ngào


trước sau

Advertisement

Tạp âm trên máy bay rất lớn, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ giọng hát của mình, tiếng nhạc nhẹ nhàng, gần như không có chỉnh âm.

Là cô đang hát demo.

Lộ Ký Thu giật mình trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn anh, muốn hỏi nhưng lời nói bị nghẹn trong cổ họng.

Lục Nhất Hành đeo tai nghe, đây là lần đầu tiên anh không dám chủ động đối diện với cô.

Không biết sao, cả hai người đều ăn ý không nói gì, lẳng lặng nghe hết bài hát.

Vốn cho là sẽ chuyển sang bài khác, nhưng không, hình như anh đã cài đặt chế độ —— lặp lại.

Từ từ đi vào phần hát chính, sau đó, một lần nữa đoạn điệp khúc lại vang lên, cuối cùng, Lộ Ký Thu vẫn không thể nhịn được mà hỏi.

“Sao anh lại có bản demo này?”

Nghe cô hỏi, rõ ràng Lục Nhất Hành hơi sửng sốt, chỉ sau một giây, anh quay đầu giải thích: “Là bạn anh đưa cho anh.”

Lộ Ký Thu có thể nghe ra, giọng điệu và cách trả lời của anh chính là không muốn tiếp tục thảo luận về chuyện này.

Bài hát này nằm trong album đầu tiên của cô, nhưng đây không phải là bài hát chủ đề, cũng không phải là bài hát có lượng yêu cầu cao nhất, nhưng lại là bài mà Lộ Ký Thu yêu thích nhất.

Bởi vì bài hát này là do cô tự viết lời và soạn nhạc.

Ngoài ra, bản demo này còn là ca khúc đầu tiên khi cô thử giọng. Chính cô cũng không còn lưu giữ, sao anh lại có?

Mang theo sự nghi ngờ này, Lộ Ký Thu dựa người vào lưng ghế, lắng nghe giọng hát còn yếu kém của mình, bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.

Đột nhiên Lục Nhất Hành thấy một bên vai nặng trĩu, nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện cô đã ngủ say, không khỏi cong khóe miệng.

Bản demo này đúng là do bạn anh đưa cho, nhưng cũng là do anh mở miệng yêu cầu trước.



Chặng bay ngắn nên chỉ vừa mới chợp mắt một tí là đã đến nơi. Lộ Ký Thu tỉnh lại sau khi nghe thông báo của máy bay, vừa mở mắt thì thấy bản thân đang dựa vào người anh, theo bản năng đưa tay lên lau miệng một cái, rất sợ bị chảy nước miếng.

Lục Nhất Hành mỉm cười khi thấy dáng vẻ còn chưa tỉnh ngủ của cô, vừa lấy lại tai nghe vừa trêu chọc cô: “Đừng lau, anh đã chụp ảnh lại rồi.”

Gò má Lộ Ký Thu đỏ ửng, không tin rằng bản thân thật sự đã chảy nước miếng.

Cô gấp gọn tấm chăn trên người, vừa muốn đứng dậy thì thấy người mẹ kia dắt cậu bé đi tới.

“Thật xin lỗi, hại hai người phải chen chúc chung một chỗ…” Người mẹ xin lỗi nói, thái độ rất thành khẩn.

Lộ Ký Thu vội vàng xua tay, cười nói: “Cũng không phải là do cố ý, không cần phải xin lỗi.”

Người mẹ kéo bản tay nhỏ của cậu bé, khom lưng dạy bảo cậu: “Nói cảm ơn với chị gái.”

Cậu bé xấu hổ, tay nhỏ chắp ở sau lưng, có chút nhăn nhó mở miệng: “Cảm ơn… chị.”

Lộ Ký Thu rất thích trẻ con, bây giờ nhìn thấy một cậu bé đáng yêu như vậy thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Cúi người, đưa tay ra, làm bộ muốn bắt tay giảng hòa với cậu bé: “Lần sau đi máy bay, nhớ kỹ phải mang theo trứng vịt siêu nhân nha!”

Cậu bé cũng học dáng vẻ người lớn, nắm lấy ngón tay của Lộ Ký Thu, cười híp mắt nói: “Được! trứng vịt siêu nhân sẽ bảo vệ em, còn chị, hãy để anh trai đó bảo vệ nhé!”

Lộ Ký Thu ngây ngẩn cả người, lỗ tai hồng hồng, chỉ có thể gật đầu đáp lời: “… Được.”

“Hẹn gặp lại, tạm biệt.” Người mẹ ôm lấy cậu bé, nói tạm biệt với hai người.

Lộ Ký Thu còn bị câu nói kia của cậu bé làm cho nửa ngày cũng không nói ra lời, chỉ có thể cầm túi xách ở đi sau lưng anh ra cabin.

Nhân viên tổ tiết mục đều ở khoang phổ thông, do đó, hai người không thể làm gì khác hơn là tự đi cửa riêng ra trước rồi chờ bọn họ.

“Cảm ơn bạn đã bay cùng chúng tôi, hẹn gặp lại —— “

Mấy tiếp viên hàng không đứng ở cửa máy bay vẫy tay chào tạm biệt hai người.

Mới vừa đi được hai bước, Lục Nhất Hành lại nắm lấy tay cô như thói quen.

Lộ Ký Thu dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Cái đó…”

“Anh trai đang bảo vệ em.” Khóe miệng Lục Nhất Hành mỉm cười, lặp lại những lời mà cậu bé vừa nói.

Lộ Ký Thu há miệng, ngây ngốc để mặc anh nắm tay dắt đi.

Quan hệ của bọn họ, có chút gì đó không đúng…



Lúc hai người đến nơi gặp nhân viên công tác, một đoàn người xa xa nhìn thấy hai người tay trong tay đi tới, đáy lòng đều có một ý nghĩ.

Lưu Đồng ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu mọi người không nên nói lung tung, sau đó tiến lên nghênh đón hai người.

“Đi thôi, hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn có buổi họp báo.”

Ngày mai là thứ hai và cũng là ngày thứ ba sau khi ra mắt chương trình. Tổ tiết mục đã sắp xếp một buổi họp báo, mời đông đảo phóng viên truyền thông, mục đích chủ yếu là để tuyên truyền cho chương trình. Trong buổi họp báo còn có tổ chức một số trò chơi tương tác và phỏng vấn, dù sao sáu khách mời đều là những nghệ sĩ đang hot, vừa mới tuyên truyền đã làm nóng bầu không khí hơn rất nhiều.

Trở lại căn hộ 901, hai người vừa mới cởi áo khoác thì chuông cửa đã vang lên.

Lưu Đồng cũng còn chưa rời đi, thuận tay mở cửa, thì ra là thầy Tiết Phong và cô Y Mai.

“Xin chào thầy cô!” Lưu Đồng tránh qua một bên, sau đó cùng cameraman rời đi, nói: “Mọi người cứ trò chuyện, chúng tôi ở phía đối diện.”

Nghe tiếng, Lộ Ký Thu đi ra cửa, hơi kinh ngạc, khom người xưng chào hỏi: “ Tiết tiền bối, Y tiền bối!”

Nói xong cũng dẫn hai người đi vào, “Không cần, không cần, hai người cứ đi giày, bọn em cũng vừa mới trở về, trong phòng còn chưa có mở điều hòa, có thể sẽ hơi lạnh.”

Lộ Ký Thu chào hỏi hai người, rồi mở điều hòa ở lầu trên và lầu dưới.

“Cô nghe đạo diễn nói em đi tham ban Nhất Hành?” Y Mai mỉm cười chào hỏi cô rồi ngồi xuống.

Lộ Ký Thu gật đầu, lúc này Lục Nhất Hành từ trong phòng đi ra.

Y Mai nắm lấy tay Lộ Ký Thu, nói: “Nhất Hành, lấy cháo đi hâm nóng, cô vừa nắm đã thấy tay của Ký Thu lạnh buốt, con gái không thể để bị lạnh được.”

Hai vị tiền bối mang một nồi cháo thịt hầm đặt trên bàn trà. Lần trước lúc ăn cơm, Lộ Ký Thu rất thích ăn cháo, nên lần này bọn họ cố ý nấu nhiều một chút, đưa tới cho hai người cùng ăn.

“Được, để em làm ngay.”

Lục Nhất Hành bưng nồi đất, vừa mới di chuyển một bước, lại dừng lại ra hiệu với cô Y Mai: “ Cô Y Mai, em không biết dùng nồi đất, cô có thể đến dạy em một chút được không?”

Tiết Phong ngồi bên cạnh, cười trêu ghẹo nói: “Tên tiểu tử này, nấu ăn giỏi mà không biết dùng nồi đất ư.”

Lục Nhất Hành cúi đầu cười cười, ngược lại Y Mai đã nhìn ra mánh khóe của anh chàng, đứng dậy đi theo anh vào phòng bếp.

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại Tiết Phong và Lộ Ký Thu. Lộ Ký Thu có chút không được tự nhiên, gãi đầu một cái, lễ phép hỏi: “Thầy Tiết, thầy có uống trà không?”

“Không cần đâu, một chút nữa chúng tôi sẽ đi tản bộ, khu nhà này cây xanh rất nhiều, hai người thời gian rảnh cũng có thể đi tản bộ một chút.”

“Vâng, em cảm thấy nhịp điệu công việc bây giờ quá nhanh, thường xuyên không có thời gian rèn luyện……” Lộ Ký Thu phụ họa tán gẫu.

Cùng lúc đó, trong phòng bếp, Lục Nhất Hành bưng nồi cháo hải sản đặt lên trên bếp, động tác thuần thục bật lửa.

Y Mai biết mình đã đoán đúng, Lục Nhất Hành chỉ là tìm cái cớ gọi gọi bà để nói chuyện riêng thôi.

“Nói đi, tiểu tử cậu muốn hỏi cô chuyện gì?” Y Mai giương cằm, chờ anh trả lời.

Lục Nhất Hành quay người nhìn ra phòng khách, thấy Lộ Ký Thu đang rất nghiêm túc nói chuyện phiếm cùng với thầy Tiết Phong, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Cô có biết, phụ nữ khi đến kỳ kinh nguyệt bị đau bụng thì nên làm gì không?”

Nghe vậy, Y Mai cũng nhìn theo tầm mắt của anh, cúi đầu, mím môi cười nửa ngày.

” Nói cho cô nghe trước đã, em động tâm với Kỷ Thu rồi hả?”

Lục Nhất Hành gật đầu, không hề né tránh, “Dạ.”‘

Thật lòng, đã động tâm từ rất lâu rồi.

Y Mai đi lên phía trước, vỗ vỗ vai anh, nói: “Ký Thu là một cô gái tốt, tiểu tử cậu ánh mắt cũng không tệ nha!”



Sau khi tiễn hai vị tiền bối, Lộ Ký Thu ăn một chén cháo hải sản lớn, không chỉ dạ dày ấm hơn mà cảm giác đau bụng cũng đã giảm bớt không ít.

Bưng chén không đứng dậy, lại bị anh gọi lại.

“Ăn thêm một chén sao?”

“Không, em rửa chén rồi lên lầu đi ngủ.” Lộ Ký Thu nói muốn đi rửa chén.

“Để anh, anh rửa.”

Vừa nói, Lục Nhất Hành vừa cầm lấy chén trong tay cô.

“Để em…”

Lộ Ký Thu còn chưa nói xong thì thấy anh đã bưng một ly nước màu nâu sẫm tới.

“Uống đi, nhân lúc còn đang nóng.” Lục Nhất Hành vừa nói vừa đưa tay sờ bên ngoài cái ly để thử nhiệt độ.

Lộ Ký Thu vô thức nhận lấy, đưa lại gần mũi thì ngửi thấy mùi gừng và đường đỏ, các chút ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nấu sao?”

Cô cho rằng đàn ông sẽ không biết mấy cái này, càng không nghĩ tới Lục Nhất Hành sẽ tự mình nấu cho cô.

Cho đến khi Lộ Ký Thu bưng ly nước gừng với đường đỏ lên lầu thì chút ấm áp vẫn còn đọng lại ở đáy lòng.

*****

Lục Nhất Hành đi tắm, vừa đi ra khỏi phòng tắm thì chợt nghe có tiếng điện thoại đổ chuông liên tục trong phòng khách.

Đi tới, nhìn thấy điện thoại di động của cô đặt trên bàn trà, mà người ở đầu bên kia điện thoại không có ý định dừng gọi.

Lộ Ký Thu mới vừa ngủ được hai mươi phút, Lục Nhất Hành không đành lòng đánh thức cô.

Nhưng người ở đầu bên kia lại gọi thêm một lần nữa, trên màn hình hiển thị tên là —— Cẩm Vũ.

Hình như đây là tên của một người đàn ông.

Sau khi do dự một lúc, Lục Nhất Hành cầm điện thoại di động lên, giúp cô nhắn tin cho người ta.

【 Cô ấy đang nghỉ ngơi, có việc sao?】

Trong khi đó, Lộ Cẩm Vũ nhận được tin nhắn, ngay lập tức đưa tin nhắn này cho Lộ Đông Tùng và Uông Bình xem.

“Cô ấy đang nghỉ ngơi… Mẹ, mẹ xem giọng nói của người này, đó là của một người đàn ông.” Lộ Cẩm Vũ vuốt cằm, phân tích nói.

Vừa nói xong, Uông Bình vỗ ót cậu một cái.

“Nói lời vô ích! Chị con hiện đang tham gia chương trình tình yêu, nếu không là nam thì chẳng lẽ là nữ ư?”

Lộ Cẩm Vũ xoa đầu, nhỏ giọng thì thầm nói: “Đúng, đúng, đúng, những điều mẹ nói con đều biết… Mẹ cũng đã biết, vậy sao còn bảo con gọi điện thoại cho chị?”

Lộ Đông Tùng ngồi ở bên cạnh, rung rung tờ báo trong tay, ho nhẹ một tiếng, nói: “Hai ngày trước, cha với mẹ con xem tập đầu tiên của chương trình đó, tuy nói là chương trình đóng giả người yêu nhưng chúng ta cũng phải tìm hiểu rõ về khách mời nam một chút.”

Uông Bình hừ mũi một tiếng, đưa điện thoại di động qua, nói: “Cái gì mà đóng giả với không đóng giả, mẹ cảm thấy hai người rất xứng đôi… Mặc dù xứng đôi, nhưng nếu muốn phát triển thêm một chút thì chúng ta phải kiểm tra trước.”

Lộ Cẩm Vũ không khỏi “xì” một tiếng, bật cười, vừa vỗ đùi vừa nói: “Chương trình này đều là diễn, thế nào mà hai người lại tưởng là thật nha!”

Lại tiếp tục bị ăn một cái tát.

Uông Bình nhét điện thoại vào tay của Lộ Cẩm Vũ, đẩy đẩy cặp kính lão trên sống mũi, nghiêm trang nói: “Con gọi lại, nói là ngày mai sẽ tới để đưa thiệp mời cho hai người, mời hai người tới dự buổi triển lãm thiết kế cho bài luận văn tốt nghiệp của con.”

“Được rồi… Nếu mẹ đã muốn giao nhiệm vụ đấy thì con chỉ có thể tuân lệnh làm theo…” Lộ Cẩm Vũ vừa nói vừa lắc đầu, toàn thân đều viết lên chữ chống cự.

Lộ Đông Tùng bỏ tờ báo trong tay xuống, tỏ vẻ không ép buộc, nhàn nhạt lên tiếng: “Con hỏi trước một chút, nếu hai đứa nó không đồng ý thì thôi.”

Dưới cái nhìn soi mói của hai người, Lộ Cẩm Vũ rất không tình nguyện gọi điện thoại cho chị gái. Chỉ mong chị có thể hiểu được là cậu đang bị ép buộc.

Đổ chuông một hồi, không thấy đối phương trả lời, Lục Nhất Hành vừa muốn đặt điện thoại xuống rời đi, thì lúc này, điện thoại lại đổ chuông một lần nữa.

Chần chừ một lúc, anh nhấn nút trả lời.

“Alo!”

Lộ Cẩm Vũ nghe thấy một giọng nam trầm ấm trong điện thoại thì vội vàng mở miệng.

“Chào anh, tôi là…” Lộ Cẩm Vũ không khỏi hạ thấp giọng, nhìn thấy ánh mắt của mẹ liếc tới, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Tôi là bạn của Ký Thu, bạn rất thân.”

Lục Nhất Hành hơi sửng sốt, ngồi trên ghế salon, đáp: “Chào cậu, Ký Thu đang ngủ, có cần tôi gọi cô ấy dậy không?”

Lộ Cẩm Vũ nhìn thấy Uông Bình đang xua tay, nói vấp: “Không cần, không cần gọi cô ấy.”

Lục Nhất Hành có chút nghi ngờ, lời nói của người ở bên kia điện thoại có chút kì quái.

“Anh là Lục Nhất Hành sao?” Đầu tiên, Lộ Cẩm Vũ muốn xác định là bọn họ không có tìm lộn người.

“Đúng vậy.”

“Vậy, bây giờ anh là… bạn trai của bạn tôi, tôi nói chuyện với anh cũng giống như nói với cô ấy.”

Lộ Cẩm Vũ thiếu chút nữa nói thành “chị gái của tôi”.

Lục Nhất Hành mím môi, “Được, cậu cứ nói đi.”

Kế tiếp, Lộ Cẩm Vũ nói chuyện triển lãm thiết kế với anh, đồng thời cũng cường điệu nói là trước đó Lộ Ký Thu đã đáp ứng đến tham dự triển lãm .

“… Triển lãm thiết kế ở ngay tại thành phố mà hai người đang ghi hình chương trình, ngày mai tôi sẽ đưa thư mời cho hai người!”

Lộ Cẩm Vũ nói xong cũng nín thở, rất sợ Lục Nhất Hành ở đầu bên kia sẽ từ chối.

Trong lòng Lục Nhất Hành rất nghi ngờ, nhưng lại không thể nào thay Lộ Ký Thu từ chối, nên chỉ có thể nói: “Buổi sáng mai chúng tôi có tham gia họp báo, nếu cậu đến đây thì tốt nhất nên đến vào buổi chiều.”

“Họp báo?” Lộ Cẩm Vũ ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên là không biết tới chuyện này.

Lục Nhất Hành kiên nhẫn giải thích: “Là tuyên truyền cho chương trình, bắt đầu từ buổi sáng, sẽ kéo dài tới buổi trưa.”

“Được, vậy buổi chiều gặp.”

Lộ Cẩm Vũ vội vàng cúp điện thoại, lo sợ bản thân nói nhiều sẽ bị bại lộ.

Lục Nhất Hành nhìn điện thoại đã bị cúp, không khỏi nhíu mày, cái người Cẩm Vũ này là ai?

Đập vào mắt anh là hộp tin nhắn văn bản, không cẩn thận trượt lên phía trên, nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau cũng nhiều lần, mỗi hàng chữ đều thể hiện Lộ Ký Thu rất quan tâm tới người kia.

【Sinh nhật vui vẻ! Hôm nay bận việc, không thể chúc mừng sinh nhật với em! Hôm nào sẽ tặng quà cho em nhé!】

【Em không nên thức khuya để thiết kế nha, cần phải chú ý đến thân thể, không được để cho mọi người lo lắng.】

【Được rồi, được rồi, chị sẽ nói với chị Mẫn về triển lãm thiết kế kia, nhất định sẽ đi!】



Nhìn đại khái một chút, thì môi Lục Nhất Hành càng ngày càng mím chặt.

Lại có một tin nhắn gửi tới.

【Cẩm Vũ: Vừa rồi quên hỏi địa chỉ…】

Lục Nhất Hành nhắn tin địa chỉ căn hộ cho cậu ấy, đặt điện thoại xuống, ngồi im trên ghế sa lon, chưa có ý định đứng dậy.

Nghe giọng nói này, người đàn ông này không có lớn tuổi, đang học thiết kế lại có triển lãm thiết kế, có thể là đang chuẩn bị tốt nghiệp?

Hơn nữa, anh chưa từng nghe qua cái tên này trong giới diễn viên hoặc ca sĩ. Hơn nữa cái tên “Cẩm Vũ” này cũng giới giải trí cũng không có quen thuộc, như vậy có thể khẳng định —— cậu ấy không phải là người trong giới.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện