Luân Hồi Đại Đế Truyện

Ta Cũng Có Phụ Mẫu, Ta Là Người Hạnh Phúc Nhất Trên Đời


trước sau

Advertisement
Đoạn mộng cảnh còn kéo dài một chút nữa, thế nhưng lần này hình ảnh chạy nhanh không dứt, như phim truyền hình đang được phát dưới dạng tốc độ tua nhanh gấp bốn, gấp tám lần. Nhưng rất thần kỳ là Long Huyền đều có thể nhìn rõ nội dung trong đó, đây chính là tám năm nhân sinh của đứa bé Long Huyền sau khi được nhận nuôi. Sau trận chém giết đẫm máu đó, hai vợ chồng Long Vô Tâm mang theo Long Huyền về nhà nuôi nấng và dưỡng thương. Đứa bé cứ lớn lên từng ngày, trong kí ức mà Long Huyền được nhìn thấy, đứa trẻ kia sống trong vòng tay yêu thương của hai phu phụ Long Vô Tâm, rất được cưng chiều.

Hắn thấy từng màn, từng màn, có một điều rất lạ đó là đứa bé Long huyền này rất giống như bị bệnh, hắn rất ít giao tiếp, khuôn mặt thì không hề có cảm xúc, nói hắn là một con người chi bằng nói hắn là một cái xác biết đi, cảm giác như là không có linh hồn…

Dù cho là vậy vợ chồng Mai phu nhân vẫn không từ bỏ vẫn dành rất nhiều thời gian cho hắn, mỗi lần hắn bị thương, lúc tập đi bị té ngã đều luôn có Mai phu nhân kịp thời dỗ dành, lúc hắn bị sốt, nàng cũng là thức trắng đêm để chăm sóc hắn, mặc kệ bản thân có mệt mỏi như thế nào, hay như lần này hắn hôn mê ba ngày ba đêm cũng là mẫu thân hắn cật kề chăm lo từng li từng tý.

Còn về người phụ thân của Long huyền, từ ngày đại chiến với đám đạo tặc tuy rằng bị thương nhưng hình như có chút hiểu ra, tu vi lại là liên tục tiến mạnh, hắn dành ra ba tháng đã phá tan bình chướng nhập vi cảnh, trở thành một cái chân chính Võ giả cảnh giới cao thủ. Long Vô Tâm cũng đích thực là một kì tài tu luyện tuy chỉ dựa vào một bộ Hoàng giai công pháp là Võ Linh quyết, vậy mà trong vòng ba năm từ cảnh giới Võ giả đã đột phá đến võ sư cảnh.

Lúc này đây Long huyền cũng đã được ba tuổi rồi, có điều hắn không giống với những đứa trẻ còn lại, không hề có chút hiếu động nào, Long Vô Tâm vì lo lắng hắn không khỏe mạnh nên thường xuyên ép hắn phải tu luyện, thế nhưng ngày từ lúc ban đầu tu luyện theo Võ Linh quyết mà Long Vô Tâm đưa cho, Long Huyền sức lực lại không tăng lên mảy may, không những vậy còn phải tập luyện thể lực khiến cho nhiều lần không thể động đậy vì kiệt sức. Lần này hắn hôn mê ba ngày ba đêm cũng là ngất đi trong lúc đang vác lấy hai mươi cân vật nặng rồi chạy mười kilomet, nghe thì thấy việc bắt một đứa trẻ tám tuổi vác vật nặng đến tận hai mươi cân rồi chạy hẳn mười kilomet là rất hoang đường, thế nhưng tại thế giới này, có thiên địa linh khí tẩm bổ, dù là trẻ con nếu như tu luyện từ nhỏ thì việc vác một vật nặng bằng bản thân rồi chạy khoảng cách dài như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì lớn.

Nhưng là Long Huyền lại không như vậy, mặc dù tập luyện theo công pháp và luyện thể lực suốt 5 năm, nhưng là sức mạnh cơ thể tăng lên cũng không nhiều, vì vậy bài tập luyện này cũng có chút quá sức đối với hắn. Tuy nói là bắt ép, nhưng đứng từ vị trí của một người phụ thân, lại là một tu luyện giả Long Vô Tâm cũng chỉ muốn tốt cho nhi tử của mình.

Phải hiểu rằng tại cái thế giới này, cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực, nếu như một người tu vi quá yếu thì số phận hắn chắc chắn không tốt lành gì. Dù cho Long Vô Tâm cùng vợ của mình yêu thương nhi tử đến mức nào nhưng cũng không thể bảo vệ hắn cả đời do đó cũng chỉ có cách ép hắn tu luyện từ khi còn nhỏ.

Long huyền lúc này chẳng khác gì cái xác không hồn, bị ép phải tu luyện hắn cũng luôn vâng theo mà không có lời phản kháng nào. Lại nói tới Long Vô Tâm, từ khi Long Huyền lên ba tuổi tới bây giờ đã được năm năm, trong thời gian này hắn cũng đã đột phá đến bát tinh Võ sư, tu luyện Võ Linh quyết cũng đã đến đại thành rồi, rất nhanh sẽ lại đột phá đến Long đạo cảnh.

Thế nhưng con trai hắn, Long Huyền dù là cũng tu luyện mỗi ngày nhưng tu vi trì trệ mãi không tiến triển, suốt năm năm qua đi hắn cũng chỉ có sức mạnh ngang với một tên nhất tinh nhập vi cảnh mà thôi. Đối với giới tu luyện mà nói thì Long huyền chính là một tên phế vật triệt triệt để để.

“Haizz, cuối cùng cũng xem xong rồi.”

Thở dài một tiếng, từ trong mộng cảnh tỉnh dậy Long Huyền cũng có chút cảm giác không mấy chân thực, thế nhưng bây giờ cảm nhận được trái tim đang nhảy trong lồng ngực, tay chân lại nhỏ đi không ít, thân thể cũng không phải của một thanh niên hai mươi tuổi, hắn chỉ có thể tin tưởng rằng mình bây giờ là Long huyền, một đứa nhóc tám tuổi, bắt đầu từ bây giờ hắn sẽ có một cuộc sống mới.

“A, Huyền nhi, ngươi tỉnh dậy rồi? Ngươi vừa nói xem xong cái gì a?”

Lúc này, Long Huyền mới để ý rằng bên cạnh mình còn có một người phụ nữ đang ngồi thêu khăn tay, người này không phải ai khác chính là mẫu thân hắn Trần Thanh Mai.

Một lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt trước mắt này, đối chiếu một chút với khuôn mặt trong kí ức trong giấc mơ bản nãy, Long Huyền trong lòng rất xúc động, liếc nhìn xuống phía cánh tay của Mai phu nhân, nơi đó có một vết sẹo dù cho đã mờ đi nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra được. Không quá khó đoán vết sẹo này là từ trận chiến với đám đạo tặc để lại, chính là lúc Mai phu nhân không ngại nguy hiểm bị thương cũng muốn che chở cho hắn.

Long Huyền xuống giường chạy vào lòng của Mai phu nhân, ôm thật chặt nàng mà nói.

“Mẫu thân, người thật tốt với nhi tử.”

Mai phu nhân thấy vậy liền rất ngạc nhiên, phải biết từ nhỏ đến lớn Long Huyền lại là chưa từng chủ động chạy tới ôm nàng, dù là tiểu Long Huyền rất ngoan, rất nghe lời. Bất quá nàng lại chẳng nghĩ nhiều, dù sao nàng thấy vậy cũng rất vui vẻ, đưa tay vỗ về trên lưng của Long Huyền mà nói:

“Hài tử ngốc, ngươi là con trai của ta, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai?”

“Đúng vậy, ta thực ngốc, đã làm cho mẫu thân phải lo lắng mấy ngày nay, được làm con của mẫu thân chính là chuyện may mắn nhất đối với hài nhi.”

Mai phu nhân vẫn cảm thấy Long Huyền có chỗ nào đó rất lạ, thế nhưng lại không biết lạ chỗ nào cũng đành nói qua chuyện khác.

“Chắc hắn ngươi đói lắm rồi, đi thôi, mẫu thân đã nấu những món mà ngươi rất thích ăn, người tỉnh dậy, cha ngươi hẳn là cũng rất vui mừng.”

“Vâng.”

Nói xong hai người cùng nhau đi về phòng ăn, khi đi ra khỏi phòng, Long Huyền dựa theo trí nhớ trong giấc mơ, đối chiếu với quang cảnh xung quanh, đây là một căn tiểu viện không lớn lắm nhưng nhìn cũng rất đẹp mắt. Phòng ăn cách không xa, đi một chút đã tới nơi, lúc này một người nam nhân vừa đi tới, còn không phải phụ thân của Long Huyền thì là ai.

“Huyền nhi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, thế nào trong người có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?”

“Hài nhi đã khỏe lên rất nhiều rồi, là ta bất hiếu đã làm cho phụ mẫu phải lo lắng.”

Cảm thấy sự quan tâm của Long Vô Tâm, Long Huyền cũng rất xúc động có chút cúi đầu mà đáp lại, bộ dáng này rất giống đứa trẻ làm sai lại đang sợ bị cha mẹ la mắng. Thật ra Long Huyền cũng không có gì run sợ, chẳng qua đây là lần đầu tiên hắn có thể nói chuyện cùng với cha mẹ của mình do đó trong lòng vẫn là hơi bối rối.

“Phụ mẫu lo lắng cho nhi tử chính là điều hiển nhiên, không nói những chuyện này nửa, nếu đã khỏe rồi vậy vào ăn cơm thôi, hôm nay là mẫu thân ngươi đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon, để bồi bổ cho ngươi sợ ngươi ngất đi ba ngày sẽ không chịu đựng được đó có biết không.”

Long huyền vô cùng cảm động, vui mừng lộ rõ ra trên mặt, tươi cười không thôi, hắn thầm nghĩ, có cha mẹ thật là tốt, ta thật là hạnh phúc nhất trên đời.

...

Truyện convert hay : Vô Thượng Đan Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện