Lột Xác

Chương 3: Ta không có thời gian tiêu hao với ngươi


trước sau

Advertisement

"Vu bá cũng đừng khách khí, gọi ta giống như trước là được rồi." Dương Vũ Đồng rốt cuộc là người. Hiểu lễ nghi.

Vu lão đầu cảm kích nở nụ cười, "Được, vậy sau này Tử Ngôn cũng phải làm phiền ngươi rồi."

Ta càng ngày càng không làm rõ được bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì, "Gia gia, nàng chỉ là giáo viên của ta mà thôi, mới từng gặp mặt một lần, bản thân ta có thể chăm sóc tốt chính mình, sẽ không làm phiền đến nàng."

Nghe xong câu nói này, Dương Vũ Đồng thật cảm thấy đứa nhỏ này da mặt cũng quá dầy chút rồi đó, ta mới vừa vào phòng học, ngươi liền chuẩn bị đánh nhau với người ta, nếu như ta xuất hiện chậm một giây, chắc hẳn thì cùng hắn đánh nhau, còn nói sẽ không làm phiền đến mình.

Vu lão đầu khẽ véo nhẹ gò má của cháu gái một chút, vuốt đỉnh đầu của nàng, "Cháu gái ngoan, hôm nay gia gia nói với ngươi một chuyện a."

Ta nhìn vẻ mặt của gia gia có chút nghiêm túc, lông mày không tự giác nhăn lại, "Chuyện gì?"

"Nè." Vu lão đầu kéo cháu gái đến trên ghế salông ngồi xuống, "Sau này gia gia thì ở nơi này, sau này ngươi phải cùng lão sư sinh hoạt, nàng sẽ chắm sóc tốt ngươi."

Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang, ta "vọt" đứng lên: "Cái gì gọi là ta phải theo lão sư sinh hoạt, tại sao ta phải sinh hoạt với nàng, ta cùng với nàng lại không quen biết." Trong đầu đột nhiên lóe qua ý nghĩ hoảng sợ, nước mắt không có trải qua sự đồng ý của ta tự ý chảy ra, ta sợ hãi đến cả người phát run lui về phía sau hai bước ngã ngồi ở trên đất, "Gia gia người.. Có phải là.. Không cần ta nữa không.."

Gia gia căng thẳng tiến lên ôm ta vào trong ngực, "Không phải, gia gia thương Tử Ngôn nhất, làm sao sẽ không cần ngươi chứ."

Ta thoáng tĩnh táo một chút, "Vậy tại sao muốn ta sinh hoạt với nàng, ta không muốn, ta chỉ muốn đi theo gia gia."

"Cháu gái ngoan, gia gia cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi theo gia gia nhiều năm như vậy, một ngày tốt cũng không trải qua.."

"Không" Ta cắt đứt lời của gia gia, "Mỗi ngày ta đều sống rất tốt, chỉ cần gia gia ở bên cạnh ta, ta liền cảm thấy hạnh phúc."

"Nhưng mà tuổi gia gia cũng lớn rồi, không có năng lực chăm sóc ngươi."

"Ta lớn rồi, không cần gia gia chăm sóc, qua mấy năm ta cũng tròn 16 tuổi, có thể làm việc kiếm tiền, ta rất nhanh thì có năng lực chăm sóc gia gia."

Vu lão đầu nghe lời này trong lòng cực kì an ủi, cháu gái này thực sự là bảo bối ông trời bàn tặng hắn, cho nên hắn mới không thể ích kỷ như vậy nữa để đứa trẻ tiếp tục chịu khổ với hắn. "Tử Ngôn, gia gia biết ngươi hiểu chuyện, biết ngươi muốn nhanh chóng kiếm tiền để gia gia hưởng phúc, nhưng mà kiếm tiền không phải dễ dàng như vậy, ngươi cả văn bằng cấp ba cũng không có, ai sẽ mời ngươi làm việc, ngươi cũng biết gia gia vẫn muốn ngươi cố gắng học tập, học thêm chút văn hóa, tương lai mới có thể tìm công việc tốt. Gia gia ở đây sẽ rất tốt, Vũ Đồng đã an bài xong tất cả cho ta, cũng đáp ứng ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."

Vũ Đồng? Hình như là tên của nàng chứ, thì ra gia gia thật sự thân với nàng như vậy? "Nhưng mà điều này cũng không cần rời khỏi gia gia a, ta ở bên người gia gia cũng có thể cố gắng học tập, làm sao khăng khăng muốn ta theo lão sư kia sinh sống, ta không quen biết nàng."

Vu lão đầu nhìn Dương Vũ Đồng một chút, cúi đầu nói với cô gái: "Tử Ngôn, nàng là mẹ ruột của ngươi."

Trong đầu như có đồ vật gì nổ tung, ta ngừng lại hô hấp ngẩng đầu lên nhìn gia gia, ánh mắt của gia gia nói cho ta biết, hắn cũng không hề nói dối, quay đầu nhìn về phía cô, cô lại là một bộ dạng việc không liên quan tới mình, dáng vẻ của cô mới vừa 20 tuổi, tại sao có thể là mẹ ta!

Giữa lúc ta chuẩn bị mở miệng đặt câu hỏi với cô thì, cô "Vụt" một cái đứng dậy, "Vu bá, ta đi chào hỏi với viện trưởng, sau nữa tiếng trở về."

Không chờ Vu lão đầu trả lời, Dương Vũ Đồng liền một mình đi ra khỏi phòng.

Nửa giờ sau, khi Dương Vũ Đồng lần nữa vào phòng, thấy được lại là Vu lão đầu đang cao cao giơ tay cao.

"Gia gia là đại ngốc nghếch!" Ta khóc lóc từ bên cạnh cô chạy ra khỏi phòng.

Vu lão đầu trơ mắt nhìn cháu gái khóc lóc chạy ra phòng, tay dừng ở không trung nắm tay vung tới phía sofa, "Xin lỗi, để ngươi cười chê rồi." Nhanh chóng lau đi nước mắt nhỏ xuống, lại cảm thấy tuy là cháu gái của mình, nhưng ở trước mặt mẹ ruột của nàng ý đồ đánh nàng vẫn không thỏa đáng, "Nó vẫn luôn rất ngoan, không biết hôm nay làm sao thì thay đổi quật cường như vậy, mặc kệ ta nói cái gì, nó chính là không nghe theo."

"Tại sao cần phải muốn nàng rời khỏi, ngài cũng là không nỡ nàng mà."

"Ta làm sao có khả năng sẽ nỡ nó, nó là bảo bối ông trời ban cho ta, nhưng chính là bởi vì như vậy, ta mới không thể ích kỷ như thế, ngươi xem một chút, bây giờ cũng ngày tháng 10 rồi, nó vẫn là chỉ có một bộ áo khoác đồng phục học sinh, bàn tay nhỏ kia khi mới vừa vào đều đông đến không có nhiệt độ, ta ngay cả một bộ quần áo ấm mua cho nó cũng không làm được. Quan trọng hơn là nó ở bên cạnh ta, ta không thể cho nó một hoàn cảnh học tập tốt đẹp, ta biết bây giờ kết quả học tập của nó là rất tệ, nhưng nó từ nhỏ thông minh, lúc tiểu học còn có thể nhảy lớp đó, nếu như có có thể dạy dỗ có thể dạy dỗ nó, ta tin tưởng nó rất nhanh sẽ có thể theo kịp tiến độ của những bạn học khác, thi đậu cấp ba sau đó vào đại học, như vậy, nó mới có khả năng cùng người khác cạnh tranh, không đến nỗi lại giống như bây giờ ăn không đủ no mặc không đủ ấm."

Theo ta, ngươi cho rằng nàng sẽ hạnh phúc sao? "

Vu lão đầu trầm mặc một chút, ý tứ sâu xa phun ra hai chữ:" Sẽ mà. "

Dương Vũ Đồng nhíu nhíu mày," Thì khẳng định như vậy? Ta không tốt tính như ngài bàn bạc hơn nửa tiếng còn có thể nhẫn nhịn không ra tay. "

Vu lão đầu chỉ là một cười.

Dương Vũ Đồng bất mãn vô cùng hành động này của hắn," Đến khi đó đừng đau lòng. "

Tiếng nói vừa dứt, Vu lão đầu càng là cười ra tiếng," Đồng Đồng, cháu gái của ta thì xin nhờ ngươi rồi, Vu gia chúng ta nợ ngươi, Vu mỗ ta chỉ đành kiếp sau hồi đáp. "

Dương Vũ Đồng hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại rời khỏi gian phòng.

Trời đã từ vàng óng ánh biến thành đen kịt, ta ngồi xổm ở dưới tàng cây đem đầu chôn ở bên trong cánh tay khóc lóc, cực kì như một đứa nhỏ bị vứt bỏ, ở tại nơi này ông bà cụ trong căn hộ đều dồn dập đưa ánh mắt tập trung ở trên người ta, đồng tình nhìn ta lại không có một người tới an ủi.

Có thể cảm giác được một luồng khí tràng đứng phía trước ta, khứu giác cũng ngửi thấy được vị bạc hà nhàn nhạt, ngẩng đầu lên, cô đang từ trên cao nhìn xuống nhìn ta.

Nhìn đứa trẻ đầy mặt nước mắt này, Dương Vũ Đồng lòng mền nhũn," Đi thôi. "Nói xong, cô cũng không tin tưởng mình vậy mà có thể ôn nhu như vậy.

Ta đang tâm tình khổ sở bị thanh âm ôn nhu cứu rỗi, nhất thời không khó chịu nữa, nhưng cô đối với ta mà nói, cô chẳng qua là người xa lạ biết tên đối phương quen biết mấy tiếng mà thôi, tại sao ta phải đi với cô, ta đem đầu vùi xuống khôi phục tư thế như cũ.

Thật là một đứa trẻ bướng bỉnh," Ta không có thời gian tiêu hao với ngươi! "

Ta vẫn là không nhúc nhích, cô tóm lấy quần áo của ta hung hăng kéo ta lên, liền đi tới xe, ta bị cô nửa kéo nửa nhét lên xe.

Xe chạy cách khu nhà càng ngày càng xa, trong thời gian này cô không nói một câu nói nào với ta nữa, ta cũng chỉ đành nhận mệnh cúi đầu nức nở, sau khi xuống xe ta lẳng lặng đi theo sau lưng cô, thỉnh thoảng thút thít một chút, cô dẫn ta đến một tòa căn hộ nhìn qua rất cao cấp, vừa vào cửa, bảo an của sảnh chào hỏi với cô:" Dương tiểu thư chào buổi tối. "

" Ừm. "Cô nhàn nhạt gật gật đầu đáp lại, quay người nhìn ta một cái," Sau này nàng ở tại nhà ta. "

Bảo an dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta một chút, rất nhanh liền giả bộ không có chuyện gì bắt chuyện với ta:" Tiểu muội muội chào em. "

Ta hít hít mũi," Chào anh."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện