Lồng Giam Mật Ngọt

Hối Hận


trước sau

Advertisement

Năm đó ai hỏi, hối hận nhất là gì?Đổng Nhược Lam nói, là đã quá tin tưởng vào tình yêu ngu ngốc của cô.Nhậm Tác Chính nói, là đã tổn thương người mà cả đời này hắn yêu thương nhất.Sau cùng hai kẻ đáng thương ấy lại không tìm được hạnh phúc cho riêng mình, cứ thế mà ra đi trong nuối tiếc hối hận.Đổng Nhược Lam chết đi, Nhậm Tác Chính cũng không thiết sống nữa.. . .Nhậm Tác Chính ngồi trong thư phòng nhắm mắt tịnh thần. Đã nhiều ngày qua hắn không ngủ được.Cũng bởi vì đã trọng sinh một lần, sống lại khiến cho hắn mang thêm nhiều phiền muộn, cũng càng thêm nhiều gánh vác mang trên vai, nhất định phải hoàn thành.Trong phòng mùi khói thuốc nồng nặc phảng phất.Điếu thuốc đặt trên gạt đã gần tàn hết, dù rằng Nhậm Tác Chính hắn chưa từng hút lấy một lần.Một điếu rồi lại một điếu, tàn rồi Nhậm Tác Chính lại tiếp tục chăm lên.Giống như người đàn ông này đang muốn đem khói thuốc giúp bản thân mình thanh tịnh.Đáng tiếc, Nhậm Tác Chính hiện tại cái gì cũng không nghĩ ra được, chỉ thấy lòng mình trống rỗng vô định.Triệu Vỹ Đình sau khi dặn dò Đổng Nhược Lam thêm một số thứ cần thiết thì rời khỏi phòng.Anh không dám ở lại quá lâu, chỉ sợ khi nhìn vào gương mặt thiếu nữ ấy mang nét buồn miên man không dứt, Triệu Vỹ Định lại nhịn không được lại tiếc thương.Bổn phận của Triệu Vỹ Đình không cho phép anh thương xót cho nữ nhân ấy.Chỉ là lần nào cũng vậy, nhìn thấy Đổng Nhược Lam đáng thương bị giày vò, không chỉ Triệu Vỹ Đình, mà mọi người ai ai nhìn thấy cũng không khỏi đau lòng.Cốc cốc cốc...Tiếng gõ cửa bỗng chốc vang lên như cần câu kéo lên tinh thần của Nhậm Tác Chính.Song nhãn tinh anh nay lại đờ đẫn vô hồn, khuôn mặt nam nhân tái nhợt đến dọa người.Nhậm Tác Chính nhấc mi, thanh âm trầm thấp vang lên đầy từ tính: "Vào đi."Người tiến vào là Triệu Vỹ Đình, anh theo thường lệ sẽ đến đây kiểm tra sức khoẻ định kì cho Nhậm Tác Chính."Sức khoẻ của ngài vẫn ổn định." Triệu Vỹ Đình sau khi cẩn thận khám xong, vừa nói vừa thành thục thu dọn dụng cụ y tế vào, đột nhiên bên cạnh, Nhậm Tác Chính lại hỏi."Bệnh tình của tiểu Lam như thế nào rồi?"Người đàn ông dong lười ngồi trên ghế xoay, hắn ngã lưng tựa vào thành ghế, trên mặt không tỏ rõ biểu tình.Triệu Vỹ Đình nghe hỏi đến Đổng tiểu thư, anh thận trọng khai báo:"Đổng tiểu thư cơ thể hư nhược, cần phải bồi bổ nhiều hơn. Những vết thương cũ hiện tại đã mờ đi, chuyên tâm thoa thuốc mỗi ngày thì sẽ không để lại vết sẹo. Còn có..."Vốn còn đang thao thao bất tuyệt, giờ đây Triệu Vỹ Đình lại đột ngột cứng miệng.Anh trộm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó lén nhìn Nhậm Tác Chính đang ở trước mắt.Lúc này Nhậm Tác Chính vẫn còn đang nhắm mắt tịnh thần, không nhìn đến Triệu Vỹ Đình.Thế nhưng không rõ là vì sao, Triệu Vỹ Đình vẫn cứ có cảm giác lo sợ vô hình.Trên trán anh từng tầng mồ hôi lạnh đổ xuống, bên tai giờ đây lại truyền đến tiếng nói."Còn có?"Nhậm Tác Chính từ từ mở hai mắt, trong đôi con ngươi loé lên tia hung quang nguy hiểm, thực sự đã doạ Triệu Vỹ Đình sợ chết khiếp!Người đàn ông này rõ ràng biết Đổng Nhược Lam đang bệnh, vậy nên hắn mới sai Nhiếp Viễn mời Triệu Vỹ Đình đến.Nhưng đến khi nghe bác sĩ Triệu ngập ngừng không dám nói ra sự thật, càng khiến trong lòng Nhậm Tác Chính sôi sục khó chịu."Còn có thế nào?" Nhậm Tác Chính là loại người không có kiên nhẫn. Cũng rất hiếm khi hắn nói lại hai lần cùng một vấn đề.Lần này người đàn ông nhẫn nhịn hỏi lại, Triệu Vỹ Đình có ăn gan hùm đến đâu, cũng không dám ngập ngừng nữa."Đổng tiểu thư gần đây tinh thần không ổn định... cần phải dùng thuốc để chữa trị...""Dùng thuốc?" Nhậm Tác Chính chân mày nhíu chặt, đưa mắt lên nhìn Triệu Vỹ Đình đang run rẩy đứng trước mắt."Nghiêm trọng đến mức nào mà phải dùng thuốc?""... Cũng không- không đến nổi quá nghiêm trọng..." những chữ cuối cùng bác sĩ Triệu vô thức thả nhẹ giọng gần như không nghe thấy.Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo Triệu Vỹ Đình, càng nói càng sợ, mặc dù anh biết bản thân mình không nói gì sai, nhưng chỉ cần nhìn thấy tuấn nhan kia hơi đanh lại, Triệu Vỹ Đình như đã hồn xiêu phách lạc."Nói trọng điểm!" Nhậm Tác Chính mặt không cảm xúc nói, một lời này đã trực tiếp dọa chết Triệu Vỹ Đình.'Vâng vâng..." Người đàn ông vội vã nói, "Tuy rằng bệnh tình không quá nghiêm trọng... nhưng nếu không dùng thuốc chữa trị kịp thời, về sau..." lần này lại ngập ngừng, Triệu Vỹ Đình nuốt khan một ngụm, nhắm mắt nói, "Về sau sẽ rơi vào trạng thái ngây dại không điều khiên được cảm xúc...""Được rồi."Nhậm Tác Chính đột ngột âm lãnh ngắt lời, hắn nhìn Triệu Vỹ Đình đang cúi đầu, tâm tình càng thêm bất ẩn."Ở đây không còn chuyện gì của cậu, cậu ra ngoài đi."Triệu Vỹ Đình liền vội vàng gật đầu, "Chào ngài..."Sau khi Triệu Vỹ Đình mang vẻ mặt hoảng sợ kia rời đi, Nhậm Tác Chính đã không nhịn được đập mạnh tay xuống bàn.Hơi thở hắn rối loạn mất đi khống chế.Mẹ kiếp,Chẳng ngờ Nhậm Tác Chính hắn trọng sinh một đời, không những chưa thể bù đắp lại được những tổn thương cho Đổng Nhược Lam, mà giờ đây lại còn khiến cô mang loại bệnh tâm lý chết tiệt này.Điều mà cả đời này Nhậm Tác Chính ân hận mãi không thôi, đó chính là kiếp trước đã vì tình yêu ích kỉ của bản thân mình mà tổn hại đến Đổng Nhược Lam.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện