Lồng Giam Mật Ngọt

Sự Đời Lắm Chuyện Trớ Trêu


trước sau

Advertisement

Tâm lý của Đổng Nhược Lam bị ảnh hưởng bởi quá khứ, chuyện này là sự thật không thể thay đổi được. Mỗi ngày thiếu nữ kia đều mang tâm trạng thất thường đối mặt cùng Nhậm Tác Chính.Tuy rằng tần suất không nhiều, nhưng nhìn chung cô vẫn là không tỉnh táo nổi.Mỗi khi đêm đến đặt lưng xuống ngủ, tuy rằng đã được bọc trong vòng tay ấm áp của Nhậm Tác Chính, cảm nhận rõ ràng tình yêu của hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn bị ác mộng của quá khứ quấy nhiễu đến cuộc sống hiện tại.Mỗi đêm Đổng Nhược Lam đều không thể ngủ ngon, cô còn hay mơ về chuyện của trước kia.Có đôi lúc Đổng Nhược Lam hoàn toàn không rõ đâu mới là quá khứ, đâu mới là thực tại.Mãi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo... thì Nhậm Tác Chính giờ đây lại trưng ra vẻ chán ghét cô như thế.Như là vừa mới đây thôi, Nhậm Tác Chính đã dần dần lạnh nhạt với cô.Kiếp trước đúng là Đổng Nhược Lam từng rất sợ tình yêu của hắn như gông xiềng trói buộc cuộc đời cô.Nhưng sau khi trải qua một đời, thấu hiểu hết mọi chuyện.Đến lúc Đổng Nhược Lam muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Nhậm Tác Chính thì cô lại bị quá khứ chen chân phá huỷ, khiến cô mỗi đêm đều gặp ác mộng, còn mang tâm bệnh phải dùng thuốc chữa trị, đã thế Nhậm Tác Chính giờ đây lại còn tỏ ra không cần cô.Đổng Nhược Lam thực sự cảm thấy sự đời lắm chuyện trớ trêu.Triệu Vỹ Đình ở bên cạnh xem bệnh cho cô, rất nhiều lần quan sát nữ nhân trước mắt này. Muốn nhìn xem kĩ rốt cuộc Đổng Nhược Lam đã phải chịu đả kích như thế nào mà thành ra bệnh.Nếu như không phải là mỗi đêm Đổng Nhược Lam đều khổ sở trong lòng Nhậm Tác Chính khóc lóc, thì có lẽ đến cả anh là bác sĩ cũng nhìn không ra Đổng Nhược Lam có bệnh.Đổng Nhược Lam thân thể mảnh mai yếu đuối, ngoài trừ mỗi đêm không tự chủ được, chẳng phân biệt nỗi là mộng hay thực, thì cô cũng không có vấn đề gì khác quá mức nghiêm trọng.Triệu Vỹ Đình tiếc thương nhìn nữ nhân trước mắt, anh rõ biết, cô hiện tại tâm lý đang ổn định vững vàng, chỉ là đêm đến ngủ mơ sẽ không an tĩnh mà thôi."Cơ thể của Đổng tiểu thư quá hư nhược, tôi sẽ kê giúp cô một đơn thuốc bổ, mỗi ngày sau bữa ăn liền dùng một viên là được."Triệu Vỹ Đình vẫn chăm chú quan sát biểu tình của thiếu nữ trước mắt, trông thấy cô gái nhỏ này vì tình yêu mà năm lần bảy lượt bị Nhậm Tác Chính cưỡng ép bên cạnh, anh không khỏi đau lòng.Rất nhiều lần trong quá khứ, Triệu Vỹ Đình đã nhìn thấy Đổng Nhược Lam chịu tổn thương như thế nào khi chống đối với Nhậm Tác Chính.Anh vẫn luôn không hiểu, vì sao nữ nhân thân thể mềm yếu này lại có cái gan dám phản kháng Nhậm Tác Chính như vậy.Trong khi cô rõ biết bản thân mình sẽ phải gánh chịu hậu quả hết sức nặng nề.Triệu Vỹ Đình thực lòng thương xót cho đoá hoa xinh đẹp ấy, cũng không nỡ mấy lần nhìn cô bị thương đến cả người biến dạng.Có điều, Triệu Vỹ Đình trăm vạn lần chưa từng nghĩ đến rồi sẽ có một ngày Đổng Nhược Lam luôn kiên cường kia sẽ bị Nhậm Tác Chính bức đến phát điên.Loại bệnh tâm lý này, sao lại phải dằn vặt Đổng Nhược Lam kia chứ?Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vốn là Nhậm Tác Chính đã bức người khác đến bước đường cùng.Mỗi ngày đều dằn vặt Đổng Nhược Lam như thế, cô không sớm thì muộn... cũng sẽ phát điên mà thôi.Triệu Vỹ Đình càng nghĩ tới thì càng không đành lòng.Hiện tại Đổng Nhược Lam đang ngồi trên ghế đối diện bác sĩ, lúc này thiếu nữ đang mặc trên mình một chiếc đầm trắng tinh khôi, trông y hệt như một thiên sứ vậy. Trong sáng thoát tục, rất hợp với cô.Mái tóc suôn dài tuỳ ý xoã ngang lưng, Đổng Nhược Lam bắt lấy một lọn tóc, vuốt nhẹ một chút. Cô nhìn bác sĩ Triệu, mày liễu hơi nhíu lại."Chỉ là cơ thể của tôi hư nhược?"Ánh mắt minh bạch đó của Đổng Nhược Lam nhìn bác sĩ Triệu khiến anh có chút mất tự nhiên.Nam nhân nhìn cô gái kia đang ra vẻ bình thản, ước chừng Đổng Nhược Lam đã biết ra được chuyện mình bị bệnh.Vốn dĩ Triệu Vỹ Đình định giấu không nói cho cô biết, trong đơn thuốc vẫn kê liều an thần kèm với thuốc bổ chăm dưỡng cơ thể. Nhưng không ngờ chưa gì đã bị Đổng Nhược Lam bắt thóp."Đúng là gần đây tâm lý của Đổng tiểu thư... có chút không tốt."Triệu Vỹ Đình thả chậm nhịp độ, đoạn lại nhẹ giọng nói, "Nhưng bệnh này cũng không khó chữa trị. Chỉ là Đổng tiểu thư đã lao lực suy nghĩ quá nhiều, ảnh hưởng đến sức khoẻ mà thôi."Đổng Nhược Lam nghe cũng thấu hiểu, cô gật gật mái đầu, không tỏ rõ biểu tình:"Gần đây mỗi đêm tôi đều không ngủ ngon, mỗi lần nhắm mắt lại đều mơ thấy ác mộng.""..." Triệu Vỹ Đình nhìn Đổng Nhược Lam, thấy vẻ mặt thiếu nữ này thản nhiên nói về bệnh tình, xem ra là đã sớm chuẩn bị tâm lý.Nữ nhân này bản tính kiên cường, vậy nên Triệu Vỹ Đình sau khi thấy cô bình tĩnh đối mặt như vậy cũng rất an lòng.Thần kinh suy nhược sinh ra ảo giác cũng là chuyện bình thường, uống thuốc đều đặn và nghỉ ngơi nhiều hơn thì sớm muộn cũng sẽ khỏi.Đổng Nhược Lam không mấy lo lắng, chỉ là cô đột nhiên lại nghĩ đến Nhậm Tác Chính...Người đàn ông này mấy ngày trước thời điểm cô vừa trọng sinh, hắn luôn ở bên cạnh cô, một mặt nhu tình dịu dàng, yêu thương cô hết mực.Thế mà chỉ vừa mới đây thôi, khi Đổng Nhược Lam vừa phát sinh ra loại bệnh tâm lý này. Hành động, cử chỉ, cho đến lời nói của Nhậm Tác Chính cũng có sự thay đổi.Dễ nhận ra nhất chính là, Nhậm Tác Chính đã chẳng còn tha thiết ở trước mặt Đổng Nhược Lam đánh dấu chủ quyền nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện