Lồng Giam Mật Ngọt

Hồi Ức: Dùng Trái Tim Để Đánh Đổi (H-)


trước sau

Advertisement

Thế nhưng không để Đổng Nhược Lam hoài nghi quá lâu, người đàn ông ấy khôi phục dáng vẻ bình thường, biểu tình trào phúng cười lên thành tiếng.Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại bóng mượt của cô, sau đó thoát khỏi người Đổng Nhược Lam tiến đến bên giường tựa ngồi thật thoải mái, giọng nói không nặng không nhẹ, như một đạo thanh âm du dương rót vào tai Đổng Nhược Lam."Đến đây."Đổng Nhược Lam xoay người cẩn thận quan sát, chỉ thấy người ấy không tức giận, lại mang vẻ thoải mái chờ ngoạn một trận vui sướng.Cô âm thầm trong lòng thở phào nhẹ nhõm, theo ngón tay đang ngoắc mình lại gần, không chút hoài nghi nào tiến đến.Hôm nay có chút ngoài ý muốn, Đổng Nhược Lam so với mọi lần lại chủ động hơn rất nhiều.Hiểu ý tự mình tách rộng hai chân ngồi lên đùi Nhậm Tác Chính.Người đàn ông đưa lên ngón tay đến trước miệng Đổng Nhược Lam, lần này không cần phải ra lệnh, cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn đưa lưỡi ra liếm láp lấy lòng.Bởi vì chính mình với chuyện này không hề có thiên phú, lại tập luyện mãi vẫn chẳng có tiến bộ, thế nhưng không hiểu sao hiện tại trước mắt Nhậm Tác Chính lại hiện lên sự hấp dẫn đến lạ kỳ.Lần nào cũng như thế, chỉ cần trước mắt là Đổng Nhược Lam, cho dù cô không có chút kinh nghiệm nào cũng có thể khiến Nhậm Tác Chính sung sướng."Liếm ướt một chút, nếu không cái miệng nhỏ phía dưới sẽ đau đấy."Hắn phong tình nói một câu, cô cũng vì thể mà ngượng đỏ cả mặt.Thiếu nữ cũng không rõ ràng lắm, mơ mơ hồ hồ đem ngón tay người kia liếm mút thật cẩn thận, cố gắng nhớ lại trước đây hắn đã dạy mình thế nào.Mãi đến lúc ngón tay đủ ướt, hắn liền tiến tới đâm vào cái động nhỏ vì phát tình mà ẩm ướt kia.Đổng Nhược Lam kinh hãi thét lên một tiếng, sau đó sợ mình phiền phức nén giọng ngâm nga trong miệng, toàn thân run rẩy, gục đầu vào bả vai người đàn ông.Chiếm thế thượng phong đương nhiên sẽ không để cho Đổng Nhược Lam thoải mái, mặc dù hiện tại Nhậm Tác Chính cũng sớm động tình, vật to lớn bên dưới lớp quần tây đen đội lên, cạ vào người Đổng Nhược Lam.Hai tay cô bám chặt lấy cổ hắn, cố gắng nâng cao eo để hắn dễ dàng di chuyển ngón tay. Lấy lòng dùng lưỡi liếm trái cổ đang trơn trượt.Lực nhẫn nại của Nhậm Tác Chính rất tốt, hắn khống chế lực đạo, kiên nhẫn đem ngón tay vói vào trong cơ thể dâm đãng không ngừng đùa giỡn, không ngừng nới rộng.Ngón tay đưa càng sâu vào vách thịt non mềm, hai chân Đổng Nhược Lam như thế nhuyễn ra không chống đỡ nổi, thắt lưng chốc chốc hạ xuống chốc chốc lại nâng cao, cánh tay trắng nhàn nhạt vết thương bám vào cổ hắn.Âm môi của cô trở nên mềm mại hơn bao giờ hết, ươn ướt dính nhớp dịch mật tràn ra tay hắn.Hai người cơ thể phối hợp vô cùng ăn ý, ý loạn tình mê trao nhau những nụ hôn nồng cháy."Đêm còn rất dài, cứ chậm rãi mà biểu hiện."Ý cười trào phúng rót vào bên tai, Đổng Nhược Lam trái tim có chút hoảng loạn.Có lẽ Nhậm Tác Chính là người hiểu rõ cô nhất.Mọi nhất cử nhất động của cô, người đàn ông kia đều cho vào tầm mắt. Hắn nhìn ra được hết thảy, chỉ là không tiện nói ra mà thôi.Hôm nay hắn muốn nhìn thấy ở cô rất nhiều thứ.Rất muốn nhìn xem bộ mặt thật của cô.Muốn nhìn xem trong lòng cô là máu thịt hay là sỏi đá?Hắn bức thiết muốn biết, tâm tình thật sự ẩn sâu trong đáy lòng người ấy là gì? Trong đôi mắt vẩn đục chẳng còn chút trong trắng ấy, tình yêu đang hiện hữu này... mọi thứ hoàn toàn là dối trá.Quả thật đúng là cô hiện tại đang có bao nhiêu khuất nhục uất nghẹn, chính cô cũng không rõ ràng.Nó mơ hồ rối ren như sợi chỉ vò, gỡ mãi không dứt, dây dưa hỗn loạn.Vẻ mặt cô hưởng thụ vui sướng, có lúc sẽ nhìn Nhậm Tác Chính cười lên thật vui vẻ, có ai biết trong lúc đó, cô thật hận muốn đánh chết chính mình.Vì sao ở trong vòng tay người đàn ông khác lại vô liêm sỉ thoải mái đến như vậy...Nhưng điều đó cũng đã chứng minh rõ, vốn dĩ cô không đủ tư cách nói yêu đương với thiếu gia nhà họ Lãnh kia...Chỉ là Đổng Nhược Lam vẫn đang dối mình cố gắng đạt được ước nguyện thôi.Không chỉ có một mình Đổng Nhược Lam trong lòng mang tâm sự, chính Nhậm Tác Chính giờ khắc này cũng đang nặng lòng.Nếu không phải hắn khống chế tốt tinh thần của mình, thật không biết có phải ngay tại thời điểm này hắn đang đưa tay ra bóp lấy cái cổ trắng ngần kia của Đổng Nhược Lam rồi nhìn cậu vì khó thở mà cầu hắn buông tha hay không?Rõ ràng trong đôi mắt đó không hề có hắn, những gì ngày hôm nay cô cố gắng thể hiện cũng chỉ muốn hắn tin tưởng rằng cô đang chìm đắm trong tình yêu mà quên đi người cũ.Nào ai ngờ được, sự dối trá hiện rõ trên đôi mắt ấy?Nhậm Tác Chính chiêm ngưỡng một màn này quả thật mở mang tầm mắt, những biểu hiện đẹp đẽ phóng đãng này, hoá ra cũng không phải dành cho hắn..."Em có yêu tôi không?""Có... em yêu anh."Và.. ngay cả câu nói này nữa. Tình yêu này, không phải là của hắn..."Có thật không?""Vâng, em yêu anh." Đổng Nhược Lam không chút do dự mà trả lời.Nhậm Tác Chính lặng người, sau đó lại bộc phát đem cơ thể trong tay giày vò đến cực điểm.Mỗi một lần tiến vào liền đem hết tất cả sự thống hận đau khổ dồn hết vào trong đấy.Hắn đem Đổng Nhược Lam tra tấn một đêm, mỗi một cái ôm mỗi một cái hôn đều như nghiền nát cơ thể bé nhỏ, hận không thể đem ái nhân tiến đến nhập với mình làm một."Đừng để tôi biết em là đang nói dối tôi... nếu không em nhất định trả giá..."Lần này nữa thôi, một lần này nữa, hắn nguyện một lần nữa tin tưởng.Dù cho hắn có đang ngu dốt tin vào một thứ tình yêu hão huyền, hắn vẫn nguyện gửi lòng tin vào đấy.Nhưng cái giá của sự tin tưởng, đem cả trái tim Nhậm Tác Chính ra đánh đổi cũng không đủ...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện