Lời Nguyền Chung Tình

Lưu Hoành sát thủ


trước sau

Advertisement

Ngay khi Đinh Ngọc Phụng còn hoảng hốt với chính mình thì Kiều Vũ Phi cũng không khá hơn là mấy. Nàng sửng sốt mấy giây nhìn vị công chúa đáng thương mà bản thân luôn xem là định mệnh khiến nàng bị buộc phải xuyên không và trải qua bao nhiêu kinh hiểm khó lường, mà vị công chúa ấy lúc này đây vừa bày tỏ thân mật với nàng. Ặc! À thì thân mật đối với một người từ hiện đại đến như nàng thì không có gì ngạc nhiên. Chính nàng cũng đã từng ôm hôn người ta mấy lần như thế, ấy nhưng lúc này bị hôn lại, nàng hốt nhiên chấn động, căng thẳng vô cùng. Thậm chí còn cảm thấy...thật không thể bình tĩnh được. Đinh Ngọc Phụng đã buông nàng ra một lúc rồi mà thân thể nàng vẫn còn run đến lợi hại. Eo ơi! Cũng đồng thời là hôn, cớ sao đối tượng là Đinh Ngọc Phụng lại khiến nàng hồi hộp, xung động dữ dội thế này! Này...này chắc không phải là sợ đâu nhỉ?

Trong lúc Kiều Vũ Phi vẫn còn đứng ngốc như kia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim đang trong tình trạng tự niệm thì Đinh Ngọc Phụng cũng sượng sững người vì hết sức thẹn thùng. Ai đời Á Tử người ta là nam nhân bị nàng manh động vô lễ, ngượng đến ửng hồng đôi má lên rồi kia! Cứ như thế này, nàng mặt mũi nào đối mặt với Á Tử nữa?

Kiều Vũ Phi cũng thoáng thấy Đinh Ngọc Phụng cúi mặt co rúm, dường như thẹn lắm, lúng túng không biết phản ứng làm sao. Nàng bất giác cắn môi, tự nhiên lại thấy nội tâm gióng lên một hồi náo loạn. "Ôi chết! Biểu hiện nàng ấy như thế này, lẽ nào nàng ấy động tâm với mình ư? Nàng ấy động tâm, mà mình...mình thế này...mình nên làm sao đây?"

Đứng trước đám đông, hai người như thế rốt cuộc cũng khiến mọi người không thể nhìn nổi được nữa. Lương Mẫn Doanh và Lương Tùng Anh đang muốn bước lên, đánh động đôi "tình nhân" không để ai trong mắt này. Thế nhưng nàng chưa lên tiếng, đã có người cướp trước, giọng ồm ồm cất lên:

- Ta còn đang bâng khuâng không biết là địch thủ phương nào, hóa ra là ngươi? Tiểu tử câm, ngươi cũng có bản lĩnh lắm! Còn dẫn được cứu binh đến đây đốt cả sơn trại của ta? Khá lắm! Các ngươi đã động thổ trên đầu thái tuế, vậy thì đừng trách ta ỷ lớn hiếp nhỏ.

Lâm Dĩ Thông, Lưu Hoành cùng lúc bước lên khí thế hừng hừng. Đám thủ hạ của hai người cũng lập tức tủa ra bao vây lấy các nàng và nhóm người của Lương Mẫn Doanh dẫn đến. Kiều Vũ Phi thấy tình hình có vẻ không tốt liền kéo Đinh Ngọc Phụng về phía sau mình, nàng thì bước lên một bước, ngước nhìn Lâm Dĩ Thông và nam nhân uy dũng đi cạnh hắn. Kiều Vũ Phi không nhận ra Lưu Hoành chỉ biết Lâm Dĩ Thông bắt đi Lương Tùng Anh và Đinh Ngọc Phụng, lại từng ác đấu với nàng hẳn nhiên không thể nào dễ dàng thả đi các nàng. Trước mắt thì địch đông ta ít, Kiều Vũ Phi nhìn nhìn sang Lương Mẫn Doanh, ra dấu muốn nàng lên tiếng thay. Lương Mẫn Doanh hiểu ý, liền bước lên, chắp tay lễ chào Lâm Dĩ Thông rồi ôn trọng nói:

- Lâm tiền bối! Tiểu nữ Lương Mẫn Doanh là nữ nhi của Lương sứ quân Lĩnh Nam châu Lương Chấn. Bởi vì tiểu đệ ta cùng Kiều Vũ Phi công tử của Kiều gia không rõ có xích mích gì với tiền bối, ngài lại bắt đi tiểu đệ ta cùng vị nữ... bằng hữu của huynh ấy? Nay chúng ta đến đây một lòng chỉ muốn thỉnh cầu tiền bối thả người, không có lòng gây sự, xin người đại lượng để chúng ta rời đi!

Lâm Dĩ Thông trợn to mắt lên nhìn Lương Mẫn Doanh, Lương Tùng Anh rồi lại nhìn sang Kiều Vũ Phi, rồi đến Đinh Ngọc Phụng. Lão nói:

- Là hậu nhân của Lương Chấn à? Còn cả công tử của Kiều gia, Kiều Vũ Phi sao? Ha! Thú vị! Thú vị đây! Hôm nay trăng tròn, là ngày đoàn tụ cố nhân nhỉ? Lương gia, Kiều gia, Lưu gia cùng tái ngộ Lâm Dĩ Thông ta ở nơi này. Ha ha! Ha ha ha!

- Thế thúc! – Lưu Hoành lấy làm khó hiểu quay sang dò hiểu thái độ của Lâm Dĩ Thông.

Lâm Dĩ Thông đương không bất chợt phát công, nhắm thẳng yết hầu Kiều Vũ Phi mà đánh tới. Kiều Vũ Phi lanh chân né được. Nàng một bên đẩy Đinh Ngọc Phụng lùi về sau, lại bước ra chắn trước, dùng song thủ đỡ lại kình chưởng của lão sơn đại vương hung bạo. Qua ba chiêu, Kiều Vũ Phi đều tránh được, Lâm Dĩ Thông cũng mất kiên nhẫn liền xuất đòn sát thủ. Chưởng này lão dùng tám phần công lực muốn thử xem tiểu tử câm này có bao nhiêu tinh lực ẩn giấu và thực thể nội công của hắn là từ đâu. Không ngờ lúc chưởng kia áp đến, nguy hiểm gần kề, Kiều Vũ Phi hoảng hốt liền nhắm mắt, dùng hết sức giơ tay tiếp chưởng. Khi chấp chưởng chạm vào nhau, nội lực của hai người tương xung, phát ra một luồng sức mạnh kinh khủng khiến tất cả những người đứng gần đấy đều bị đẩy bật đi. Lâm Dĩ Thông chấn kinh. Lão không làm sao tin nổi chỉ trong một đêm mà nội lực của Kiều Vũ Phi tăng vọt gấp năm lần. So với lão thậm chí còn cao hơn mấy bậc. Nếu không phải vì nàng không biết cách vận dụng nội lực và phát công thì e rằng một chưởng lúc nãy thừa sức đánh đứt kinh mạch của lão mất rồi.

Nhác thấy Lâm Dĩ Thông biểu hiện hoang mang, Kiều Vũ Phi cũng sững người bất động, Lưu Hoành, Lương Mẫn Doanh và những người xung quanh đều không dám chắc trận đấu vừa rồi là ai mạnh hơn ai. Tuy nhiên ánh mắt Lưu Hoành đã nhìn sang đến Đinh Ngọc Phụng đứng phía sau Kiều Vũ Phi. Hắn gật đầu ra hiệu, các thủ hạ liền lập tức đến bắt lấy nàng. Kiều Vũ Phi nghe tiếng Đinh Ngọc Phụng bị bắt đi, liền quay nhìn sang. Ngay lúc ấy, Lưu Hoành cũng nhảy vào hợp sức với Lâm Dĩ Thông tấn công nàng. Kiều Vũ Phi nhờ vào nội lực tránh đỡ. Lưu Hoành biết được điểm yếu của nàng cho nên không trực tiếp tấn công mà đánh chiêu thức phân tán, khiến nàng tiêu hao nội lực và bắt đầu lộ ra sơ hở. Lâm Dĩ Thông nhạy bén đánh trúng nàng một chưởng vào huyệt Kiên Tỉnh trên bả vai, muốn phong tỏa nội lực của nàng. Lưu Hoành nhân đó lại đánh thêm hai chưởng, sau đó lại bồi thêm một cước khiến Kiều Vũ Phi không kịp trở tay bị đánh bay thẳng xuống vực sâu gần đó. Hành động tàn bạo này của Lưu Hoành chính Lâm Dĩ Thông cũng không ngờ. Lúc lão thấy Kiều Vũ Phi sắp rơi, lão muốn cứu thì đã không kịp. Ở bên này, Đinh Ngọc Phụng, Lương Mẫn Doanh, Lương Tùng Anh nhìn thấy Kiều Vũ Phi bị đánh rơi xuống núi ngay trước mắt đều kinh hoàng chết điếng. Đinh Ngọc Phụng vùng thoát ra khỏi mấy tên thủ hạ của Lưu Hoành mà hướng đến mép núi muốn nhảy theo. Lưu Hoành nhanh tay bắt lấy nàng giữ lại. Đinh Ngọc Phụng điên cuồng vùng vẫy, miệng thét to gọi Á Tử. Lưu Hoành giữ chặt nàng, cao giọng nói:

- Công chúa! Người không thể qua đó!

- Buông ta ra! Lưu Hoành, ngươi là ác nhân! Á Tử không thù không oán với ngươi, ngươi sao lại có thể đánh chết huynh ấy? Buông ta ra! Ngươi thả ta ra!

- Công chúa, thần phụng mệnh hộ tống công chúa, có trách nhiệm đưa công chúa trở về kinh. Xin người đừng bướng bỉnh nông nỗi. Người đâu, giữ công chúa lại!

- Buông ta ra! Buông ra! Lưu Hoành, ngươi hại chết Á Tử, ngươi còn bức ép ta, ta lập tức giết ngươi!

Lưu Hoành thái độ như không thèm chấp, thản nhiên nắm cánh tay nàng kéo đi. Đinh Ngọc Phụng vừa hận vừa đau lòng, thần hồn hoảng hốt cũng liền rút cây trâm cài trên đầu, nhắm đến cổ Lưu Hoành mà đâm xuống. Lưu Hoành mạnh tay đánh rơi cây trâm đồng thời bổ một nhát vào gáy khiến nàng bất tỉnh rồi đẩy nàng ngã bật về phía sau rơi vào vòng tay của thủ hạ của hắn. Lương Tùng Anh nhìn thấy, không thể nhịn nổi oán hận liền quay sang thủ hạ hét lên:

- Các ngươi, xông lên giết tên ác nhân đó cho ta!

Nghe thiếu gia lên tiếng, các thủ hạ của Lương gia cũng lập tức rút vũ khí, bao vây đám người của Lưu Hoành. Đám thủ hạ của Lâm Dĩ Thông tự nhiên cũng liền giơ đao đối kháng, tỏ thái độ đồng minh với Lưu Hoành. Lưu Hoành vẫn ung dung nhìn lại Lương Mẫn Doanh, tiểu tử Lương Tùng Anh và đám thủ hạ Lương gia trước mặt bằng đôi mắt ngập tràn sát ý. Trước mắt, Lương Mẫn Doanh mang theo có hai mươi người, nhưng người của Lưu Hoành đã nhiều hơn thủ hạ của nàng gấp bội, lại thêm có sự ủng hộ của Lâm Dĩ Thông. Lương Mẫn Doanh tự biết mình thế mỏng sức cô, nhưng quả thật trước hành vi ngang ngược tàn bạo của Lưu Hoành, nàng cũng như tiểu đệ, đều nhịn không nổi. Cổ tay nàng nắm chặt lấy thanh đoản kiếm trên tay, kích động đến run rẩy. Tên ác nhân này đã đánh chết Kiều Vũ Phi. Là hắn ngang nhiên một cước đá thẳng Kiều Vũ Phi xuống vực! Hắn thật khốn kiếp! Nàng không thể để Kiều Vũ Phi chết oan ức như thế! Ấy nhưng bây giờ các nàng như cá trong lưới, càng vùng vẫy càng đau. Lương Mẫn Doanh nàng không sợ chết nhưng nếu vì nàng một bước sơ suất hại đi tính mạng của tiểu đệ thì dù chết xuống hoàng tuyền cũng không có mặt mũi gặp lại phụ thân. Nàng lấy hết khí lực bóp chặt thanh kiếm trong tay bóp mạnh đến rướm máu cả đầu ngón tay nhưng không dám rút ra khỏi vỏ. Đám thủ hạ nhìn nàng chờ nghe hiệu lệnh thế nhưng thấy nàng cứ nắm chặt thanh kiếm, kiềm nén ức chế nén đến biến sắc mặt, tê cứng toàn thân lại không thể phát lệnh tấn công, bọn họ cũng căng thẳng thầm cắn răng nuốt lo lắng vào lòng.

Lương Tùng Anh nhìn thấy tam tỉ nữ anh hào trong lòng mình lúc này bỗng nhiên trở nên là một nữ nhi hèn nhát sợ chết, tiểu tử hắn tức giận đến muốn gào thét lên. Kiều Vũ Phi đại ca tuy rằng đã uy hiếp bắt đi hắn nhưng trên đường đều đối đãi rất tốt với hắn. Tuy rằng Kiều đại ca không thể nói chuyện nhưng thái độ và ánh mắt đối với hắn cũng quan tâm yêu thương như huynh đệ thân tình. Lại còn cả xú đại tỉ nữ nhân của huynh ấy. Ban đầu hắn rất sợ bởi vì khuôn mặt bị tàn hại của xú đại tỉ trông kinh khiếp vô cùng, ấy nhưng tỉ ấy rất tốt, so với tam tỉ Mẫn Doanh còn dịu dàng, thân thiết hơn nhiều. Vậy mà bây giờ bắt hắn phải chứng kiến Kiều đại ca bị người đánh chết, xú đại tỉ thì bị bắt đi, còn muốn hắn làm con rùa rụt đầu, cúi mặt làm ngơ ngồi yên chờ chết ư?

Lương Tùng Anh oán hận đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn. Tiểu tử hắn bất ngờ giật lấy một thanh kiếm từ trên tay thủ hạ của mình hướng đến phía sau Lưu Hoành mà lao đến. Lưu Hoành không cần xoay đầu nhìn lại, chỉ dựa vào nghe tiếng chân chạy và tiếng gió sau lưng đã chuẩn xác xoay mũi kiếm búng một cái, thanh kiếm liền vọt về sau nhắm hướng ngực trái Lương Tùng Anh mà phóng đến. Chỉ nghe xoẹt một tiếng, mũi kiếm cắm phập vào trước ngực của tiểu tử đáng thương. Lương Mẫn Doanh không kịp cứu, hoảng hốt há hốc chết điếng nhìn về tiểu đệ nhà mình. Lương Tùng Anh cũng sợ đến đứng tròng, không hít thở được. "Kiếm cắm vào ngực rồi, mình chết rồi!"

Ngay lúc ấy, lại nghe "boong" một tiếng, thanh kiếm bị gãy làm đôi rơi xuống đất. Lúc này, cả Lương Mẫn Doanh, Lưu Hoành cùng lúc nhìn lại mới phát hiện ra Lâm Dĩ Thông cư nhiên vừa dùng nội lực áp chế mũi kiếm của Lưu Hoành, vừa may cứu được mạng nhỏ của Lương Tùng Anh. Lưu Hoành liếc thái độ của Lâm Dĩ Thông, còn chưa mở miệng thì nghe Lâm Dĩ Thông nói:

- Lương gia, Kiều gia đều có ân oán với ta. Đám người này lại vừa ra tay đốt cháy sơn trại của ta, món nợ này ta muốn đích tay đòi lại.

Lưu Hoành gật đầu, còn đang định nói gì đó với Lâm Dĩ Thông thì đột nhiên có một thủ hạ bước đến nói nhỏ với hắn mấy lời, hắn liền mở to mắt lộ rõ chấn kinh liền sau đó, hắn bước đến chắp tay từ biệt với Lâm Dĩ Thông một tiếng rồi lệnh cho thủ hạ cùng rút đi. Lương Tùng Anh và Lương Mẫn Doanh cùng thủ hạ Lương gia bị vây áp trong vòng vây của đám người Lâm Dĩ Thông nhìn theo đám người Lưu Hoành đưa Đinh Ngọc Phụng đi mà chỉ đành bất lực nuốt hận.

Đợi Lưu Hoành và đám thủ hạ rút hết đi, Lâm Dĩ Thông mới nhẹ thở một tiếng rồi quay sang tỉ đệ Lương gia thong dong nói:

- Được rồi! Đến lượt các ngươi!

- Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Lương Tùng Anh ta cái gì cũng sợ nhưng không sợ chết. Ngươi dám giết ta, ta nhất định sẽ ghi thù, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ nhớ ngươi, tìm đến ngươi mà báo oán! Họ Lâm kia, ngươi có gan thì giết đi! Giết ta đi!

- Anh đệ! – Lương Mẫn Doanh nhất thời không thể tin vào tai. Tiểu đệ nhà nàng lại có khí tiết nam nhi như thế, trước khi chết còn có thể hùng hồn đe dọa kẻ thù. Tuy rằng chốc nữa thôi sẽ phải chết, nhưng nhìn thấy tiểu đệ bản lĩnh ngoan cường thế này quả thật không uổng công là nhi tử của Lương gia. Nàng thân là tam tỉ cũng thay phụ thân lấy làm hãnh diện.

Lâm Dĩ Thông nhìn thái độ của tiểu tử lại nhìn sang Lương Mẫn Doanh vẫn bình tĩnh, thản nhiên. Lão bất chợt buông ra một tiếng cười sãng khoái. Sau đó, lão túm Lương Tùng Anh kéo về phía mình, lại quay sang Lương Mẫn Doanh, cười cười nói:

- Tiểu nữ tử, ngươi về đi! Bảo với phụ thân ngươi tiểu đệ nhà ngươi được Lâm đại gia ta ưa mắt thâu làm đệ tử. Bảo hắn mang một trăm con bò, hai trăm con ngựa, ba ngàn đấu thóc cùng ba vạn lượng bạc đến tìm ta làm lễ nhập môn cho tiểu tử này. Đi đi!

- Ngươi...người nói...Tiền bối người nói ...gì kia...?

Lương Mẫn Doanh nhất thời không thể tin nổi ấp úng mấy lần vẫn không thể nói trọn câu. Lâm Dĩ Thông thản nhiên xua tay, lại thâm trầm nhíu mày thở dài nói:

- Vừa rồi có Lưu Hoành ở đây, hắn vốn là kẻ máu lạnh, sát ý đầy ngập nên ta không thể nói. Vốn ra ta và phụ thân các ngươi từng là thù địch nhưng đó đã là chuyện của mấy mươi năm trước rồi. Lâm Dĩ Thông ta là người ân oán phân minh. Ngươi cứ yên tâm về bẩm lại phụ thân ngươi. Hắn rõ ta, tất nhiên sẽ không lo ngại. Tiểu tử này ở chỗ ta chỉ có trăm lợi không có một hại, ngươi đi đi!

Lương Mẫn Doanh nhất thời vẫn chưa thể tiếp thu. Nàng chần chừ nhìn Lâm Dĩ Thông rồi lại nhìn tiểu đệ. Lương Tùng Anh nghe Lâm Dĩ Thông thả đi tam tỉ mà giữ hắn lại liền sợ hãi không thôi. Tiểu tử nắm tay áo Lương Mẫn Doanh, đôi mắt long lanh lưng tròng khẽ lí nhí:

- Tam tỉ, đệ không muốn ở lại.

- Lâm tiền bối! Như vậy...tiểu đệ ta hiện đang bị thương, hay cứ cho phép Mẫn Doanh đưa tiểu đệ về Lương phủ trị thương sau đó thỉnh ý phụ thân rồi trở lại đây tìm tiền bối bái sư có được không?

- Đừng lôi thôi!

Lâm Dĩ Thông nói xong, bất ngờ đánh một chưởng vào vết thương trước ngực Lương Tùng Anh khiến Lương Tùng Anh và Lương Mẫn Doanh phút chốc hoảng hốt lên. Thế nhưng chưởng đạo kia của lão là đánh vào huyệt đạo dùng để trị thương cầm máu. Chỉ một lúc sau, Lương Tùng Anh thấy trong người nhẹ hẳn đi, ngay cả đau cũng không thấy liền tùy tiện đưa tay xoa xoa trên vết thương mấy cái. Trước khi Lương Mẫn Doanh và Lương Tùng Anh nói thêm điều gì, Lâm Dĩ Thông liền kéo theo Lương Tùng Anh vừa đi vừa bỏ lại một câu cho Lương Mẫn Doanh ở phía sau:

- Ta đã nói rất rõ ràng, ngươi không cần lo lắng. Tiểu tử này, ta đã chọn nhất định sẽ để hết chân truyền lại cho hắn. Ngươi còn dông dài phiền phức, ta tuyệt không khách khí với ngươi.

Lão nói xong liền túm lấy Lương Tùng Anh khinh công tiến sâu vào khu rừng tối trước mắt. Lương Mẫn Doanh muốn đuổi theo nhưng bị đám sơn tặc thủ hạ của Lâm Dĩ Thông cản ngăn, rốt cuộc nàng chỉ đành bất lực thở dài nhìn theo. Trước mắt tiểu đệ lại bị bắt đi nhưng tình hình có vẻ không có nguy hiểm. Nàng chần chừ đứng đó nhìn theo một lúc cho đến khi đám sơn tặc rút vũ khí ép đi, rồi lại nhìn về hướng vực sâu nơi Kiều Vũ Phi rớt xuống. Nàng xúc động một lúc, mới ngẩng lên lệnh với thủ hạ:

- Chúng ta đi thôi! Trở xuống dưới núi tìm người!

-------------------

Trong một gian phòng nọ trên một chiếc thuyền, một nữ nhân dung mạo liêu nhân khí chất tao nhã, ung dung ngồi bên bàn trà nhìn sang một nữ nhân khác là nữ tì của mình đang ở bên giường chăm sóc cho một người nữa. Người trên giường mặt mũi thân thể đầy thương tích, lại còn bị trọng thương vỡ cả xương lồng ngực khiến kẻ này nhìn như một thi thể tàn tạ. Nữ tì giúp kẻ trọng thương kia lau vết thương và xoa dược, trong khi nữ chủ nhân kiều mỵ bên này cất giọng vọng ra bên ngoài hỏi người đang đứng chờ phía cửa:

- Ngươi nói kẻ này là công tử của Kiều sứ quân, lại có hành động thân mật với Ngọc Phụng công chúa, bị Lưu Hoành đả thương mà ra thế này sao?

- Dạ bẩm nương nương, đúng ạ! Là chính thuộc hạ đích mắt trông thấy và nghe thấy. Vốn ra chúng thuộc hạ đã thuận lợi tiến hành theo kế hoạch, cũng vì sự xuất hiện của người này và đám người của Lương Mẫn Doanh khiến Lưu Hoành và Lâm Dĩ Thông rời khỏi phạm vi mai phục. Bởi vì thủ hạ của Lưu Hoành và Lâm Dĩ Thông đông và tinh nhuệ nên thủ hạ không dám manh động tấn công xin nương nương thứ tội!

- Bỏ đi! Bổn cung cũng đoán biết các ngươi sẽ không thành công. Nếu như Lưu Hoành dễ giết như vậy, hắn đã sớm chết từ lâu đâu có đợi đến ngày này.

Vị nữ nhân được gọi là nương nương ấy nói xong, chỉ khẽ khàng buông một tiếng thở dài. Tên nam nhân thủ hạ đang quì bên ngoài lại hướng nàng nói tiếp:

- Bẩm nương nương, lúc Lưu Hoành sắp rời đi, chúng thuộc hạ có nghe thấy thủ hạ của hắn đến báo tin, hắn nghe tin xong liền biến sắc lệnh phải hồi cung khẩn cấp, e rằng trong cung có biến. Nương nương, lẽ nào người trong cung đã hành động?

Vị nương nương cau mày, lạnh lẽo khoát tay:

- Đừng có manh động. Ta cứ cảm thấy chuyện này sẽ không bình thường. Các ngươi trước theo dõi động tĩnh của Lưu Hoành, đồng thời cũng lưu ý hành động của người trong cung. Mọi chuyện phải chờ ta về đến sẽ có phân phó.

Nam nhân thủ hạ đáp lại một tiếng rồi rời đi. Vị nương nương cũng đứng dậy muốn rời khỏi trở về phòng của mình thì chợt nghe giọng nữ tì kia kinh hãi kêu lên. Nương nương hiếu kì mời quay đầu nhìn lại. Nữ tì đương giúp cho kẻ bị thương trên giường băng bó, lúc cởi y phục người đó ra mới bất ngờ biết ra người kia lại là một nữ phẫn nam. Nương nương cũng theo tầm mắt nữ tì nhìn thấy. Nàng nheo nheo mắt một lúc mới lên tiếng như lầm bầm:

- Là nữ nhân sao? Một nữ nhân sao lại có hành động thân mật với Ngọc Phụng công chúa đến mức chọc giận


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện