Lộc Môn Ca

Chương 41


trước sau

Advertisement

Sau khi uống thuốc viên kia, sắc mặt Tần Yến Thù hơi có chuyển biến tốt đẹp. Phó Lan Nha thấy thế thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng lòng nàng cũng dấy lên nghi ngờ về lai lịch những viên thuốc kia. Nàng vốn tưởng rằng thuốc này nhiều lắm chỉ giải được độc bình thường, không nghĩ tới ngay cả kịch độc của Trấn Ma Giáo nó cũng giải được. Không biết mẹ đoạt được thứ này từ chỗ nào.

Liên tưởng đến cuốn sách nhỏ kia và một đường hung hiểm này, dù không muốn thừa nhận nhưng nàng vẫn không khỏi nổi lên nghi ngờ với lai lịch của mẹ mình.

Đang cân nhắc nàng chợt nghe thấy tả hộ pháp kia nhắc tới mẹ, giọng điệu mang theo vài phần khiêu khích, nghe vào tai không hiểu sao như cây kim đâm vào lòng. Nàng ngước mắt lạnh lùng nhìn tả hộ pháp, xem ra nàng ta quả thực quen biết mẹ nàng. Mà nàng ta năm lần bảy lượt tới tìm nàng gây phiền toái không biết có phải vì mẹ nàng không.

Kỳ quái chính là Lâm ma ma cũng có thái độ khác thường, bà ấy cực kỳ trầm mặc, ánh mắt càng giống như mọc rễ trên người tả hộ pháp kia.

Chưa quá bao lâu, tả hộ pháp vì tránh né kiếm của Lý Du đâm đến trước ngực mà nghiêng người trốn. Vì động tác quá hiểm nên nàng ta nhất thời không kịp đề phòng, bị Bình Dục ở bên đánh một chưởng tới trước mặt khiến mặt nạ da người rơi xuống.

Lâm ma ma thấy rõ khuôn mặt nàng ta thì tức khắc cứng đờ, hoảng hốt một lát mới quay đầu túm ống tay áo Phó Lan Nha, thần sắc khẩn trương nói: “Là nàng! Lần trước ở Mục vương phủ ma ma chỉ vội vàng liếc mắt một cái nên không dám nói bậy nhưng lúc này ma ma đã xem kỹ, nữ nhân này đích xác là kẻ từng xuất hiện ở kinh thành 10 năm trước.

Ta nhớ rõ có một lần, phu nhân ra ngoài cùng vài vị phu nhân khác để uống trà. Ở cửa sổ quán trà, phu nhân không cẩn thận thấy lão gia cùng nữ nhân này cùng đi ra từ một cửa hàng bán đồ trang sức. Lúc ấy ma ma nhớ rõ sắc mặt phu nhân trắng bệch, hai vị phu nhân đi cùng cũng cực kỳ xấu hổ. Nhưng có lẽ vì ngày thường phu nhân và lão gia rất ân ái nên sau khi về phu nhân cũng không hỏi gì, chỉ giả bộ giống như không có việc gì. Lúc ấy ma ma sợ phu nhân cùng lão gia có khúc mắc vì thế còn khuyên phu nhân rằng lão gia từ trước đến nay không gần nữ sắc, chỗ này có lẽ có hiểu lầm gì. Giữa vợ chồng, điều kiêng kị nhất là nghi ngờ, nếu có thể mặt đối mặt nói rõ ràng thì tốt. Lúc ấy phu nhân chỉ cười trấn an ta, nói trong lòng bà ấy hiểu rõ lại nói ta không cần lo lắng. Ma ma thấy phu nhân giống như sớm đã có chủ ý thì cũng đành thôi.

Đoạn thời gian đó nếu có rảnh là phu nhân sẽ ra khỏi phủ, có khi nói là đi theo mấy vị phu nhân khác xem quần áo, trang sức, có khi đi nghe khúc, và đa phần đều không cho ta đi theo. Trong lòng ta cân nhắc, tự hỏi có phải phu nhân đi điều tra nữ nhân kia không. Qua một đoạn thời gian ta thấy phu nhân và lão gia vẫn tốt đẹp ở chung nên chỉ nghĩ rằng hai người đã giải quyết khúc mắc và cũng không nghĩ nhiều nữa. Lần trước ở Mục phủ nhìn thấy nữ nhân kia, ma ma còn tưởng mình nhận sai người lại sợ tiểu thư nghĩ nhiều nên mới không dám nói lời thật.”

Phó Lan Nha nghe được lời này thì trong lòng kích động, càng thêm khẳng định tả hộ pháp và mẹ mình có quen biết. Mắt thấy tả hộ pháp bị mọi người vây khốn, trong lòng biết đây là cơ hội khó có được nên nàng vội đứng lên hỏi nàng kia: “Ngươi quen mẫu thân của ta ư?”

Tả hộ pháp bận ứng phó tứ phía nhưng tai vẫn rất thính. Vừa nghe vậy nàng ta đã cười nói: “Đâu chỉ quen, ta và mẫu thân ngươi chính là bạn cũ nhiều năm đó.”

Phó Lan Nha ngẩn ra, “Vậy ngươi năm lần bảy lượt gây phiền toái cho ta chính là vì mẫu thân của ta ư?”

Tả hộ pháp nhếch khóe miệng, không đáp. Phó Lan Nha không chịu bỏ qua mà muốn hỏi lại, nhưng tả hộ pháp lại bị mọi người ép chặt hơn, rốt cuộc chẳng rảnh trả lời nàng nữa.

Mọi người càng đánh càng hăng, dần dần cảm thấy phòng trong hẹp hòi, không thi triển được hết công phu thế nên lại đánh tới trong sân. Đám Bình Dục ra hiệu bằng mắt, cực kỳ ăn ý tung chưởng, đẩy tả hộ pháp ra ngoài cửa.

Tả hộ pháp sớm đã nhìn ra tính toán của bọn họ nhưng nàng ta xưa nay cuồng vọng, không hề tránh né mà đón lấy một chưởng này sau đó nương chưởng lực, cả người giống như diều đứt dây bay ra ngoài cửa. Nhưng với nội lực dồi dào, đến trong sân rồi nàng ta lại thừa cơ vặn người trong không trung, hóa giải chưởng lực kia. Vì thế nàng ta chỉ lảo đảo hai bước đã ổn định vững chắc mà đứng, toàn bộ quá trình khôgn có chút động tác dư thừa.

Đúng lúc vào lúc này ngoài cửa có một đám người của Tần Môn và Hình Ý Tông tiến vào. Vì đám người Trấn Ma Giáo bị ngăn bên ngoài nên Tần Dũng rút một đám người về tiếp ứng nội viện. Thấy tả hộ pháp đã lộ diện, mọi người tức khắc vào vị trí của mình, vây nàng ta ở giữa.

Kỳ thật tả hộ pháp đã sớm bị nội thương nặng khi đánh với người của Đông Xưởng lần trước nhưng vì nàng ta nóng lòng muốn bắt Phó Lan Nha nên không kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn đầy đủ. Sau khi vào đây bị mọi người cuốn lấy, độc trên người đã dùng hết, thế nên dù võ công cái thế nhưng dưới sự tấn công của nhiều người nàng ta vẫn dần dần rơi vào thế hạ phong. Hiện giờ đám người Tần Dũng sôi nổi gia nhập cuộc chiến, sau một phen ác chiến nàng ta không tránh được càng lúc càng yếu. Rốt cuộc khi tránh một kiếm của Lý Do Kiệm đánh tới, nàng ta lại bị Trình Tán Nhân và Lưu trưởng lão trước sau bổ cho hai chưởng đúng tâm mạch.

Nàng ta chỉ cảm thấy một cỗ tanh ngọt đến cực điểm tràn từ tâm mạch đến toàn thân, chỗ nó đi qua máu nóng chuyển lạnh, rất có tư thế dầu hết đèn tắt. Trong lòng nàng ta hoảng hốt, vội thu hồi chiêu thức đang dùng, không dám vận nội lực nữa. Nhưng nàng ta đã chậm một bước, vừa thu chưởng mắt đã hoa lên, huyết khí cuồn cuộn trong ngực rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Tần Dũng thấy thế thì sợ nàng ta tự sát, lập tức bước tới tóm lấy cằm tả hộ pháp. Vừa cúi người thấy nàng ta không giấu độc trong miệng Tần Dũng đã lập tức kề kiếm lên cổ nàng kia, sắc mặt sợ hãi hốt hoảng quát: “Nội lực của ngươi đã hoàn toàn biến mất, bí thuật trên người cũng chẳng còn, sống hay chết đều chỉ dựa vào một ý nghĩ của ta. Nếu thức thời thì mau giao thuốc giải ra đây!”

Khi ở ngoài viện nàng đã sớm nghe thấy tin Tần Yến Thù trúng kịch độc, trong lòng biết ngoài tả hộ pháp thì người khác không thể có thuốc giải. Trong lúc nhất thời ngũ tạng lục phủ của nàng đều bị thiêu đốt, dưới tình thế cấp bách, nàng chưa kịp vào phòng xem kỹ đã ép hỏi thuốc giải từ chỗ tả hộ pháp.

Tả hộ pháp giơ tay chùi máu trên khóe miệng, sau đó nàng ta cười nhạt lừa bịp nói: “Ngươi giao Phó Lan Nha ra đây thì ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi.”

Lúc trước mọi người tuy có thấy Phó Lan Nha đút thuốc cho Tần Yến Thù nhưng lại không nắm chắc dược hiệu. Lúc nghe thấy lời này, tâm tư bọn họ đều xao động, đặc biệt là mấy vị trưởng lão tận tâm và trung thành của Tần Môn. Biết tả hộ pháp này tính tình cổ quái, lại cực kỳ quý mạng sống, vì thoát thân hẳn sẽ thật sự giao giải dược ra.

Hiện giờ mạng của Tần Yến đang nguy cấp, nếu thật không có cách khác thì vì cứu chưởng môn, bọn họ cũng đành giao Phó Lan Nha ra.

Bình Dục thu hết sắc mặt của mọi người vào trong mắt. Hắn cười lạnh một tiếng sau đó ngồi xổm xuống, móc từ trong ngực ra một cái khăn tay của nữ tử, không nhanh không chậm mở ra trước mặt tả hộp pháp. Bên trong có mấy cây ngân châm, đúng là thứ lần trước Phó Lan Nha từng dùng để đối phó tên người Di sau đó bị hắn tịch thu.

Hắn cầm lấy một cây ngân châm, liếc liếc mắt nhìn ánh sáng lóe lên trên cây kim sau đó nhìn tả hộ pháp, cười cười nói: “Tả hộ pháp có trí nhớ tốt như vậy hẳn là nhận ra châm độc này chính là vật của Trấn Ma Giáo các ngươi. Lần trước trong giáo các ngươi có một tên bị tội quyến ám toán nên trúng độc trên châm này. Vì cứu hắn mà các ngươi không tiếc dùng dẫn xà thuật vậy có thể thấy độc này không nhất định chết người ngay nhưng lại sợ nhất là chậm trễ việc giải độc. Trước mắt hộ pháp đại nhân đã thành cá trong chậu, tại hạ thật tò mò không biết độc châm này mà cắm lên người ngươi thì sẽ thế nào.”

Tả hộ pháp sớm đã nhận ra thứ kia, sắc mặt vì thế hơi biến đổi. Bình Dục nhìn thấy thì ý cười tăng dần lên, “Không bằng hiện tại chúng ta thử xem?”

Tả hộ pháp thấy hắn châm chọc ép tới gần thì sắc mặt cực kỳ khó coi, bỗng nhiên khẽ quát một tiếng: “Chậm đã!”

Bình Dục châm chọc cười nói: “Tả hộ pháp là người thông minh, hà tất phải cố chấp đúng không?”

Tả hộ pháp khụ một tiếng, tức giận nói: “Vừa rồi không phải Phó Lan Nha đã cho kẻ kia uống thuốc giải rồi ư? Cần gì phải đòi ở chỗ ta nữa?”

Tần Dũng vừa nghe thế thì ngẩn ra một lát sau đó lập tức rút kiếm chạy vào trong phòng. Lý Do Kiệm vội cất bước đuổi theo. Vào trong rồi Tần Dũng liếc mắt một cái thấy Tần Yến Thù nằm bên chân Phó Lan Nha, tuy hắn vẫn chưa tỉnh, sắc mặt vẫn kém nhưng hơi thở đã không còn rối loạn suy yếu, chứng tỏ đã không còn nguy hiểm tính mạng.

Nàng ta thở phào một hơi, vội tiến đến ngồi xổm xuống nhìn Tần Yến Thù, sau đó ngước mắt nhìn Phó Lan Nha, thành khẩn nói: “Đa tạ Phó tiểu thư.”

Lúc Phó Lan Nha cứu Tần Yến Thù cũng chỉ ôm hy vọng mong manh, không nghĩ tới thuốc kia thật sự có thể giải được độc của hắn. Bây giờ nghe thấy Tần Dũng nói như thế thì nàng cũng chỉ cười nói: “Ta cũng không nghĩ có thể giải được độc, chẳng qua ta đánh bậy đánh bạ thôi. Có thể cứu được mạng của Tần chưởng môn thì trong lòng ta cũng vui mừng. Tần công tử không cần nói lời này.”

Khi nói chuyện nàng thấy bên ngoài đã ngừng đánh, trong lòng biết vị tả hộ pháp kia đã bị bắt. Nàng nóng lòng muốn biết vì sao nàng ta phải năm lần bảy lượt bắt mình làm gì. Tần Yến Thù đã có Tần Dũng chăm sóc vì thế nàng bám vào Lâm ma ma để đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Tần Dũng và Lý Do Kiệm ở lại xem xét mạch đập cho Tần Yến Thù rồi quan sát sắc mặt của hắn. Thấy tình hình của hắn đã có chuyển biến tốt hơn lúc trước thì càng thêm thở phào. Thấy Phó Lan Nha muốn ra cửa xem xét, Tần Dũng không khỏi lo lắng Trấn Ma Giáo sẽ lại có người khác xâm nhập gây bất lợi cho nàng nên vội đuổi theo phía sau.

Trong viện, đám Bình Dục lo lắng tình huống có biến nên đã sớm trói tả hộ pháp lại, lục soát người nàng ta nhưng ngoại trừ vài món ám khí thì chẳng thấy gì khác.

Lý Du đứng bên cạnh Bình Dục, vuốt cằm nhìn đống ám khí trên mặt đất sau đó quay đầu lại nhìn tả hộ pháp nói: “Tả hộ pháp mười năm chưa xuất quan, vì một tội quyến mà chẳng những rời núi lại còn không tiếc đối đầu với mệnh quan triều đình, quả là kỳ quái. Ngươi nói xem vì sao các ngươi phải quấn lấy tội quyến? Vì vật, hay người?”

Không biết vì duyên cớ nào mà có vẻ như tả hộ pháp không hề có hứng thú nói chuyện. Nghe thấy lời này nàng ta nói: “Một kẻ bị xét nhà như nàng ta thì có cái gì để chúng ta theo đuổi không bỏ chứ? Chúng ta tự nhiên muốn nàng ta, mà không phải chỉ Trấn Ma Giáo, tên thái giám chết bầm của Đông Xưởng kia cũng thế.”

Nói xong, nàng ta giương mắt nhìn Bình Dục, thấp giọng nói: “Bình đại nhân, không bằng chúng ta giao dịch một chút nhé? Ngươi thả ta ra rồi ta giúp ngươi đối phó với tên thái giám Đông Xưởng kia. Chờ hắn ngã ngựa, những gì ngươi biết chẳng phải sẽ rõ ràng hết sao?”

Bình Dục biết nàng ta xảo trá vô cùng, lời này nghe thì được chứ chẳng thể tin. Hắn cười nhạo sau đó ngồi xổm xuống, dùng giọng chỉ có hai người nghe được mà nói: “Giúp ta đối phó Đông Xưởng ư? Nếu ta không đoán nhầm thì trước đó ngươi đã ăn lỗ nặng dưới tay thuộc hạ của Đông Xưởng nên tối nay mới rơi vào kết cục này. Chứng tỏ ngươi cũng biết Vương Lệnh rất khó đối phó, nếu là kẻ thông minh thì ngươi khôn hồn sớm nói ra dây dưa giữa ngươi và Vương Lệnh đi. Như thế ta còn có thể giúp ngươi báo thù.”

Nói xong, thần sắc hắn ngưng trọng tiếp tục: “Vừa rồi ở tường phía tây ta nghe ngươi nhắc đến tên Bố Nhật Cổ Đức với Vương Thế Chiêu, nếu ta đoán không sai thì đó chính là chỉ Vương Lệnh phải không? Chẳng lẽ hắn cũng là người Di ư?”

“Người Di?” Tả hộ pháp kinh ngạc mà nhướng mày nói, “Ai nói cho ngươi hắn là người Di? Người Di chúng ta không có cái loại lòng lang dạ sói đó.”

Bình Dục thấy nàng ta tránh nặng tìm nhẹ chứng tỏ nàng ta không định nói nửa chữ, vì thế hắn cũng chẳng nhiều lời nữa mà đứng lên cười cười nói: “Tả hộ pháp ở nơi xa hẳn không rõ thủ đoạn của Cẩm Y Vệ chúng ta, nhưng phàm là thứ chúng ta muốn biết thì cho dù là chết người chúng ta cũng có rất nhiều biện pháp bắt hắn mở miệng.”

Nói xong hắn vẫy tay lệnh cho đám Hứa Hách ở gần đó đưa gói châm độc cho bọn họ, mặt không biểu tình nói: “Hầu hạ vị tả hộ pháp này cho tốt.”

Tả hộ pháp nghe được lời này thì sắc mặt hơi cứng lại, liều mạng mà nhìn chằm chằm Bình Dục. Đám Hứa Hách lên tiếng sau đó tiến lên kéo nàng ta vào một gian sương phòng, chuẩn bị thẩm vấn.

Người của Tần Môn và Hình Ý Tông biết lúc này bọn họ đã không thể nhúng tay vào, nói tới bức cung thì trong thiên hạ chẳng ai dám đứng ngang với Cẩm Y Vệ. Nghe nói chỉ cần phạm nhân vào chiếu ngục, bất kể có sắt đá thế nào thì cuối cùng cũng sẽ bị buộc đến không có đường lui, không thể không khai hết.

Bình Dục nhìn theo đám người Hứa Hách biến mất trong cửa phòng sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài viện, lòng tràn đầy phòng bị. Tối nay, từ khi Trấn Ma Giáo lộ diện đến giờ vẫn chưa thấy Đông Xưởng có động tĩnh gì, nếu đúng như hắn đoán thì người của Đông Xưởng dùng Phó Lan Nha làm mồi chỉ nhằm mục đích nhử địch. Nếu tả hộ pháp của Trấn Ma Giáo đã bị bắt vậy bọn chúng hẳn sẽ không mặc kệ mà nhìn con mồi bị cướp đi.

Hắn nói với đám người Tần Dũng: “Tần đương gia, bên ngoài tuy có đám Lưu trưởng lão canh phòng nhưng để tránh những kẻ khác tới cướp người, tốt nhất là ngươi để người về chỗ cũ, ngăn cản kẻ khác xâm nhập phủ.”

Tần Dũng đã xác nhận Tần Yến Thù tạm thời không quá đáng ngại, cục đá trong lòng cũng được thả xuống. Lúc này nghe Bình Dục nói như vậy thì thấy cực kỳ có lý. Nàng ta đứng cạnh Phó Lan Nha và lệnh cho đám Trình Tán Nhân và người của mình ra ngoài phủ chờ lệnh.

Sau khi mọi người đi khỏi, trong viện an tĩnh đến đáng sợ. Phó Lan Nha lẳng lặng đứng dưới hành lang, thầm muốn vào phòng thẩm tra với đám Hứa Hách để nghe xem vị tả hộ pháp kia nói cái gì. Nhưng nàng biết nhất cử nhất động của mình đều không trốn được đôi mắt của đám Bình Dục, vì thế chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.

Nhớ đến lời Bình Dục nói rằng người của Đông Xưởng có khả năng đang rình rập thì nàng âm thầm nhìn về phía hắn. Lúc này hắn đang đứng trong viện, giống như đang nghe vị Lý tướng quân kia nói chuyện, nhưng Tú Xuân Đao trong tay hắn lại không hề buông, chứng tỏ trước sau hắn vẫn đề phòng.

Thấy hắn như lâm đại địch, nàng cũng lo lắng người của Đông Xưởng sẽ thật sự tiến đến bắt người vì thế không dám ở lại hành lang nữa mà đi về phòng. Ai ngờ mới vừa quay người lại nàng đã nghe thấy trên tường viện truyền đến tiếng vạt áo cọ vào nhau. Vừa ngước mắt nàng đã thấy hơn 10 người mặc áo đen đã lặng yên không tiếng động xuất hiện trên đầu tường, trong tay cầm lưỡi dao sắc bén, lặng yên không tiếng động.

Nhóm người này chờ trên đầu tường một lát, đợi thấy rõ tình hình trong sân thì lập tức nhất trí vung đao, cúi người đánh úp về phía mọi người. Cùng lúc đó, Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng bỗng nhiên cũng xuất hiện ở đầu tường, thấy đám người kia đã vào trong viện nên bọn họ cũng vội nhảy vào chặn đánh, miệng hét lên với Bình Dục: “Bình đại nhân, bên ngoài có thêm hai đạo nhân mã nữa tới. Ngoài đám áo đen này còn đó một đám khác dẫn rắn vào, số lượng rắn độc là trước nay chưa từng thấy. Dư trưởng lão của Tần Môn nói sợ là vị hữu hộ pháp của Trấn Ma Giáo lại xuất hiện trên giang hồ rồi!”

Bình Dục vừa thấy đám người áo đen kia thì đã đoán được lai lịch của bọn chúng. Hắn lập tức không nói hai lời mà vung đao ứng chiến. Qua mấy chiêu hắn quay đầu quát với Phó Lan Nha: “Còn đứng ở kia làm cái gì! Mau trở về phòng ngay!”

Tần Dũng thấy thế thì vội che chở Phó Lan Nha trở về phòng, đóng cửa cho kỹ sau đó quay lại hành lang thì thấy bên người Bình Dục vây quanh ba bốn tên áo đen. Mặt nàng ta đổi sắc, nhún người một cái, vung kiếm chém một tên áo đen gần Bình Dục nhất.

Phó Lan Nha vào phòng rồi nhưng vẫn dán lưng lên cửa, trái tim nảy thình thịch. Lâm ma ma nghe thấy bên ngoài chợt có biến thì cũng hoảng sợ. Bà ta bước nhanh từ chỗ Tần Yến Thù đến cạnh cửa, hoảng loạn nói với Phó Lan Nha: “Sao thế? Tả hộ pháp kia bị bắt rồi mà?”

Phó Lan Nha mệt mỏi đi vào trong phòng, lắc lắc đầu nói: “Lúc này hơn phân nửa là người của Đông Xưởng.”

Tới bên cạnh Tần Yến Thù, nàng ngồi xổm xuống xem kỹ tình huống của hắn. Nàng thấy tuy sắc mặt hắn đã bình thường nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Nàng sợ hắn nằm lâu dưới đất lạnh sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nên để Lâm ma ma giúp mang một cái chăn mỏng tới đắp cho hắn.

Sau khi dàn xếp xong nàng vịn tay Lâm ma ma đi tới ngồi bên bàn. Chủ tới hai người lo sợ bất an mà để ý động tĩnh bên ngoài. Mới đầu bên ngoài còn chiến đấu hăng hái, tiếng đao kiếm va vào nhau không dứt bên tai, nhưng không bao lâu đã chỉ còn vài tiếng leng keng thưa thớt, giống như có binh khí bị đánh rơi xuống đất. Tiếng giao chiến khiến người ta hoảng sợ cũng dần lặng yên. Sau nửa chén trà, rốt cuộc mọi thứ lại yên tĩnh.

Nàng không biết tình hình chiến đấu ra sao, tâm thần không yên nên dịch đến gần cửa sổ, ngưng thần yên lặng nghe. Chỉ thấy Lý Mân ở bên ngoài nói: “Đại nhân, toàn bộ đã chết, hẳn là bọn họ có ngậm độc.”

Phó Lan Nha khẽ thở một hơi, xem ra người của Đông Xưởng vẫn chưa thực hiện được ý đồ.

Nhưng Bình Dục còn chưa đáp lời thì bên ngoài đã có người hô to hoảng hốt: “Rắn!”

Kế tiếp, ngoài viện truyền tới những tiếng tê tê như sóng biển, giống như có thứ gì đó rất nhỏ đang đồng loạt lắc lư trong không khí. Tiếng động này khiến người ta sợ hãi quá mức, Phó Lan Nha cũng nhận ra đây là tiếng nàng nghe được trong rừng trúc lần trước. Chỉ một lần nhưng đời này nàng sẽ không bao giờ quên nó. Trái tim nàng đập như sấm, lo sợ nghi hoặc mà xoay người gấp giọng nói: “Ma ma, rắn tới, mau đỡ ta đến mép giường đi.”

Lâm ma ma không rõ nội tình, thấy tiểu thư sợ tới mức mặt không còn chút máu thì vội đỡ nàng, không hiểu chút nào hỏi: “Rắn? Rắn gì?”

Bên ngoài hỗn loạn các loại âm thanh, so với vừa rồi đánh nhau với đám Đông Xưởng thì càng sôi sục hoang mang hơn. Tiếng bước chân tản ra bốn phương tám hướng, hỗn loạn cực kỳ. Đám người ngoài kia hẳn cũng bị đám rắn này làm cho không kịp trở tay. Trong lúc hoảng hốt vị Dư trưởng lão của Tần Môn kia hét to, giọng nói đã cố duy trì trấn định nhưng vẫn lộ ra vài phần run rẩy: “Đại đương gia, bầy rắn này không phải do đám giáo chúng bình thường điều khiển đâu, hơn phân nửa là vị hữu hộ pháp kia lại xuất hiện rồi.”

Tần Dũng thấy thế thì quát: “Mặc kệ cái khác, trước tiên dùng biện pháp cũ để đối phó đã!”

Không bao lâu sau, từ khe cửa sổ tràn vào một làn khói nhẹ, không khí trong phòng bỗng nồng đậm mùi thuốc. Lâm ma ma ngửi ngửi rồi giật mình nói: “Hùng hoàng?”

Không chỉ như vậy, trên nóc nhà đột nhiên cũng vang lên tiếng thứ gì bị gõ vào, cực kỳ chói tai, rung động cả không khí xung quanh, như chiêng như trống. Phó Lan Nha cực kỳ sợ hãi dẫn xà thuật kia, nàng chôn cả người trong lòng Lâm ma ma, e sợ đám rắn kia sẽ vọt vào khe cửa như thủy triều. Lúc này nàng nghe thấy tiếng động quái lạ kia thì thầm nghĩ đây là thứ dùng để đuổi rắn sao?

Cũng không biết biện pháp này có dùng được không nhưng khoảng nửa nén hương trôi qua thì bên ngoài cũng ngừng nghỉ.

Chợt nghe Hứa Hách lớn tiếng hô: “Không xong rồi! Bình đại nhân! Phạm nhân bị người ta cướp đi rồi!”

Tim nàng nảy lỡ hai nhịp, sau khi trấn định lại nàng thầm nghĩ: Đúng rồi, bất kể Đông Xưởng hay cái tên hữu hộ pháp kia cũng chỉ có một mục đích là cướp tả hộ pháp đi. Đám áo đen cũng thế mà bầy rắn cũng thế, bọn họ nhất định sẽ không buông khi chưa đạt được mục tiêu. Xem tình hình thì cuối cùng vị hữu hộ pháp kia đã thành công.

Lại nghe thấy Tần Dũng gấp giọng nói: “Bình đại nhân, chớ đuổi nữa, bầy rắn kia quá nguy hiểm và đáng sợ, trước đây chúng ta chưa từng thấy bao giờ. Đại nhân mà đuổi theo thì khó mà bảo toàn tính mạng!”

Bình Dục tức giận nói: “Tránh ra! Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bọn họ chạy hả?” Trong giọng của hắn ẩn ẩn có chứa sấm sét, rõ ràng là không chịu bỏ qua.

Tần Dũng ôn nhu hơn nhưng vẫn vô cùng kiến định nói: “Tả hộ pháp đã mất hết công lực, mặc dù được hữu hộ pháp cướp đi thì hẳn cũng chẳng thể làm gì nữa. Còn vị hữu hộ pháp kia đã xuất hiện thì hơn phân nửa còn tới quấy rầy, sau này chúng ta còn cơ hội chạm mặt. Hiện tại đại nhân không hề có chuẩn bị nên nếu đuổi theo sẽ chỉ hao binh tổn tướng. Sao không nghĩ cách khác để chuẩn bị trước, ứng phó với lần tiếp theo?”

Một lát sau Lý tướng quân cũng lên tiếng, “Đúng vậy, Bình Dục, bầy rắn kia quá dọa người, thay vì theo chân bọn họ lấy cứng chọi cứng thì không bằng nghĩ cách khác.”

Trong viện là một mảnh yên tĩnh. Tuy Phó Lan Nha cũng không ở trong viện nhưng theo hiểu biết của nàng với Bình Dục thì có thể tưởng tượng ra sắc mặt hắn lúc này nhất định sẽ không đẹp. Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên có người ở bên ngoài gõ cửa, Lâm ma ma nơm nớp lo sợ tiến lên mở ra thì thấy là Tần Dũng, phía sau còn có vài vị trưởng lão của Tần Môn.

Sắc mặt nàng ta mệt mỏi, có thể thấy hồi kịch chiến vừa rồi lợi hại thế nào. Sau khi Tần Dũng vào nhà, Lâm ma ma đứng ở cửa, thăm dò nhìn trong sân thì thấy trên mặt đất là xác rắn màu đen tứ tung ngang dọc, cực kỳ dọa người.

Tần Dũng vừa vào cửa đã thấy em trai được đắp chăn mỏng vì thế nàng ta cảm kích mà chắp tay với Phó Lan Nha nói: “Đa tạ Phó tiểu thư.”

Phó Lan Nha đứng lên nói: “Không cần khách khí, Tần công tử nằm trên mặt đất lâu sợ bị cảm lạnh, Tần đương gia sớm nên mang hắn về phòng điều dưỡng cho tốt. Thấy sắc mặt Tần công tử lúc này hẳn đã không còn lo kịch độc lúc trước.”

Tần Dũng sớm đã biết việc này nên vội cảm tạ. Vài vị trưởng lão kia thì kinh ngạc với tác dụng giải độc của dược hoàn kia. Bọn họ âm thầm hướng ánh mắt tìm tòi về phía Phó Lan Nha.

Mấy người đang muốn đỡ Tần Yến Thù lên thì Bình Dục và Lý Du đi vào. Hai người bọn họ đã bố trí lại việc phòng thủ trong phủ, lại lệnh cho người đi dọn xác rắc, đợi mấy người Tần Môn đến nghiên cứu chế tạo phương pháp đuổi rắn.

Vừa vào cửa Bình Dục đã thoáng nhìn thấy cái chăn trên người Tần Yến Thù. Hắn ngẩn ra một chút sau đó chợt ngẩng đầu nhìn về phía cái giường phía sau Phó Lan Nha. Thấy trên đó chỉ còn một cái chăn thì hắn không cần nghĩ cũng biết cái trên người Tần Yến Thù là của nàng.

Sắc mặt hắn tức khắc âm trầm mà xoay cả người đi ra ngoài. Lý Du không rõ nội tình, vội cất bước đuổi kịp, “Aizzz? Huynh đi đâu? Không phải muốn nghị sự với đám người Tần đại đương gia sao?”

Trải qua nửa đêm đánh nhau kịch liệt, sắc trời đã hơi lộ ra ánh rạng đông, Bình Dục bước nhanh từ trong viện đi qua, Lý Du đuổi tới cửa mới theo kịp. Hắn vỗ vỗ vai, trấn an Bình Dục nói: “Tuy tả hộ pháp bị cướp đi, nhưng lúc chưa cướp được người thì thuộc hạ của huynh chẳng phải đã hỏi ra được vài vấn đề sao? Chắc cũng đủ để biết một chút về Vương Lệnh rồi.”

Bình Dục không nói gì, Lý Du thấy hắn không tiếp lời thì chỉ cho rằng hắn còn tức giận chuyện tả hộ pháp bị cướp đi nên cũng không nói nữa. Hai người đi thẳng tới ngoại thư phòng, sau khi ngồi xuống đã có hạ nhân mang đồ ăn sáng lên.

Một lát sau rốt cuộc Lý Du không nhịn được để cháo sang một bên, cầm khăn lau miệng rồi ném qua một bên nhìn Bình Dục cười nói: “Muốn ta nói thì dẫn xà thuật của Trấn Ma Giáo chỉ xếp thứ 2, mị thuật kia mới là lợi hại. Huynh xem đêm qua trong số vài người canh ở bên ngoài viện, Lý thiếu trang chủ, Tần chưởng môn, Vương Thế Chiêu đều trúng chiêu. Cái tên phế vật Vương Thế Chiêu kia thì khỏi cần nói, nhưng Lý Thiếu trang chủ và Tần chưởng môn đều không giống người sa vào nữ sắc, ấy vậy mà vẫn bị mê hoặc.”

Dứt lời hắn lại tự đắc mà híp híp mắt nói: “Vẫn là huynh và ta đáng tin cậy.”

Bình Dục không có tinh thần ăn cơm, hắn vừa uống trà nghe thấy thế thì đột nhiên sặc một ngụm. Lý Du hơi giật mình, thấy thần sắc hắn hơi không được tự nhiên thì nhìn chằm chằm một lát rồi hồ nghi hỏi: “Huynh đừng nói với ta là huynh cũng trúng chiêu nhé?”

Bình Dục vốn đã cáu, nghe thấy lời này của Lý Du thì đột nhiên đứng dậy, giận quá hóa cười nói: “Đúng là chê cười.”

Nói xong, hắn nắm lấy đao, cất bước đi ra ngoài.

Lý Du gọi: “Huynh lại muốn đi đâu?”

Thấy Bình Dục không quay đầu lại nên hắn không thể không đứng lên đuổi theo vài bước rồi cười xấu xa nói: “Không phải bị ta nói trúng rồi chứ? Huynh có người trong lòng rồi hả?”

Sắc mặt Bình Dục tối sầm, cười lạnh nói: “Xem ra huynh quá nhàn rồi đó, toàn nói hươu nói vượn.”

Ném Lý Du lại, Bình Dục giận dữ phóng một mạch ra ngoài. Đến trong sân hắn không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo nữa mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mới vừa vừa rẽ hắn đã thấy đám Tần Dũng đi tới.

Nhìn thấy Bình Dục, Tần Dũng vội nói: “Vừa lúc ta đang muốn tìm đại nhân nghị sự.”

Bình Dục dừng bước, bình phục cảm xúc trong lòng nói: “Được, đến trong phòng cùng nói chuyện.”

Tần Dũng thấy sắc mặt hắn khó coi thì do dự, hơi áy náy nói: “Bình đại nhân mệt mỏi ư? Có cần đi nghỉ ngơi không? Chúng ta có thể nói chuyện sau.”

Bình Dục không thèm quay đầu mà tiếp tục đi về phía trước nói: “Không sao.”

Tần Dũng chỉ đành đuổi theo nói: “Đêm qua đánh một trận thật sự hung hiểm vạn phần, mọi người đều chiến đấu đến kiệt sự, Yến Thù còn suýt thì mất mạng. May mà có Phó tiểu thư cho hắn uống thuốc giải ——”

Nàng ta còn chưa dứt lời thì Bình Dục đột nhiên dừng bước, ngây ra một lát rồi xoay người, nhàn nhạt nhìn Tần Dũng nói: “Ta vừa mới nhớ ra ta còn có việc cần xử lý gấp, thứ cho ta tạm thời không tiếp được.”

Nói xong hắn lướt qua Tần Dũng, vội vàng đi về phía trước. Tần Dũng nhìn theo bóng dáng hắn, thấy rõ hắn đang đi về phía phòng của Phó Lan Nha. Trong phút chốc nàng ta đã hiểu vài phần, vì thế trầm mặc xoay người, giống như không có gì mà nói với đám trưởng lão: “Nếu như thế thì chúng ta về viện nghỉ một lát, chờ Bình đại nhân rảnh lại tìm ngài ấy sau.”

Lúc Bình Dục đến chỗ Phó Lan Nha thì xác rắn trong sân đã được người của Tần Môn dọn sạch. Hắn gấp gáp xuyên qua đình viện, đến trước cửa phòng. Vốn hắn muốn lập tức đẩy cửa vào nhưng lại cố nhịn xuống, giơ tay gõ cửa.

Trong phòng, Phó Lan Nha và Lâm ma ma đều mệt mỏi vô cùng. Thấy bên ngoài không có việc gì nên hai người rửa mặt chải đầu một phen, chuẩn bị nghỉ ngơi. Đang chỉnh lại giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa, động tác của cả hai dừng lại, nhìn nhau một cái.

Lâm ma ma đến cạnh cửa, hỏi: “Ai đó?”

Chỉ nghe thấy bên ngoài là một giọng lạnh băng truyền tới: “Ta.”

Lâm ma ma vội mở cửa, ngẩng đầu nhìn về phía Bình Dục chào, “Bình đại nhân.”

Phó Lan Nha vốn đang ngồi trên giường nghịch gối, vừa quay đầu thì thấy sắc mặt Bình Dục không tốt, trong lòng nàng nhảy dựng lên vội hỏi: “Bình đại nhân?”

Trên mặt Bình Dục giống như kết băng, chân đi thẳng tới trước mặt nàng. Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội khiến hắn càng thêm tức giận. Hắn túm lấy cổ tay nàng, nén tức giận nói: “Phó Lan Nha, ta thật quá coi thường ngươi rồi.”

Phó Lan Nha hoảng sợ, kinh ngạc mà nhìn hắn, thấy hắn cực kỳ phẫn nộ, con ngươi vốn thâm trầm nay như có hai ngọn lửa hừng hực. Nàng ngẩn ra một lát, nhớ tới chuyện mình giấu thuốc bị bại lộ thì đột nhiên hiểu hắn đến để hỏi tội. Trong lòng nàng biết lúc này nói nhiều thì sai nhiều, vì thế chỉ lẳng lặng nhìn hắn không nói gì.

Bình Dục trừng mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy ngọn lửa vô danh trong ngực chạy tán loạn, không sao bình ổn được. Hắn vừa muốn mở miệng thì khóe mắt nhìn thấy cái chăn trên giường nàng, lửa giận lại bốc lên vài mét, tức quá hóa cười nói: “Ngươi năm lần bảy lượt trộm giấu đồ dưới mí mắt của ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không có biện pháp trị ngươi ư?”

Lâm ma ma chưa bao giờ thấy Bình Dục tức giận như thế, vì vậy bà lập tức nhũn chân ra. Bà ta thấy hắn liên tiếp ép hỏi tiểu thư thì sợ hắn giận quá sẽ gây bất lợi cho nàng. Trong lòng bà ta hoảng hốt, vội đi tới bên cạnh ngửa đầu nhìn Bình Dục, nơm nớp lo sợ nói: “Bình đại nhân, tiểu thư không phải cố ý giấu đồ đâu, ngài nghe tiểu thư giải thích hai câu, đêm qua nếu không phải Tần công tử ——”

Bà ta không nhắc đến Tần Yến Thù còn đỡ, vừa nhắc tới đã khiến Bình Dục thấy trong lòng nghẹn đến sắp nổ tung. Không đợi bà ta nói xong hắn đã lập tức rút đao ra, kề lên cổ bà ta quát: “Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện, cút!”

Phó Lan Nha không ngờ hắn sẽ tức giận như thế, mắt thấy lưỡi đao chỉ còn cách cổ Lâm ma ma nửa tấc, nàng khiếp vía, căng người nhìn về phía Bình Dục nói: “Bình đại nhân!”

Bình Dục thấy sợ hãi trong ánh mắt nàng nên bàn tay cầm đao cứng lại nhưng cơn giận đã bốc lên thì không có lý nào bỏ qua dễ thế được. Hắn không do dự tiếp tục uy hiếp Lâm ma ma, tức giận nói với Phó Lan Nha: “Không hiểu à? Ta bảo bà ta cút đi cơ mà!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện