Lộc Môn Ca

Chương 11


trước sau

Advertisement

Không biết có phải nhờ vị Binh đại nhân này không mà một đêm này quái nhân kia không dám quay lại nữa, mọi người đều bình an ngủ đến sáng.

Buổi sáng, Phó Lan Nha tỉnh dậy đã không thấy Bình Dục ở trong phòng. Nàng nhìn qua rèm trướng chỉ thấy mặt đất trước giường trống không, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lâm ma ma e sợ Bình Dục trở về đúng lúc tiểu thư đang mặc quần áo và rửa mặt vì thế không cả kịp dọn chăn màn mà đã lu bù, hận không thể trong thời gian chớp nhoáng hầu hạ Phó Lan Nha ăn mặc.

Trong lúc đó, trên hành lang bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng đi lại và tiếng khách trọ nói chuyện, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Một màn quỷ dị đêm qua giống như chưa từng xảy ra.

Sau khi thu dọn thỏa đáng, Lâm ma ma che che giấu giấu mà che chở Phó Lan Nha trở lại phòng bọn họ. Ai ngờ mới vừa vào cửa đã thấy tiểu nhị tối qua đưa bữa tối lại đến đưa bữa sáng. Hắn rõ ràng thấy chủ tớ Phó Lan Nha từ phòng của Bình Dục đi ra nhưng chẳng ngạc nhiên chút nào. Không biết có phải hắn đã sớm biết hết nhưng không muốn để một mỹ nhân như Phó Lan Nha phải chật vật nên mới thế hay không.

Mặt già của Lâm ma ma nóng lên nhưng sắc mặt của Phó Lan Nha lại chẳng có gì không tự nhiên, nàng nhìn tiểu nhị kia đặt đồ ăn lên bàn rồi thấp giọng cảm tạ.

Tiểu nhị hơi kinh ngạc và vui vẻ, hắn gãi đầu cười nhưng cũng không dám ở lại lâu mà vội vàng lui ra ngoài. Phó Lan Nha ngồi xuống cạnh bàn, an tĩnh mà dùng đồ ăn sáng. Đối với tình huống trước mắt của nàng thì “Danh tiết” đã là quá mức xa xỉ, làm sao có thể tồn tại vào kinh gặp mặt cha và anh mới là việc nàng quan tâm.

Hai người mới vừa ăn xong thì bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập dừng lại trước cửa phòng bọn họ. Lâm ma ma mở cửa thì thấy vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi tối hôm qua, hình như tên hắn là Lý Mân. Hóa ra Bình Dục đã mất kiên nhẫn, thấy chủ tớ Phó Lan Nha chậm chạp chưa xuống lầu nên đặc biệt phái hắn lên thúc giục.

Phó Lan Nha vội đáp lời sau đó đứng dậy để Lâm ma ma giúp mình đội mũ có rèm sau đó cùng Lý Mân xuống lầu.

Thực khách trong sảnh nhiều hơn hôm qua không ít, mùi gạo kê thơm nức quẩn quanh, cảnh dân loạn khắp nơi ngoài kia tựa hồ chẳng ảnh hưởng gì tới đám lữ khách vào nam ra bắc ở đây.

Ra khỏi khách điếm nàng thấy Bình Dục đã sớm lên ngựa, tay cầm dây cương, vài tên thuộc hạ vây quanh hắn nói cái gì đó. Thấy chủ tớ Phó Lan Nha ra tới, hắn nhàn nhạt liếc nàng một cái sau đó thúc ngựa vung dây cương quát: “Đã không còn sớm, đi thôi.”

Mọi người đáp lại sau đó sôi nổi giục ngựa tiến về phía trước. Lúc Phó Lan Nha lên xe có phát hiện một ánh mắt âm u ở bên cạnh đuổi theo mình, nàng vừa quay đầu lại thì phát hiện chính là Vương Thế Chiêu. Sắc mặt hắn cực kỳ kém, giống như cả đêm qua không ngủ ngon. Thấy Phó Lan Nha quay đầu nhìn mình, hắn cũng không có ý lảng tránh.

Lâm ma ma theo tầm mắt của Phó Lan Nha nhìn về phía Vương Thế Chiêu, thấy sắc mặt hắn không tốt, lại nhớ tới chuyện đêm qua thì sợ tới mức tay run lên, vội buông màn xe ngăn ánh mắt hắn ở bên ngoài.

Phó Lan Nha thấy Bình Dục vẫn đi đường cái như cũ thì biết trạm tiếp theo hẳn sẽ là Khúc Đà. Lộ trình hôm qua đã đi được hơn một nửa, hôm nay nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm tới chạng vạng bọn họ sẽ tới Khúc Đà.

Nàng dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần một hồi, lại nhớ tới việc của người Di đêm qua nên nhịn không được lấy cuốn sách cũ vẫn giấu trong áo lót ra cẩn thận giở xem. Quyển sách này chỉ có hơn hai mươi trang, quả thực mỏng. Trên đó là văn tự cổ xưa đơn giản, nhưng đời này nàng chưa thấy bao giờ. Nó không giống chữ của bất kỳ triều đại người Hán nào, nhưng cũng không giống chữ của người Di.

Thứ duy nhất nàng nhìn và hiểu được là trang vẽ đồ án, bên trên vẽ một bức họa kể lại một sự việc: trên đỉnh núi, mây mù che phủ cao lớn hùng vĩ, dưới chân núi có vô số người đang lễ bái.

Một cuốn sách cổ quái như thế mẹ lấy được từ chỗ nào vậy? Nàng hoang mang nhíu mày nhất thời không biết giải thích thế nào. Nàng cũng sợ đám Bình Dục phát hiện ra nên chỉ đành phải giấu nó về chỗ cũ.

Lâm ma ma ở một bên nhìn thì nhịn không được nói: “Tiểu thư, tên quái nhân đêm qua rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao phải hại chúng ta?” Sau đó bà ta nhớ tới một khả năng, cả người run lên hỏi: “Có thể do do năm đó lão gia ở Vân Nam trấn áp người Di nên để lại mối thù này không?”

Không phải Phó Lan Nha không nghĩ tới khả năng này nhưng cha nàng bị biếm đến Vân Nam đã nửa năm, vậy mà hai cha con đều chưa từng bị người Di tập kích lúc nửa đêm. Sao đến lúc nàng lên đường hồi kinh lại có người xông ra chứ?

“Ma ma.” Nàng tạm thời gác việc của người Di sang một bên mà suy nghĩ tới cuốn sách cũ kia nên thấp giọng hỏi, “Mấy năm nay ma ma ở nhà chúng ta có từng thấy phụ thân hoặc mẫu thân qua lại với người nào cổ quái không?”

“Người cổ quái ư?” Lâm ma ma không biết vì sao Phó Lan Nha lại hỏi cái này. Bà vắt hết óc suy nghĩ một hồi nhưng vẫn lắc đầu nói, “Ma ma tới Phó gia là khi phu nhân mới sinh tiểu thư, vì không đủ sữa nên trong phủ mới gọi vài bà vú tới giúp cho tiểu thư ăn. Lão gia suốt ngày bận rộn nhưng đối với phu nhân và tiểu thư đều rất tốt, chỉ là……”

Bà ta bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Lúc ma ma mới vào phủ thấy phu nhân đúng vào thời kỳ hồi phục sau khi sinh, nhưng không có một người nhà mẹ đẻ nào tới thăm. Lúc ấy ma ma cũng từng buồn bực không hiểu. Sau này ta mới biết phu nhân tuy cũng là quan gia tiểu thư nhưng trong nhà song thân mất sớm, lại không có huynh đệ tỷ muội, rất lẻ loi hiu quạnh. Việc này hạ nhân hoặc nhiều hoặc ít đều biết, lão gia thương tiếc phu nhân nên cũng không cho phép hạ nhân bàn luận linh tinh sau lưng. Nhưng thời gian trôi qua vẫn có không ít tin đồn nhảm nhí……”

Bà ta liếc Phó Lan Nha, biểu tình do dự. Trong lòng Phó Lan Nha lộp bộp một tiếng, dù không nói gì nhưng ánh mắt nàng lại hơi dò hỏi nhìn Lâm ma ma ý bảo bà ta nói tiếp.

Lâm ma ma thì đang hối hận mình nhất thời lanh mồm lanh miệng kể ra chuyện cũ này. Nhưng bà ta thấy tiểu thư hiển nhiên không có ý định buông tha thì chỉ đành căng da đầu nói: “Lúc ấy trong phủ có hạ nhân đồn đãi nói phu nhân lai lịch không rõ, có kẻ khác còn nói chút lời không sạch sẽ, không thể nghe nổi. Sau khi lão gia
Advertisement
biết được thì nổi trận lôi đình, tự mình truy cứu, bắt được cái kẻ lắm mồm kia. Đó là một vị đại nha hoàn mà khi lão thái thái còn ở trên đời đã nhắm làm thông phòng cho lão gia.”

Nói đến đây cổ bà ta nghẹn lại, có chút xấu hổ nhìn Phó Lan Nha, cảm nhận được lời này quá vớ vẩn, không phù hợp với một vị tiểu thư chưa lấy chồng. Sau khi chần chừ một phen bà mới do dự nói tiếp: “Ma ma vào phủ muộn nên có vài chuyện cũng chỉ nghe người già nói. Nghe nói sau khi lão gia thi đỗ tam nguyên thì được điều đến Vị Thủy để trị lũ lụt, sau đó tới Vân Nam trấn áp người Di. Cũng chính ở đó lão gia đã gặp phu nhân lúc ấy cũng tới nhờ cậy thân thích. Nghe nói việc hôn nhân này là do Mục Vương gia trấn thủ Vân Nam làm mai. Mục Vương gia lúc ấy đúng là cấp trên của lão gia, chỉ cần một câu đã có thể quyết định con đường làm quan của lão gia sau này vì thế dù lão thái gia cùng lão thái thái không quá vừa lòng với gia thế của phu nhân nhưng cũng không dám phụ ý tốt của Mục Vương gia, đành ngậm bồ hòn.

Sau khi lão gia cưới phu nhân, bụng phu nhân cũng thật biết tranh đua, rất nhanh đã có đại công tử. Lão thái thái biết được việc này thì cũng buông khúc mắc. Ba năm sau lão gia thăng chức và hồi kinh, đại nha hoàn kia thấy phu thê lão gia ân ái, căn bản không có ý định thu nàng ta làm thông phòng nữa nên mới sinh ra ghen tị muốn nói xấu phu nhân.”

Phó Lan Nha nghe được chuyện này thì một lúc lâu không nói gì. Trong trí nhớ của nàng, mẹ nàng là người xinh đẹp rộng rãi, giống như không có gì có thể kiến mẹ sầu muộn. Nàng không nghĩ mẹ cũng từng bị hạ nhân hãm hại như thế.

“Lúc ấy lão gia muốn xử lý đại nha hoàn kia, có không ít người cũ lão thái thái để lại đứng ra cầu tình giúp, nói nàng ta chỉ nhất thời hồ đồ, sau này tuyệt sẽ không tái phạm mong lão gia giơ cao đánh khẽ tha cho nàng ta. Ai ngờ lão gia lại nói loại điêu nô thế này nếu dễ dàng bỏ qua thì gia quy của Phó gia còn có gì đáng nói? Rốt cuộc đại nha hoàn kia sống sờ sờ bị rút lưỡi, vài người giúp nàng ta cầu tình cũng bị đánh một trận. Lúc hành hình, hạ nhân trong nhà đều bị lão gia bắt đứng ở một bên nhìn, có vài người lớn tuổi nhìn thấy người sống bị rút đầu lưỡi thì sợ tới hôn mê bất tỉnh.”

Lúc Lâm ma ma nói tới chuyện này thì sắc mặt trắng bệch, giống như vẫn còn sợ hãi, “Sau chuyện này không ai dám ngầm nghị luận về phu nhân nữa.”

Phó Lan Nha không nói gì, trừng trị điêu nô đương nhiên cần dùng thủ đoạn mạnh bạo, cha làm thế không có gì đáng trách, nhưng…… Nàng nhớ tới cuốn sách cũ trong ngực, đáy lòng xẹt qua một tia nghi hoặc. Sau khi lấy lại bình tĩnh nàng mở miệng hỏi: “Ma ma, cái tráp mẫu thân để lại cho ta có từ khi ngài vào phủ hay sau này mới có, ngài có nhớ không?”

Lâm ma ma cứng họng, cố gắng nhớ một hồi lâu nhưng vẫn lắc đầu nói: “Ta không nhớ rõ. Phu nhân tuy hiền lành nhưng cũng không thích hạ nhân tiến vào trong phòng. Chỉ trừ lúc thay quần áo, chải đầu phu nhân sẽ để người vào hầu hạ, còn lại thì không. Thế nên cái tráp này có từ khi nào ma ma cũng không biết.”

Phó Lan Nha vẫn muốn nói gì đó nhưng lúc này bên ngoài bỗng truyền đến giọng Lý Mân. Hắn xốc mành lên ném một túi nước vào, không hề nói một câu dư thừa. Chắc là ngày hôm nay nắng nóng, Bình Dục sợ chủ tớ hai người khát chết trên đường nên mới bảo hắn đưa nước tới.

Chủ tớ hai người uống xong cũng không nói tiếp về đề tài vừa rồi.

Đến chạng vạng, quả nhiên bọn họ nghe thấy tiếng người ồn ào bên đường, giống như đã tới nơi phồn hoa. Lâm ma ma dịch đến gần mành xe, lặng lẽ vén rèm lên thì thấy bên ngoài là tường thành cao lớn, hai bên cửa thành có lính gác, chỗ trạm kiểm soát có không ít người đang trình giấy thông hành để đi qua.

Bà ta cũng không dám nhìn nhiều mà vội buông mành, nói với Phó Lan Nha: “Tiểu thư, hình như đã tới Khúc Đà.”

Phó Lan Nha ừ một tiếng, xem tình hình này có lẽ tối nay bọn họ sẽ ngủ tại đây.

Từ thời Bắc Nguyên, Khúc Đà vẫn luôn là pháo đài quân sự của Vân nam, đời đời đều có trọng binh canh gác. Hiện giờ Khúc Đà tạm thời do thế tử của Mục Vương gia đóng giữ. Mục Vương gia binh hùng tướng mạnh, có uy danh nên người Di cũng sợ không dám tiến đến quấy rầy. Mấy năm nay Khúc Đà được bình an, dân cư giàu có cường thịnh.

Xe ngựa mới vừa dừng lại đã có một loạt tiếng vó ngựa truyền đến. Nghe ra thì có vẻ người tới đang đi về phía bọn họ. Nàng đang hồ nghi thì nghe thấy tiếng cười sang sảng của một nam tử trẻ tuổi nói: “Tắc Dập, mấy ngày trước nghe tin huynh tới Vân Nam nên ta đoán lúc huynh hoàn thành công sự quay về nhất định sẽ phải đi qua Khúc Đà vì thế ta đã sớm chờ ở chỗ này.”

Xưa nay trí nhớ của Phó Lan Nha rất tốt, nàng thấy giọng nói này rất quen tai, nghĩ một lát mới nhớ tới đây là thế tử của Mục Vương gia, Mục Thừa Bân. Đầu năm nay khi cha nàng tới Vân Nam có từng mang nàng đến Mục vương phủ. Lúc ấy nàng ở trong xe ngựa đã nghe được hắn hàn huyên với phụ thân.

Nhưng “Tắc Dập” trong miệng hắn là ai?

Ngay sau đó nàng lập tức biết đáp án, bởi vì Bình Dục đã kinh ngạc nói: “Trọng Hành, đã lâu không gặp, không ngờ huynh sẽ ra tận ngoài thành đón ta.”

Phó Lan Nha rũ mắt, nghe giọng điệu của hai người này thì có vẻ họ là người quen cũ. Nhưng không biết Mục Thừa Bân thân thiện như thế có phải vì kiêng kị Cẩm Y Vệ hay không.

Nàng đang suy nghĩ thì bỗng nhiên lại có một người khác cất tiếng gọi: “Tắc Dập.” Nam tử này có giọng nói trầm thấp ôn hòa, lúc nói chuyện giống như có vài phần khách khí.

Bên ngoài đột nhiên trầm mặc, sau một hồi mới nghe thấy Bình Dục nhàn nhạt nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Đặng công tử.” Miệng lưỡi của hắn cực kỳ xa cách lãnh đạm.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện