Loạn Nhịp

Chọc Hắn Xù Lông Khiến Tâm Trạng Cô Vui Vẻ


trước sau

Advertisement
Hứa Tinh Dã bị lừa đến bệnh viện, suốt đường đi sắc mặt lạnh lẽo tỏ vẻ uy hiếp, hai tay đút túi quần đi theo Quý Tình, được dẫn đến khoa tai mũi họng mới biết bản thân mình bị lừa.

Sau khi chẩn đoán, bác sĩ nói: "Bệnh viêm màng nhĩ hơi nghiêm trọng. Định như nào mới đến bệnh viện? Viêm nhiễm đến phát sốt rồi, đã uống thuốc gì chưa?"

Quý Tình: "???"

Cả đường cùng cậu ta đi đến bệnh viện, không thấy cậu ta biểu hiện ra vẻ khó chịu, thế mà lại phát sốt rồi?

Cô giờ mới tỉ mỉ quan sát hắn, môi có vẻ hơi nhợt nhạt.

Bác sĩ tiếp tục hỏi: "Có cảm giác trướng trướng trong tai không? Có đau tai, ù tai dữ dội không?"

Hứa Tinh Dã đáp ngắn gọn: "Thỉnh thoảng"

Bác sĩ đẩy mắt kính xuống: "Người trẻ tuổi đừng có mà bỏ bê không để ý đến thân thể, nếu cảm thấy không khỏe phải đến bệnh viện càng sớm càng tốt."

Bác sĩ kê đơn cho thuốc nhỏ tai và một vài loại kháng sinh uống, thuốc hạ sốt.

Ngày thu ngắn ngủi, lúc bước ra khỏi bệnh viện trời đã chuyển tối, ngọn đèn đường đã bật sáng, gió có chút lành lạnh.

Quý Tình không hỏi ý kiến ​​hắn, gọi một chiếc xe đọc thẳng địa chỉ của khách sạn.

Bọn họ ngồi ở phía sau xe, đang là giờ cao điểm buổi tối cả đoạn đường đều ùn tắc, xe cứ nổ máy rồi lại dừng như ngồi trong một chiếc nôi, đung đưa khiến người ta buồn ngủ.

Không lâu sau, Quý Tình phát hiện hắn thực sự mệt rồi, bởi vì cơ thể hắn nghiêng chầm chậm, ngả sang, cuối cùng dựa đầu lên bờ vai cô, hơi thở đều đặn cứ như thế chìm vào giấc ngủ.

Quý Tình: "......"

Nghĩ đến dáng vẻ chảnh chó của cậu ta, Quý Tình nóng lòng muốn táng cho một phát nhưng thấy cậu ta đang là người ốm, cô mềm lòng, bỏ đi.

Hai mươi phút sau, xe chạy vào con phố thương mại, gần đến khách sạn rồi, cô đẩy đẩy bả vai: "Này, dậy đi."

Hứa Tinh Dã nhăn nhăn mày, từ trong khoang mũi khẽ hừm một tiếng, có một loại cảm giác uể oải lúc đang ngủ say thì bị quấy rầy xen vào.

"Hứa Tinh Dã" Cô vỗ vỗ mặt cậu, ngay sau đó liền cảm thấy ông tướng này càng nghiêng người hơn, một tay ôm ở eo cô, mặt gục xuống, nhẹ nhàng cọ cọ tìm một tư thế ngủ thoải mái hơn. Cô thậm chí còn cảm thấy chóp mũi man mát chạm lên xương quai xanh của cô, còn có hơi ấm từng nhịp nhè nhẹ phả qua làn da.

Gần như ôm nhau, Quý Tình lớn từng này, lần đầu tiên tiếp xúc với người khác giới ở khoảng cách gần như vậy. Cả người cô bao trùm bởi hơi thở nam tính, chân tay cứng đờ không biết để đâu cho tiện.

Đến cửa chính của khách sạn, xe dừng lại, tài xế quay đầu lại nói: "Chà, cháu cũng khá chiều bạn trai đấy."

Trái tim Quý Tình đập thình thịch, chầm chậm nhích sang bên cạch một chút, trán Hứa Tinh Dã không điểm tựa, sau khi ngã xuống một chút thì tỉnh giấc. Ánh mắt vẫn còn mơ hồ, chậm chạp tỉnh lại.

Tốt lắm, thời gian đủ lâu để Quý Tình dịu đi cảm giác ngượng ngùng, cô trả tiền rồi xuống xe, một lúc sau Hứa Tinh Dã mới chậm rì rì xuống xe.

Sau lưng họ là khách sạn năm sao được đặt ở vị trí nổi bật trong khu phố thương mại, một tòa kiến trúc tiêu biểu của thành phố này, hai dãy dừa đứng hiên ngang thẳng tắp, dưới ánh đèn sáng trắng hàng ngàn tia nước từ đài phun nước tỏa xuống lộng lẫy vô cùng.

Người đàn ông trước mặt đang buồn ngủ, kiệt sức, đau ốm, chiếc áo phông trắng nhăn nhúm, mặt mày bơ phờ, ai biết anh ta lại là người thừa kế tương lai của khách sạn.

Nhưng sự mệt mỏi khiến hắn trông lành hiền bớt "khó ở" hơn rất nhiều, chẳng khác gì một chú chó lớn dầm mình trong mưa.

Quý Tình nghĩ đến một vấn đề then chốt, hỏi: "Cậu ăn trưa chưa?"

"Lúc bị tạm giữ, đồn công ăn có cho ăn cơm không?" Cô hỏi một cách chân thành và nghiêm túc trong vùng mù kiến ​​thức.

Gió đêm thổi qua Hứa Tinh Dã tỉnh táo hơn ít, vừa nghe thấy một câu hỏi như vậy, thẹn quá hóa giận, nhỏ giọng mắng một câu: "... Câm miệng."

Lực sát thương cũng không lớn lắm, chọc cậu ta xù lông trong lòng Quý Tình cảm thấy vui vẻ.

Đến nhà ăn nhân viên, mặt sàn ẩm ướt, bàn ăn bày biện ngay ngắn được lau chùi đến sáng bóng loáng, bác gái thấy có người đến thì đặt cây lau nhà xuống "Ơ" một cái: "Đồ ăn đều đã dọn đi rồi hay là úp cho các con tô mì?"

"Dì cứ làm việc của mình đi, để con tự làm." Quý Tình xắn tay áo lên, nhanh nhẹn úp hai tô mì canh suông, thêm vào rau xanh, đặt vào hai quả trứng, rắc một ít hành lá lên nước lèo váng chút mỡ. Đơn giản lại không mất đi dáng vẻ bên ngoài.

Quý Tình đem mì vào nhà ăn, gió thổi qua cửa sổ làm hiện ra vẻ lạnh lẽo trống rỗng, Hứa Tinh Dã ngồi một mình trong không gian rộng lớn như thế, thần sắc mệt mỏi nhìn có chút đáng thương.

Quý Tình bưng mì đến trước mặt hắn: "Ăn đi."

Hứa Tinh Dã liếc nhìn cô: "Cô nấu?"

"Lạ lắm à?"

Hắn không nói chuyện nữa, cúi đầu ăn mì, ăn sạch không để thừa chút nào, Quý Tình nghĩ cảnh sát lẽ ra không đưa đồ ăn cho cậu ta.

Đi đến tầng lầu ký túc xá của nhân viên nam, Quý Tình gọi điện cho Lê Trợ: "Lê Trợ, Hứa Tinh Dã ở phòng ký túc xá nào vậy?"

Lê Trợ nói: "Đợi chút." Giọng của anh ta xa dần, hỏi người bên cạnh "cái gì".

Quý Tình nghe thấy một vài lời trò chuyện mơ hồ, cảm thấy sự việc không được tốt lắm.

Một lát sau, giọng nói của Lê Trợ truyền đến: "Thật ngại quá, bên này bàn giao việc không tốt. vốn đã sắp xếp tài xế đến nhà chủ tịch ​​Hứa lấy quần áo và đồ dùng của Tinh Dã nhưng tiểu Trương và tiểu Lưu đều tưởng là người kia đi... Cô cho nó đi chỗ nào đó nghỉ ngơi một lát, lái xe bây giờ đang trên đường đi tới biệt thự. "

Thực sự giống một chú chó lang thang bị vứt bỏ, Quý Tình chỉ có thể tạm thời dẫn Hứa Tinh Dã về ký túc xá của mình trước.

Sau khi cô lên chức giám đốc được bố trí ký túc xá một người theo tiêu chuẩn, có phòng tắm và ban công nhỏ. Vốn là phòng tiêu chuẩn của khách sạn, cô dùng ga trải giường màu xanh nước biển của mình với cả cũng ở một thời gian dài rồi, một chiếc cốc sứ, mỹ phẩm, gối ôm cầu vồng... Hơi thở của cuộc sống ngập tràn ở khắp mọi nơi.

Hứa Tinh Dã nhìn quanh một lượt, lần đầu tiên anh nhìn thấy căn phòng nhỏ của một người phụ nữ ấm áp và sạch sẽ như vậy.

Lúc ở trong nhà ăn hắn đã uống thuốc rồi, Quý Tình lấy thuốc nhỏ tai ra, ném cho hắn, nói: "Nhỏ chút thuốc đi."

Hứa Tinh Dã đón lấy, như bị ma xui quỷ khiến, hắn cũng không biết tại sao bản mình lại nói vậy, lời đã buộc miệng nói ra: "Làm như nào?"

Đúng là thiếu gia, Quý Tình lấy lại thuốc nhỏ tai, mở ra, nói: "Ngồi xuống, nghiêng đầu."

Hứa Tinh Dã nghiêng đầu sang, hướng tai trái về phía cô.

Quý Tình đọc hướng dẫn rồi nhẹ nhàng nhỏ vào tai cậu theo liều lượng, lúc giọt thuốc lạnh ngắt truyền vào tai bỗng nhiên nhói lên một cơn đau tai, Hứa Tinh Dã rùng mình dữ dội, nửa đầu căng trướng bức bách đến khó chịu.

Quý Tình bị phản ứng của cậu dọa sợ, nhanh chóng ấn giữ bả vai của cậu: "Có phải sẽ đau không? Chịu đựng một chút, sẽ mau ổn thôi.

Cơn đau âm ỉ kèm theo ù tai, thanh âm của cô bị lọc đến xa xăm mơ hồ, thứ duy nhất rõ ràng là bàn tay cô ấn lên vai cậu một cách dịu dàng có lực.

Hứa Tinh Dã nhắm mắt lại đợi cơn khó chịu này qua đi, lúc mở mắt thì Quý Tình đã đi chỗ khác rồi, đứng bên bàn đem thuốc nhỏ tai đựng vào trong túi, để lại cho cậu một bóng dáng mảnh mai.

Cô quay đầu lại, thấy hắn đang nhìn mình, hỏi: "Sao vậy?"

Hứa Tinh Dã rũ mắt xuống, hỏi: "Lúc nào thì Tiểu Lưu tới?"

"Tài xế của bố cậu tôi nào biết?"

Chuông điện thoại vang lên, mẹ cô gọi đến, Quý Tình đi ra ban công nghe máy.

Cảnh đêm đặc quánh, giọng mẹ cô phấn khích truyền đến: "Dì Vương hàng xóm nhà bên giới thiệu cho con một chàng trai, nghiên cứu sinh, 29 tuổi, làm quản lý ở một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán. Hôm nay thằng bé đến cửa hàng mua trái cây, trông đứng đắn con người cũng lễ phép, con bao giờ có thời gian gặp mặt một cái. "

Quý Tình dựa vào lan can, nói: "Gần đây du lịch đang trong mùa cao điểm, bận lắm."

"Bắt đầu từ mùa xuân con nói là mùa cao điểm du lịch, cao đến tận mùa hè, bây giờ cả mùa thu vẫn còn cao điểm hả?"

Quý Tình mỉm cười tỏa nắng: "Hết cách rồi, khách sạn kinh doanh tốt mà."

"Đừng có thờ ơ, tuổi mụ đã 27, nháy mắt là bà cô 30 tuổi rồi."

"Còn chưa tới sinh nhật, con 25 tuổi còn trẻ" Quý Tình thuận miệng viện lý do: "Người ta là nghiên cứu sinh, không thích hợp."

"Mẹ là nói thật về tình hình của con. Cậu ấy không quan tâm đến việc con chưa tốt nghiệp đại học. Nói như nào bây giờ con cũng là giám đốc, chức vụ còn cao hơn cậu ấy nữa." Nói đến chủ đề này, mẹ Quý thở dài: "Trách mẹ với bố con bất tài bằng không con cũng không phải chịu loại ấm ức này. "

"Không liên quan gì đến bố mẹ là con tự quyết định thôi học. Đi làm càng lâu, tấm bằng đại học càng không có giá trị." Quý Tình an ủi mẹ vài câu, cảm xúc mẹ đến khá nhanh nên dỗ cũng dễ, ngoảnh lại lại giục cô đi xem mắt.

Trò chuyện năm sáu phút, Quý Tình quay vào phòng, Hứa Tinh Dã nằm ngửa trên giường, buông cẳng chân trên mặt đất, một thân cao lớn chiếm hơn nửa cái giường cứ như vậy say giấc ngủ.

Quý Tình đứng bên giường nhìn hắn.

Ngay cả tư thế ngủ hắn cũng rất lạnh nhạt, sườn mặt xuống đến quai hàm nhẵn mịn săn chắc không một chút nọng cằm, hai mắt khép chặt, hàng mi trời cho, lông mi đen dài và dày, môi cũng mím chặt hiện ra vẻ đặc biệt lạnh lùng.

Có lẽ là do thuốc bắt đầu có tác dụng lại thêm đêm qua ngủ không ngon, ánh đèn sáng chiếu thẳng mặt, hắn vẫn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Quý Tình kéo một nửa chăn đắp lên người cậu, tắt đèn, ra khỏi ký túc xá.

Khách sạn năm sao tầm cỡ như khách sạn Tinh Thần này, ở độ tuổi của cô không có mấy người được thăng chức giám đốc. Sau khi cô thôi học đại học liền ở đây làm việc, ngoài việc về nhà lúc nghỉ phép ra thì thời gian còn lại cô đều ở trong tòa cao ốc này. Công việc hễ gọi là có mặt, năng lực nghiệp vụ, mức độ nhận thức về khách sạn so với các đồng nghiệp nhập môn cùng khóa đều vững hơn.

Khách sạn cần tiếng Anh tốt, Quý Tình sợ sau khi thôi học Anh ngữ của mình sẽ tuột dốc nên lúc mới vào làm, cô ở trong ký túc xá phòng sáu người để không làm phiền bạn cùng phòng, buổi tối dưới ánh đèn đường của vườn hoa phía sau khách sạn cô thường luyện nói tiếng Anh một mình, một lần được chủ tịch Hứa trông thấy đặc biệt hỏi tên cô, không lâu sau, có hạn ngạch đi đào tạo ở Thụy Sĩ, chủ tịch Hứa đặc biệt để cho cô một suất. Về sau cô một đường suôn sẻ mà thăng chức đi lên.

Quý Tình bước tới đại sảnh khách sạn, từ xa nghe thấy giọng một người đàn ông trung niên đang thô lỗ mắng mỏ: "Mỗi lần tôi đi công tác đều nghỉ ở đây, khách quen đấy, trước đây thẻ CCCD ( Căn Cước Công Dân) cũng không phải là chưa từng đăng ký, cô linh hoạt hơn chút có được không? Đừng cứng nhắc như vậy! "

Nhân viên lễ tân cúi người xin lỗi: "Thành thật xin lỗi, bắt buộc phải có thẻ CCCD mới có thể đăng ký lưu trú. Nếu bị kiểm tra tới..."

"Đừng nói với tôi mấy cái này, gọi cho giám đốc của mấy người tới!"

Quý Tình đi đến phía sau người đàn ông ngoài ra tay đặt bên eo nhẹ nhàng vỗ vỗ ý bảo lễ tân lùi xuống.

Sau khi lễ tân rời đi với vẻ mặt chán nản, Quý Tình tươi cười bước vào quầy giao dịch, nhìn một cái, khuôn mặt quen thuộc, trong trí nhớ nhanh chóng tìm kiếm, nhớ ra là ai rồi.

"Trương tổng, đã lâu không gặp." Quý Tình thuần thục click mở hệ thống: "Phòng 1506 ngài thường ở ngày hôm nay cho đến hiện tại vẫn còn trống. Hóa ra là đợi ngài tới."

Thanh âm Quý Tình nhẹ nhàng, từng chữ rõ ràng, nụ cười khéo léo lại ân cần, lời lấy lòng không hề tỏ ra chút thấp kém nào trái ngược lại tự nhiên thân thuộc, như là chào hỏi với người bạn cũ lâu ngày không gặp, lập tức thu hẹp khoảng cách.

Người đàn ông "ừ" một tiếng từ âm mũi, nét mặt dịu xuống, quở trách nói: "Người trẻ tuổi bây giờ không biết linh hoạt ứng biến."

Quý Tình tiếp lời ông: "Có một nhóm thực tập sinh dạo này mới tới, chưa nhiều kinh nghiệm." Cô mở điện thoại: " Xin phiền của ngài một chút thời gian, theo dõi chương trình nhỏ này, nhận dạng khuôn mặt có thể tạo chứng từ điện tử của thẻ CCCD."

Người đàn ông sốt ruột: "Phiền phức như vậy?"

Quý Tình mỉm cười: "Nhanh thôi ạ, ngài theo dõi một cái về sau cần sử dụng cũng thuận tiện."

"Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại" khách hàng dù mất kiên nhẫn nhưng cũng cau mày hoàn thành xác minh.

Sau khi khách hàng rời đi, vẻ mặt lễ tân buồn rầu: "Em tưởng rằng lễ tân là một công việc ngớ ngẩn, không ngờ còn có rất nhiều tình huống bất ngờ sảy ra, ngày nào cũng có thể gặp vài chuyện kỳ ​​quái."

"Em mới ra trường chưa có kinh nghiệm cần học hỏi thêm nữa. Hầu hết những khách hàng đến khách sạn chúng ta nghỉ lại đều có chất lượng tốt".

Lễ tân thở dài: "Chị Tình, chị đã từng được đào tạo chưa?"

Quý Tình giả vờ than thở: "Ai mà chẳng có một đoạn thời gian vàng son khó quên chứ."

Nhân viên lễ tân mỉm cười từ trong ngăn kéo lấy ra một vài viên Socola lén giấu ban ngày: "Chà, mùi vị kẹo này rất ngon."

Quý Tình bóc một miếng Socola, Kỷ Vi lon ton chạy tới, nằm bò lên quầy lễ tân: "Tối nay cậu có rảnh không? Bọn mình đổi ca đi, bạn hẹn tớ đi bar."

Quý Tình nghĩ đến cái người đang nằm ở ký túc xá của mình kia, nói: "Được, mai tớ ngủ bù. Cậu nhớ nói với phòng hành chính về việc đổi ca."

Kỷ Vi làm động tác OK, cùng đôi cao gót nhỏ nhấc bước rời đi.

Trực ca luôn phải tuần tra những địa điểm công cộng của khách sạn, kiểm tra phòng cháy chữa cháy, phòng trộm cắp, ứng phó với các trường hợp đột ngột phát sinh, nếu như không có chuyện gì đặc biệt có thể ngủ trong phòng trực ban vài tiếng.

Hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, nhân viên quét dọn xách thùng nước, lách cách tới vệ sinh quét dọn đại sảnh.

Tối qua không có nhiều việc, Quý Tình ngủ một giấc đến 5 giờ 30 phút, đợi đến 8 giờ sau khi bàn giao với giám đốc Ngụy, ăn xong bữa sáng mới trở về ký túc xá.

Trong phòng im ắng, rèm cửa chưa kéo ra, ánh nắng ban mai rực rỡ vương trên mền, giày của Hứa Tinh Dã rơi ngả nghiêng nơi cuối giường, hắn quay lưng về phía ánh nắng ngủ say sưa.

Cũng không biết hắn ngủ như nào. Chăn và ga giường bị xoay đến rối tung biến dạng.

Quý Tình tính toán thời gian, cậu ta đã ngủ 11 tiếng rồi, hệt như heo.

"Hứa Tinh Dã " Cô gọi to: "Dậy đi."

Đêm qua trong lúc nửa mê nửa tỉnh Hứa Tinh Dã đã tự mình bò lên giường. Sớm đã mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chiếc giường này quá thoải mái còn có mùi thơm nhẹ nhàng dễ chịu, hiếm có một đêm không mơ ngủ, đơn giản còn không nhận thức được mình đang ở đâunhắm mắt lại ngủ tiếp.

Mãi đến khi nghe thấy giọng của Quý Tình, ký ức lần lượt hiện ra trong đầu, ý thức dần dần tỉnh táo.

Nhìn thấy phản ứng của cậu, Quý Tình đặt chìa khóa ở tủ đầu giường, nói: "Tỉnh rồi thì đi đi. Cậu ở phòng 506, tiểu Lưu đã chuyển đồ của cậu đến ký túc xá rồi. Chìa khóa ở trên tủ đầu giường."

Quý Tình đi vào phòng tắm, tránh để thấy hắn thức dậy cả hai đều bối rối.

Hứa Tinh Dã xốc chăn lên, nhìn chiếc áo nhăn nhúm của mình, bàn tay dừng lại một lúc, cái thân này của hắn đã ngủ một đêm ở đồn cảnh sát trong hoàn cảnh không đẹp đẽ mấy.

Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền tới, anh ngồi trên đầu giường cô, ánh mặt trời mềm mại ấm áp, giữa anh và cô dường như đang lặng lẽ chớm nở một cảm giác thân mật nhỏ nhoi mà mơ hồ.

Ký túc xá của nhân viên nam ở tầng dưới cách một tầng, Hứa Tinh Dã tìm được phòng số 506, trong ký túc xá không có ai, dựa vào các đồ đùng sinh hoạt anh nhận ra chiếc giường cạnh cửa sổ đó là của mình.

Anh lấy quần áo đi vào phòng tắm, những giọt nước ấm nóng rơi trên người, trong đầu anh lại hiện ra hình dáng cô, hình ảnh lờ mờ chuyển qua xương quai xanh trắng ngần và sợi dây chuyền mảnh nhỏ, tắt nước, lúc lấy khăn tắm lên che mặt anh hít thở một hơi thật sâu, phảng phất ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trong giấc ngủ đêm qua, lại như thể là sự va chạm mềm mại lúc mơ màng tỉnh đó trên xe chiếc taxi.

Cho đến tận buổi chiều, Hứa Tinh Dã đang đứng hút thuốc ở ban công, nhìn thấy có người bước ra từ ban công tầng trên, cô nhón chân lên nhẹ nhàng gỡ tấm ga trải giường ra, dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời lộ ra một vòng eo thon thả, gió thổi tới một mùi hương thoang thoảng, là hương thơm nước giặt của chiếc ga giường ẩm ướt.

Trong cơn gió Hứa Tinh Dã rít mạnh một hơi thuốc, cảm xúc trong lòng gợn lên những con sóng dập dềnh.

Truyện convert hay : Lầm Chọc Yêu Nghiệt Vương Gia: Phế Tài Nghịch Thiên Tứ Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện