Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Tiền tiêu vặt


trước sau

Ngày hôm nay đối với Bạch Đa Đa mà nói là một ngày vừa buồn bã vừa vui mừng.

Buồn bã vì là ngày nghỉ cuối cùng, thời gian dư dả còn lại không còn nhiều nữa, sắp phải đối mặt với thảm kịch ngày đi học lại.

Vui mừng vì cậu phát hiện số dư tài khoản của mình bỗng chốc đã trở nên rất dài rồi.

Nhìn đến tin nhắn ngân hàng gửi tới điện thoại của mình: " Thẻ của quý khách có số cuối là * xxxx đã được chuyển vào 50, 0000. 00 tệ (160tr) qua ngân hàng trực tuyến lúc 00:00 ngày 7 tháng 10, số dư sau giao dịch là 144, 2308. 58 (4tỷ6) nhân dân tệ. [Ngân hàng XX]".

Bạch Đa Đa nhảy từ trên giường ngồi xuống, nhìn chòng chọc vào màn hình điện thoại di động, mái đầu rối bù còn tóc tai lòa xòa, cả người có vẻ hơi dại ra.

Cậu mang vẻ mặt sửng sốt, ngây người mà nghĩ: Bây giờ cậu đã là sinh viên đại học nên tiền tiêu vặt từ 2 vạn biến thành 50 vạn?

Giờ này còn sớm, Bạch Đa Đa nhìn đồng hồ treo tường, ah cũng không sớm, sắp chín giờ rồi.

Một buổi sáng bỗng có được niềm vui lớn đến mức như thế, còn chưa chuẩn bị tinh thần, dẫn đến bây giờ tâm trạng cậu lại trở nên bình thản vô cùng.

Dù gì thì không phải là cậu cũng chưa từng thấy một khoản tiền như vậy, do bình thường ở nhà cũng chưa từng tiếc cậu cái gì, chi phí ăn mặc đều được chuẩn bị tốt, vui chơi ở ngoài cũng có thể trả hết cho cậu. Cộng thêm cha Bạch yêu cầu nghiêm khắc với cậu, cho nên trước giờ cậu vẫn biết cách cân đối, mỗi tháng chưa bao giờ xài quá 2 vạn tiền tiêu vặt.

Mẹ của cậu chuyển một số tiền như thế, giờ tài khoản đã lên đến cả triệu.

Bạch Đa Đa không rõ vì sao nên gọi cho mẹ, bên kia rất nhanh Lâm Hàm Ý đã nhận cuộc gọi.

"A lô, Đa Đa, con nhận tiền được chưa".

Bạch Đa Đa: "Mẹ ạ, con thấy rồi, có điều vì sao đột nhiên... "

Lâm Hàm Ý bình tĩnh trả lời: "Trước đây ba con muốn quản con, mẹ cũng không tiện nói gì. Bây giờ con cũng đã lên đại học, nói chung vẫn phải giao thiệp chung quanh. Trước tiên cho con một khoản này đã, chờ con học cách quản lý chi tiêu cho đúng rồi, mẹ sẽ cho con nhiều hơn".

"A ", Bạch Đa Đa đột nhiên có chút hoảng hốt, "Mẹ à mẹ nói vậy làm như muốn con tự sinh tự diệt vậy".

Lâm Hàm Ý nghe con trai mình đang có ý thăm dò, có chút đau lòng lại có chút buồn cười, bà dùng giọng nói mềm mại nhất để giải thích: "Nói bậy gì đấy, mẹ thấy 18 năm qua con được bảo bọc quá tốt, giờ muốn con tự lo cho cuộc sống của mình, nhát gan sợ gặp chuyện à?"

Bạch Đa Đa bị nói trúng tim đen, lập tức đập đầu vào cái gối của mình, bắt đầu mạnh miệng: "Con không có con không có, mẹ đừng nói bậy!"

Ở đầu bên kia Lâm Hàm Ý nghe tiếng con trai lầm bà lầm bầm, đứa con trai này vẫn luôn có chút yếu ớt rồi, bà bỏ cây bút xuống, giọng nói nghiêm túc bắt đầu vào đề chính: "Bạch Đa Đa, nghe mẹ nói mấy câu đây".

"Dạ...... " Bạch Đa Đa nằm úp sấp trong chăn nói một tiếng.

Lâm Hàm Ý nói: "Con là con của mẹ, dù cho Vưu Thiến có giỏi hơn đi chăng nữa, cũng đừng cứ nghĩ sẽ đem trách nhiệm đổ hết lên đầu chị con".

Bạch Đa Đa níu chặt vào ga giường: "Con không có nghĩ như vậy ".

Lâm Hàm Ý nghe giọng nói của cậu có chút tủi thân, trái tim không tự chủ được lại mềm lòng ra: "Được rồi Đa Đa à, mẹ cũng chỉ sợ sau này con không có ai bảo vệ, làm đàn ông thì vẫn phải dựa vào chính mình ".

"Con hiểu mà mẹ", Bạch Đa Đa cũng biết nỗi lo lắng của người nhà đối với mình, cậu đều hiểu hết, tuy đột nhiên phải đối diện với những điều này cậu rất hoảng sợ, nhưng cũng không thể núp ở phía sau lưng người nhà cả đời.

"Vậy con phải làm sao?" cậu hỏi.

Lâm Hàm Ý vui mừng cười cười, nói ra dự định: "Mẹ đã giúp con liên lạc với giáo sư Thi trong khoa quản trị kinh doanh của đại học A, giữa ông ấy và mẹ có chút giao tình. Có điều cũng không gấp gáp, năm nhất đại học vẫn chỉ cần học tốt chương trình nền tảng, kết giao nhiều bạn bè, thiếu cái gì nói cho mẹ biết".

"Chờ con học năm thứ hai đại học rồi, sẽ theo giáo sư Thi và các anh chị khóa trên làm đề tài... Còn có, về sau trong công ty có tiệc xã giao hay bữa dạ tiệc nào, mẹ cũng sẽ kêu chị con mang theo con đi ra ngoài gặp gỡ một chút. Nói chung từ từ rồi sẽ đến, đừng sợ, tất cả mẹ đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi.".

Bạch Đa Đa vừa nghe vừa gật đầu, thật ra nghe đến đó cậu đã có chút đau đầu, nhưng vẫn đang âm thầm tự động viên bản thân rằng mình có thể.

Sau khi nghe Lâm Hàm Ý nói xong, cậu vâng dạ từng lời, nói ra lời sau cùng: "Con biết rồi mẹ, con sẽ cố gắng ".

Sau khi hai người cúp điện thoại, Bạch Đa Đa đem mình lật lên, nằm thành hình chữ dạng tay dạng chân, lặng lẽ nằm đến ngây người.

Sau đó tiếng gõ cửa phòng, giọng của Triệu Bình Phong vang lên: "Thiếu gia, cậu đã dậy chưa, đến giờ dùng bữa rồi". Từ ngày anh bắt đầu tiến dần từng bước lên, vào buổi tối cửa phòng đã bị Bạch Đa Đa khóa lại, sáng sớm anh cũng không vào được.

Hơn chín giờ, Triệu Bình Phong chắc là sẽ không để cho mình ngủ quá muộn, Bạch Đa Đa bấm điện thoại, cất cao giọng đáp lại nói: "Tôi dậy ngay đây!"

Lúc này cậu mới nhớ tới mình vẫn phải giải quyết chuyện bao nuôi tiểu tình nhân, OH MY GOD! Sao lại có nhiều chuyện như vậy.

Đầu mình đau quá.

Bạch Đa Đa chậm rãi đứng lên rửa mặt, sau đó đi xuống lầu ăn sáng.

Trong lúc ấy đủ thứ suy nghĩ lung rung ở trong đầu, lúc Triệu Bình Phong ngăn cậu đặt muỗng ăn vào trong lỗ mũi đến lần thứ ba, vờ như đang suy nghĩ gì mà mở miệng nói: "Thiếu gia đây là đang ám chỉ muốn tự tôi đút cho cậu?"

Bạch Đa Đa nghe vậy mà bất ngờ thay vẫn chưa nhảy dựng lên, chỉ cúi đầu khuấy khuấy cháo trong chén, không hăng hái lắm mà trả lời một câu: "Anh suy nghĩ nhiều rồi".

"Làm sao vậy", Triệu Bình Phong cầm khăn giấy lên chùi chùi chóp mũi của cậu, "Nước với thức ăn đều dính trên lỗ mũi rồi", trong giọng nói của anh vẫn mang theo ý cười đùa như vậy.

Sau đó đã phát hiện người đối diện vẫn không nhúc nhích, mặc anh lau chùi.

Triệu Bình Phong kinh ngạc, cậu nhóc này vốn da mặt mỏng, bình thường nếu anh mà có động tác nào thân thiết sẽ bắt đầu liều mạng tránh ra, hoặc mắng anh hoặc sẽ bỏ chạy, nói chung sẽ không ngoan như thế.

Tuy là bộ dáng lúc nhảy dựng lên hay như lúc này thì cũng đều đáng yêu hết đó! Nhưng Triệu Bình Phong biết cậu bị như bây giờ thì nhất định đã xảy ra chuyện gì.

"Tôi không có sao hết, anh khỏi phải lo", Bạch Đa Đa nhanh chóng tự mình xúc đồ ăn vào bát, bỏ lại những lời này rồi chạy trốn qua phòng khách xem ti vi.

Cậu cũng đâu phải loại người mà mới gặp vấn đề là muốn rụt đầu vào, có điều Bạch Đa Đa nghĩ là, chính mình ngày mai sẽ phải bắt đầu không ngừng vươn lên nỗ lực phấn đấu rồi, nên nhân thời gian gian còn sót lại này thì cứ lười biếng chơi cho đã đã.

Triệu Bình Phong biết Bạch Đa Đa bây giờ vẫn đang đề phòng anh rất cao, vì vậy rất biết điều mà không hỏi thêm nữa, tự đi thu dọn chén đũa lại.

Tóm lại nếu điều tra một chút sẽ biết chuyện thôi, mấy ngày nay Bạch Đa Đa cũng không ra khỏi cửa, vẫn mang cảm giác mới mẻ khi ở căn nhà này, cậu vẫn luôn ở nhà, ở chung với mình mà.

Thay đổi lớn như vậy thì chính là chuyện từ nhà chính bên kia rồi. Triệu Bình Phong ở trong nhà bếp lấy điện thoại di động ra, ra lệnh cho cấp dưới thăm dò chuyện bên nhà họ Bạch một chút.

Bên kia phòng khách, Bạch Đa Đa lướt lướt qua mấy trò chơi, sau đó có chút nhàm chán mà ném remote đi.

Cậu bây giờ thậm chí không muốn động não để chơi game.

Bạch Đa Đa ôm gối trên sô pha, đưa mắt nhìn một hướng khác lầu hai. Tay của cậu không tự chủ giật giật, thành tư thế cầm bút mà vòng vo vài nét.

Chỗ đó là phòng vẽ tranh của cậu, cậu muốn vẽ cái gì đó.

So với học quản lý, cậu còn thích cầm bút vẽ tranh hơn, nhưng...

Đang lúc cậu như đi vào cõi thần tiên xa xôi, do cậu không bấm nút điều khiển tv một quãng thời gian, đột nhiên tự động nhảy qua một kênh bất kỳ dò được.

"Huynh đã bao hết cả hồ cá này vì muội!"

Một câu thoại nghe hài hước cứ như vậy chui vào trong lỗ tai Bạch Đa Đa.

Làm cho tâm tư của cậu lập tức quay trở lại ngay!

Bạch Đa Đa giật mình một cái nhìn về phía TV, màn hình vừa lúc dừng lại ở một kênh truyền hình chuyên về phim cổ trang, lúc này đang phát sóng một bộ phim thần tượng.

Nhân vật nam chính ôm nữ chính nói một câu thoại rằng: "Huynh muốn làm cho tất cả mọi người biết rằng muội đã bao trọn cả cái hồ cá này".

Bạch Đa Đa yên lặng nghĩ đó là do anh có thể.

Có điều... Cậu phải làm một chút gì.

Vì vậy lúc Triệu Bình Phong hong khô tay đi tới, chỉ thấy người mới rồi còn ở chỗ này rầu rĩ lúc này đang nhìn anh bằng cặp mắt sáng rỡ.

Tóc mái mềm rũ lung la lung lay, khóe môi nhếch lên độ cong vui vẻ, trong đôi mắt to ngọt ngào lóe lên ánh hào quang làm rung động lòng người.

Triệu Bình Phong bị nét đáng yêu của cậu đánh vào, đồng thời, trong lòng xẹt qua một tia cảm giác "Không ổn " -- đến từ khả năng dần dần anh có thể tiếp nối sóng não với Bạch Đa Đa.

Quả nhiên, đang lúc muốn mở miệng hỏi thăm, Bạch Đa Đa hưng phấn nói với anh: "Triệu tiên sinh, tôi muốn cho anh tiền tiêu vặt!"

Giọng nói trong trẻo, lòng đầy nhiệt tình, nội dung hăng hái, vô cùng chân thành.

Thành công làm cho Triệu Bình Phong sinh ra một loại cảm giác 'đúng là thế thật', rốt cục hạ xuống nỗi lo lắng trong lòng.

"Thiếu gia ", Triệu Bình Phong bước đến gần rồi dừng một chút, sau đó tới gần người đang ngồi xếp bằng trên ghế salon, cúi đầu cười hỏi: "Hôm nay cậu cứ không yên lòng, hóa ra đang suy nghĩ chuyện như vậy sao ".

Bạch Đa Đa "Ý?" một tiếng, không ngờ tới Triệu Bình Phong vẫn còn đang quan tâm chuyện hồi nãy lúc ăn cơm, cậu lắc đầu, nháy mắt mấy cái nói đại: "Không có đâu, chuyện sáng nay không có gì hết. Chỉ là do tôi cảm thấy, anh đã đến ở bên cạnh tôi mấy ngày, tôi thật hài lòng, nên nghĩ cũng phải phát tiền lương giống dì giúp việc trong nhà chính chứ!"

"Trước hết tôi cho anh 50 vạn, thế nào? " Bạch Đa Đa sờ cằm bắt đầu thương lượng, trong mắt xẹt qua một tia ý tứ khiến người ta nhìn không hiểu.

Triệu Bình Phong nghe vậy lại nhíu mày, trong đầu anh tính sơ sơ tài sản của Bạch Đa Đa, cậu nhóc đáng thuơng này rất nghèo, làm sao đột nhiên lại cho anh nhiều tiền như vậy?

50 vạn với anh mà nói chỉ bằng mấy cái nháy mắt, có điều đối với Bạch Đa Đa lại không giống vậy.

Trong chốc lát anh không có lên tiếng, nhìn thấy Bạch Đa Đa khó chịu mà giật giật cái cổ, sau khi lấy lại tinh thần lập tức ở trước mặt cậu ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên vừa nghĩ vừa nói: "Thiếu gia à, sao đột nhiên cậu muốn cho tôi tiền tiêu vặt? Trước đây không phải tôi đã nói sao, thiếu gia đem tôi mang ra ngoài, cho ăn cho ở, tôi đã rất thỏa mãn rồi".

Anh không có cách nào khác nói ra nghi vấn của mình, một phú nhị đại của gia tộc nổi tiếng trong thành phố B, nếu như bị nghi vấn về vấn đề tài sản, anh sợ tổn thương đến lòng tự trọng của Bạch Đa Đa.

Có điều Triệu Bình Phong không biết là, phú nhị đại Bạch Đa Đa đáng thương từ nhỏ đến lớn đã bị thằng bạn xấu bên cạnh nghi vấn qua vô số lần, đã sớm không để ở bụng chuyện này.

Trở lại vấn đề chính, không nghĩ tới người luôn luôn rất dễ dàng nói cho nghe, lúc này lại kiên nhẫn dị thường.

Bạch Đa Đa dời ánh mắt không nhìn sang ánh mắt của người đàn ông đang dò xét nữa, chỉ ngượng ngùng vừa cười vừa nói: "Anh đã xem phim này chưa", cậu chỉ chỉ lên tv bộ phim vẫn còn đang chiếu.

Triệu Bình Phong nhìn sang theo ngón tay của cậu, phim thần tượng thanh xuân? Chưa có xem qua, "Làm sao vậy ", anh quay đầu qua hỏi.

Bạch Đa Đa nghiêm túc giải thích cho anh: "Anh xem, trong phim này nam chính vì nữ chính mà bao trọn cả cái hồ cá. Tôi tuy cho rằng tình tiết bao trọn thế này thật ngốc nghếch, nhưng nó nhắc nhở tôi, làm kim chủ, vẫn phải cần cho Triệu tiên sinh tiền tiêu vặt ".

Không nghĩ tới chuyện này hóa ra lại bắt nguồn từ bộ phim truyền hình. Triệu Bình Phong há mồm còn muốn nói cái gì, lại bị Bạch Đa Đa nhanh nhạy cắt đứt.

"Anh đừng có từ chối nữa ", Bạch Đa Đa bĩu môi có chút không vui, "Tôi sẽ nổi giận, là loại có dỗ cũng không được đâu".

Triệu Bình Phong thấy cậu lại không tự chủ được mà bắt đầu làm nũng, ôm trán yên lặng thở dài, hơi suy tư một chút rồi mới đáp ứng cậu: "Vậy được rồi, cảm ơn thiếu gia rất nhiều. Tôi Triệu Bình Phong về sau nhất định sẽ đi theo làm tùy tùng cho thiếu gia, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi... "

Bạch Đa Đa chịu không nổi mà bịt miệng của anh, lập tức như lại nhớ ra hậu quả từ lần che miệng trước, nên liền buông tay ra, nói: "Được rồi được rồi, tôi biết tôi rất tốt, anh không cần nói thêm nữa".

Quý ngài kim chủ mở ra giao diện thanh toán, đích thân chuyển tiền vào tài khoản đã nhập trong hợp đồng rồi vung tay lên như ý muốn người đang quỳ thấy an tâm.

"Tôi còn có chút việc phải lên trên phòng làm việc xử lý, Triệu tiên sinh tự chơi bắn đi nhé", bỏ lại những lời này xong, Bạch Đa Đa chạy lên lầu.

Để lại tiểu tình nhân ngồi một chỗ thở dài -- xem ra muốn đuổi kịp mạch kín trong não của Bạch Đa Đa, anh còn phải luyện thêm thật nhiều.

Triệu Bình Phong bắt đầu hối hận, đêm đó trong club sao bỗng dưng sao anh như mất não vậy, lại đi đồng ý chơi cái gì mà 'trò chơi bao nuôi' với cậu?

Vào ngày lễ trưởng thành của Bạch Đa Đa, bản thân anh vội vã chạy về từ nước Z, lúc đầu nghĩ sẽ cùng búp bê năm đó gặp mặt quen biết trong bữa tiệc tối chính thức, sau đó bắt đầu kế hoạch đeo đuổi, tranh thủ đem người ôm về nhà.

Kết quả trên đường lại xảy ra chuyện, đến lúc tới nơi anh được cho biết nhân vật chính đã bị bạn mình đưa đến chơi ở một club. Vì vậy anh như ngựa không dừng vó mà tiếp tục nhúng tay vào, tìm một cái cớ để hẹn một đối tác làm ăn vốn không quan trọng lắm ở trong nước, dùng cái cớ bàn chuyện làm ăn mà âm thầm theo dõi hướng đi của Bạch Đa Đa.

Khi ngón tay trắng nõn kia chỉ vào ý "Tôi muốn anh ấy", trong lòng Triệu Bình Phong chỉ chợt hiện qua một suy nghĩ khác trong đầu: Nếu như mình không đồng ý, có khi nào em ấy sẽ chọn người khác hay không?

Vì vậy tạo ra một cục diện lúng túng như bây giờ.

Bạch Đa Đa nếu như biết thân phận thật của anh, không chừng sẽ cắt đứt quan hệ. Không được! Anh giờ phải tìm cách quang minh chính đại theo đuổi người ta.

Triệu Bình Phong nhìn thông báo nhận chuyển khoản, gọi vào điện thoại của trợ lý.

"Lúc sau tôi sẽ chuyển cho cậu một khoản, còn giờ cậu phân bổ 80 triệu từ khoản tài sản ròng cá nhân của tôi, gom vào để tham gia dự án xây dựng khu resort mùa hè ở hồ Lô Cô".

80 triệu = 250 tỷ +___=

"Ừm..., toàn bộ cổ phần trong công ty đó để dưới tên của tiểu công tử 'Bạch Đa Đa' nhà họ Bạch, Mấy việc sau đó phải giao cho team tốt nhất trong tập đoàn lo liệu, nhớ giấu kỹ.".

Quyết định này không phải làm ra một cách tùy tiện, anh nhớ rất rõ Bạch Đa Đa sợ nóng. Hạng mục này là anh đã đã sớm coi trọng, kỳ hạn kết thúc công trình cũng gần như vào kỳ nghỉ hè sang năm.

Triệu Bình Phong bàn giao hết xong tắt cuộc trò chuyện, đứng lên nhìn đồng hồ, trở lại phòng của mình bắt đầu xử lý công việc.

Mà ở ngoài cách đó vài chục cây số, trong cao ốc của tập đoàn tài chính họ Triệu, trợ lý vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao cho đã vừa than thở:

"Sếp tổng sau khi về nước không làm việc đàng hoàng, còn xài nhiều tiền như vậy lấy lòng tiểu tình nhân, công ty này sớm muộn gì cũng tiêu mất ".

...

Mà ở chỗ không ai biết được, Bạch Đa Đa khóa cửa phòng lại, bấm số điện thoại của chị mình.

"Chị hai, em Đa Đa nè, có chuyện muốn nhờ chị. Chuyện này, chị phải hứa với em đó, nhất định không được để cho ba mẹ biết nhé", Bạch Đa Đa vừa nghe tiếng bắt máy điện thoại, đã làm nguyên một tràng như thế.

Bên kia, Bạch Vưu Thiến vội vàng dừng bước trước khi bước vào văn phòng của mẹ cô, quay đầu lại bỏ qua ánh mắt bối rối của thư ký, nói: "... Nhóc ngốc này em có chịu nói chuyện bình thường được không? Còn nói thế nữa là chị cúp liền".

Người phụ nữ thép chỉ cần một chiêu đã hạ gục ' yêu quái' thích làm nũng.

Bạch Đa Đa thè lưỡi, nói chuyện nghiêm túc lại với chị mình: "Chị ạ, trong tài khoản của em mới vừa có một khoản tiền chuyển ra ngoài, muốn nhờ chị tìm người lần theo dấu vết khoản tiền này xem nó đi về đâu em muốn biết từng khoản chi tiêu trong đó".

Bạch Vưu Thiến nhạy bén nên đã nhận ra điều mờ ám, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Có chuyện gì thì em phải nói liền cho cả nhà biết, không được tự ý làm bậy".

"Hì hì không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là một trò chơi trinh thám mà thôi. Đầu đuôi câu chuyện ra sao thì khi nào có thời gian em sẽ kể cho chị nghe hết, chị hai à chị giúp em một chút đi mờ, em cũng chỉ có thể tìm chị mà thôi", Bạch Đa Đa ra hết sức năn nỉ chị của cậu.

Bạch Vưu Thiến sao từ chối cậu nổi, cũng dùng âm điệu kéo dài, đầy cưng chiều nói: "Hứ, em đúng là phiền muốn chết mà, nhắn số tài khoản đây cho chị, chị sẽ kiếm người để ý giúp em."

"Chị hai là tốt nhất! Yêu chị nhất! ", Bạch Đa Đa hôn gió một cái vào điện thoại.

Gửi thông tin rồi, Bạch Đa Đa hài lòng nghĩ, cậu rồi sẽ bắt thóp được Triệu Bình Phong.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện