Linh Môi Trinh Thám Xã

Phiên ngoại 3


trước sau

Phiên ngoại 3: Cùng lỗi thời nói chuyện yêu đương


Ngọc Trinh đầu đội mũ lưỡi trai, lén lút như mèo bước vào KFC, sau khi mua đồ ăn, cậu lại nghiêng ngã đến bên một cái bàn, nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn đem Tô Danh Lễ là hán bảo mà ra sức gặm cắn


"Hỗn đản, truy đuổi căng như vậy để làm gì, hỗn đản hỗn đản!"


Đều là do tên Hoàng Nghiêu không tốt, châm ngòi ly gián, bằng không Tử Tiêu ca ca mới không tống cậu đến Minh phủ, cũng sẽ không gặp gỡ cái tến biến thái Tô Danh Lễ


Ngọc Trinh ăn xong, một bên vuốt ve món đồ chơi tặng kèm, một bên suy nghĩ bay xa. Minh phủ chắc chắn là không thể quay lại, nhà cổ nhất thời cũng không thể quay về.... nghĩ tới nghĩ lui, lại không có người nào chứa chấp cậu, không một chỗ dung thân.


"Uy, mày nói có thật không? Được ăn lại còn được tiền?" bên cạnh có hai nam sinh đang nói chuyện, cao hứng đến mức âm thanh không tự chủ cao hơn vài phần


Ngọc Trinh dựng lỗ tai lên, hướng về phía thanh âm xê dịch qua, chợt lại nghe người khác hạ giọng


"Mày đừng có lớn tiếng như vậy, bởi vì tao coi mày là bạn thân nên mới nói cho mày biết. Hiện tại chỗ câu lạc bộ ấy đang tuyển người, số lượng có hạn, muốn thì tự chính mình đi. Nếu như mày muốn vào, với phân lượng của tao, hẳn sẽ nhận mày"


Tuyển người? Được ăn được chơi lại được nhận tiền? Thoạt nhìn điều kiện rất mê người a! Ngọc Trinh sờ sờ túi tiền, trong người chỉ còn chưa tới 100 đồng, liền đến nhà khách ngủ một đêm cũng không đủ


Nếu như ông trời cố ý chỉ đường sáng cho cậu, thì có lý do gì mà không đi! Ngọc Trinh hạ quyết tâm, cất kỹ đồ vật, lén lút bám theo sát hai nam sinh trung học


"Ôi chao, cậu không thể đi vào"


Nhìn bóng lưng của hai nam sinh biến mất chỗ cửa vào quán rượu dưới lòng đất, Ngọc Trinh nóng nảy "Tôi là theo chân hai người kia đến, tại sao họ được vào còn tôi thì không? Nói cho anh biết, tôi cũng là được mời đến !"


Bảo vệ cao lớn đeo kính râm cao thấp đánh giá cậu thoáng cái, một lần nữa xác định


"Cậu thực sự là nhận được lời mời?"


Ngọc Trinh vẻ mặt kiên trung "Đúng, chẳng lẽ tôi không đủ điều kiện?"


Đôi mắt hợp thời dâng đầy nước long lanh, xác thực rất có tính thuyết phục. Nam nhân kính râm nhếch miệng "Vào đi"


Cảnh sắc bên trong cùng với tưởng tượng của Ngọc Trinh hoàn toàn không giống, trang hoàng bên trong được cách điệu nhưng lại không quá dung tục


"Ân, nhìn vẫn còn có thể chấp nhận"


Ngọc Trinh chính mình rung đùi đắc ý đi dạo xung quanh, mới đi và bước đã bị một người đứng sau quầy bar ngăn cản


"Cậu là người nhận lời mời mà đến?"


"A, đúng" Ngọc Trinh thẳng tắp cái eo, người kia cao thấp tỉ mỉ đánh giá cậu thoáng cái rồi mới nói


"Cậu đã đủ 16 tuổi chưa?"


Lời nói coi khinh như vậy thật thiếu chút làm cho Ngọc Trinh nhảy dựng lên, cậu đều đã 101 tuổi, chỉ là gương mặt non một chút thôi


"Sớm qua.... tôi năm nay...."


"Tốt" người kia cắt đứt lời cậu "Đi theo tôi, đợi một chút nữa ông chủ nói cái gì thì cậu theo tình hình thực tế trả lời là được, đây là số thứ tự của cậu, đợi tí nữa gọi đúng số thì cậu vào"


Cùng chờ ở cửa ra vào còn có thêm hai nam sinh trung học vừa nãy. Vừa nhìn thấy cậu, lập tức cảnh giác đề phòng. Lúc nhìn thấy số trên tay của cậu, hai người thoáng bĩu môi quay đi


Ngọc Trinh cũng tâm cao khí ngạo, người khác không để ý đến cậu, cậu cũng không tự nguyện mà đòi mất mặt, cầm lấy thẻ đánh số mà gấp lung tung để chơi. Bên trên thẻ đánh số, ngoài số 8 ra, bên gốc phải còn có ghi hai chữ


"Dạ Ảnh?" chẵng lẽ quán bar này gọi là Dạ Ảnh? Cảm giác có chút điềm xấu


Còn chưa kịp đào sâu cảm giác này, chợt nghe thanh âm thanh thúy


"Số 8"


"Ôi chao, nhanh như vậy?" Ngọc Trinh nhíu mày, người khác khi nào thì tiến vào? Tại sao cậu lại không phát hiện. Cậu đem thẻ đánh số cùng đồ vật của cậu đặt lên bệ cửa sổ, đứng dậy đi vào.


Hai ngày sau, phía dưới tầng hầm của quán bar quan ảnh xuất hiện thêm một món hàng thủy nộn trắng nõn. Mà Tô Danh Lễ ở phía bên này khi phát hiện Ngọc Trinh chạy trốn cũng đã nhanh chóng đuổi theo. Nơi đầu tiên hắn nghĩ đến chính là nhà cổ, đó chính là nhà của Ngọc Trinh, vậy nên cậu ấy nhất định sẽ quay về. Nhưng trên thực tế, Ngọc Trinh đã không ở đó


"Cậu ta lớn thành như vậy rồi sẽ chẵng có việc gì đâu, huống hồ, dùng năng lực của cậu ta, người thường đều rất khó tổn thương đến hắn a?" Hoàng Nghiêu nâng má nhàn nhã uống trà ngắm hoa. Khó có cơ hội đem Ngọc Trinh đến Minh giới, lại đuổi Hồng Tần đi làm ủy thác, hiện giờ nhà cổ chỉ còn mình hắn cùng Tử Tiêu, không nghĩ đến lại có cái bóng đèn lỗi thời này tới làm phiền, còn mang đến tin tức mà hắn không muốn biết


Tử Tiêu cau mày "Tôi phái người dưới đi tìm, nếu có tin tức thì tôi sẽ thông tri cho ngươi"


"Làm phiền" Tô Danh Lễ hướng hắn chắp tay, quay đầu đi ra cửa chính nhà cổ, không biết vì cái gì, mà hắn cảm thấy việc Ngọc Trinh mất tích có điểm ly kỳ, một tia khí tức cũng đều không có – cảm giác như cả người đều đã biến mất vào hư không


Hay đã xảy ra chuyện gì không ổn?


Vận thần thức thúc đẩy toàn lực, chậm rãi từng chút từng chứt một trải rộng cả khu, tiếp đến cả thị trấn, thậm chí cả thành phố, rốt cuộc ở một nơi, phảng phất vài tia quen thuộc


Không đợi tìm thêm manh mối, cả thân Tô Danh Lễ cũng đều vận linh lực đi đến


Phía sau một thùng rác, một quái nhân mặc áo dài đang lay lắc quanh thùng rác, những người đi đường đi ngang qua hắn đều hiện lên tia nghi hoặc cùng chán ghét


"Tìm được rồi" hắn cao hứng đem một món đồ chơi từ tận sâu trong thùng rác lấy ra, bên trong miệng của búp bê có kẹp một cái thẻ. Bởi vì dính đầy chất bẩn, nên cũng không nhìn rõ được chữ viết trên đó


"8.... Dạ Ảnh...." món đồ chơi bị quái nhân nắm trong tay 'răng rắc' một tiếng rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ


Tô Danh Lễ đi vào cửa hàng quần áo nam, "bọc lại cho ta". Vứt xuống một xấp nhân dân tệ, hắn vội vàng bước vào trong phòng thay đồ. Áo dài trên người hắn từ lúc hắn làm phán quan ở Minh giới đều không có thay qua. Lúc này hắn lại không có một chút do dự cởi ra, nháy mắt liền mặt quần áo hoàn hảo của người hiện đại


Giày tây, thoạt nhìn rất có điểm của tinh anh trong xã hội. Lúc đi ra khỏi cửa hàng, thoạt nhìn có không ít thiếu phụ cùng bác gái mục quang chăm chú nhìn hắn


Quán bar Dạ Ảnh


Bề ngoài cùng những quan bar bình thường khác rất giống nhau, vào ban đêm, những người ở bên trong quán bar đều sẽ biến thành ma quỷ, đem thân thể uốn éo theo những vũ điệu nóng bỏng


Tô Danh Lễ đi vào, lập tức phát giác ra một cỗ khí tức kỳ quái, đó là mùi máu tươi mang theo tia hôi thối. Nhưng cỗ hương vị này như bị một thứ gì đó cực lực che dấu, cả không gian có vẻ đầy áp lực. Hắn cực kỳ tin tưởng, Ngọc Trinh nhất định là đã bị vây trong này. Nhưng đến tột cùng là chỗ nào? Một điểm khí tức cũng không có


Không ít những nam hài nữ hài đang phê thuốc, nhìn thấy Tô Danh Lễ nghĩ hắn cũng giống như những người ở trong này, liền có suy nghĩ muốn đi đến cọ cọ vài cái, có người mạnh dạn đi đến dựa sát vào người hắn. Người này ăn mặt khá tốt, thoạt nhìn lại rất đẹp, nếu có thể bám lên người hắn, thì sẽ có tiền mua thuốc


Tô Danh Lễ thân hình linh hoạt, tránh né được những ruồi bọ muốn bám lên người hắn


Ngồi trên quầy bar, ngước mắt nhìn người đứng sau quầy bar


"Các người nơi này có những thứ gì khác không?"


Xuất ra một sấp tiền, khoảng chừng mất ngàn đồng, hướng tới người kia ném. Người kia sửng sốt một chút, liền nhanh chóng nhặt tiền lên, nhét vào túi bên eo, trên

mặt liền hiện lên nụ cười


"Tiên sinh nghĩ muốn chơi kích thích một chút?"


Tô Danh Lễ giả dạng làm dáng vẻ của tên nhà giàu mới nổi "Kích thích cái gì, lão tử đây chơi đã chán, nhân mạng cũng chỉ nhiêu đó, có tiền thì cái gì mua không được!"


Những lời kịch này chính là của một ít quỷ hồn từng là nhà giàu nói, hắn nghe cũng không ít, lúc này lại hạ bút thành văn


Người kia nghe xong, biểu tình trên mặt càng thêm vi diệu


"Phiền ngài chờ một chút, tôi phải đi xin chỉ thị đã"


Vẻ mặt Tô Danh Lễ không kiên nhẫn "Nhanh đi nhanh đi, cầm tiền rồi thì làm việc lưu loát đi"


Người kia đi không bao lâu, Tô Danh Lễ liền cảm nhận được một tia đầy hàn ý đang nhìn hắn


Thu lại thần thức, giả làm một tên nhà giàu mới nổi bình thường, cầm chén rượu lên một hơi uống sạch, uống xong lại không ngừng nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên là một bộ dạng có tiền nhưng lại chán nản


Không bao lâu sau, tia nhìn đầy địch ý kia biến mất, người kia cũng đã chạy ra


"Tiên sinh, bên này, mời ngài theo tôi"


Dẫn Tô Danh Lễ đi qua một đám người đang trạng thái điên cuồng, một đường đi đến điểm cuối hành lang


Người kia giống như là đang khoe khoang, thần bí hướng Tô Danh Lễ cười cười. Quay đầu lại, hướng đến bên vách tường đè lên, 'ba' một tiếng, vách tường như cửa xoay mở ra


Cửa vừa mở, mùi hôi thối từ bên trong xông thẳng vào mũi của hắn


"Tiên sinh là tự mình vào đi thôi, nơi đó là vùng cấm, người như tôi không có khả năng đi vào" tay người này hạ xuống, hướng Tô Danh Lễ làm cái thủ 'thỉnh'


Bố cục bên trong cực kỳ giống như ngục giam, toàn bộ phòng trong đó được xây bằng đá xám, cùng với tất cả dụng cụ tra tấn. Bảo vệ vừa nhìn thấy hắn, hiểu ý chỉ nơi cuối cùng của mật thất này – chính giữa là một cái sân tròn, trên đặt một sân khấu cỡ lớn, phía dưới bày ghế ngồi, thoạt nhìn như là một concert hiện trường


"Thật tốt, khách quý đêm nay đã tới đông đủ, như vậy thì chúng ta hãy tiến vào cuộc cuồng hoang đêm nay a" người điều khiển chương trình đứng trên sân khấu nở nụ cười quỷ dị, ở phía dưới không ít tiểu tử nghe vậy thì điên cuồng tru lên đứng dậy


Tô Danh Lễ cảm thấy ác quỷ ở 18 tầng địa ngục cũng không điên cuồng bằng những kẻ này


"Mỹ vị đêm nay tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của mọi người" người trên sân khấu vung tay, vài nam hài cùng nữ hài bị khiên ra ngoài


"Ngọc Trinh!" Tô Danh Lễ chỉ cảm thấy tâm phát hỏa cháy toàn bộ tâm can. Trên sân khấu, những nam hài cùng nữ hài chỉ khoảng 14, 15 tuổi, quần áo đã bị cởi sạch, thoạt nhìn đần độn, đại khái đã bị bỏ thuốc


Mọi người hoan hô trong chốc lát, liền thấy một người phi thân lên đài, một cước đém người dẫn chương trình đạp xuống, đem rèm trên sân khấu giựt xuống che đi thân hình của những hài tử, đồng thời cởi áo khoác tây trang trên người xuống, bọc lấy 1 tiểu nam hài trong đó


"Tham dâm trí lão, sân khuể trí bệnh, ngu si chí tử, trừ ba đắc đạo. Bọn người các ngươi đều phạm hết cả ba tội, đương nhập địa ngục a tì, hoàn lại muôn vàn sát nghiệp"


Theo từng tiếng nói của Tô Danh Lễ, trước mắt của tất cả mọi người đều tối sầm, mất đi ý thức


Ngọc Trinh thật lâu sau tỉnh lại, nhìn thấy tư thế phán quan địa ngục của Tô Danh Lễ, trong đầu cảm kích liền biến mất


"Còn không mau đi bắt tên ác quỷ kia, con mẹ nó, hắn dám ám toán tôi!"


Tô Danh Lễ thấy cậu tỉnh dậy, lập tức như tùy tùng theo sát cậu. Ngọc Trinh trừng mắt nhìn "Để hắn chạy thoát, anh cùng đừng nghĩ đến chuyện tôi trở lại Minh giới"


Lời vừa nói ra, Tô Danh Lễ liền cười lấy lòng, không bao lâu sau, ác quỷ vị vây trong quả cầu bị đem tới


"Xem ra đã hại không ít người, có chút đạo hạnh, muốn xử trí thế nào?"


Ngọc Trinh cười âm hiểm "Anh không phải muốn tôi trở về Minh giới? Chúng ta, còn có cái này, trở về" lời nói u ám khiến cho ác quỷ không nhịn được rùng mình vài cái


Tô Danh Lễ mặt mày cong cong, nhu tình nhìn cậu "Hảo"


Ác quỷ kia tất nhiên sẽ không có kết cục tốt, bị đánh nhập 18 tầng địa ngục thật ra đã là rất tốt, mà Ngọc Trinh ở Minh giới ngoạn ác quỷ kia chán rồi, cậu lại bắt đầu cuộc hành trình chạy trốn


Chỉ là lúc chạy trốn, cước bộ của cậu thoáng dừng lại, như là vô thức đang đợi người nào đó đuổi tới


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện